Chương 159: Một, hai, ba, bốn người gộp lại cũng không đủ!?

Lúc này ở bên ngoài căn phòng.

Tamayo một thân ngồi xổm trên đất, khuôn mặt đỏ bửng lắng nghe những tiếng động cùng tiếng ngâm nga phát ra từ bên trong, toàn thân không nhịn được mà nóng rực lên.

Thân thể tựa như bị hàng ngàn con kiến bò qua vậy, rất là ngứa ngáy cùng khó chịu, nhưng nàng vẫn là kiềm chế được.

“Thật quá đáng, làm sao động tĩnh lại lớn như vậy chứ. Lại còn mời ta tham gia cùng làm chuyện đó nữa, thật là quá xấu hổ, ba người thì làm sao có thể làm được a.”

Nàng ngồi trước căn phòng liên tục lẩm bẩm.

“A, Tamayo-san!”

Lúc này bổng nhiên ở phía cuối hành lang có 4 bóng người hướng về phía bên này đi tới, trong đó Mitsuri còn hướng về phía nàng phất tay nữa đâu.

Mà Tamayo khi thấy bốn người bọn họ đi tới liền có chút cả kinh vội vàng chạy tới ngăn lại: “Ách, các ngươi đi đâu? Tại sao lại đồng loạt tới đây rồi.”

“À…khi nãy Shinobu vừa mới trở về, sau đó chúng ta nghe được một tiếng động lớn vang lên, tựa như là có thứ gì đó trong căn nhà bị sập, nên cả bọn liền kéo nhau đi kiểm tra thử. Thế nhưng tìm hết các phòng khác đều không phát hiện thứ gì, mà chỉ còn lại có phòng của Gin nên chúng ta cùng nhau tới đây xem xét. Sẵn tiện cùng Ruri tiểu thư trò chuyện để xây dựng tình cảm a.”

Người trả lời nàng chính là Kanae.

“Tamayo-san ngươi làm sao lại ngồi xổm ở trước phòng mà không đi vào?”

Luôn luôn chú ý những chuyện không đâu Shinobu ngay lập tức liền mở miệng hỏi.

“À…thì…chúng ta hay là đi tới phòng khách nói chuyện đi. Ta có chuyện muốn nói với các ngươi.”

Tamayo vội vàng chuyển hướng chủ đề.

“Chúng ta tới phòng của đại thúc rồi nói luôn a, ngay tại phía trước thôi mà.”

“Đúng vậy, phòng của Gin gần hơn.”

Kanae cũng là gật đầu đồng ý với Mitsuri.

“Vậy thì chúng ta đi tới phòng của Gin đi.”

Shinobu cũng là không phản đối, đã đi đến đây rồi cũng thì không nên trở lại phòng khách đâu.

“Phòng khách quá xa, ta hiện tại chỉ muốn ngủ mà thôi, tới phòng ngài ấy đi cho gần, rồi ta ngủ tại đó luôn.”

Vốn đang ngủ ngon lành Musaki cũng bị Mitsuri lôi kéo đi theo tham gia cuộc vui, nên hiện tại nàng vẫn còn rất là buồn ngủ.

Theo Mitsuri thì trong nhà chỉ có mấy người tỷ muội mà thôi, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, tất cả đều đi tới phòng của đại thúc mà bỏ lại 1 mình Musaki tại phòng khách thì quá bất công, nên mới lôi nàng theo.

Nhìn thấy các nàng muốn vượt qua mình để đi tới phòng Gin, Tamayo liền hét lớn một tiếng: “Các ngươi!! Mau cùng ta đi tới phòng khách ngay!!”

Tiếng hét của nàng vừa dứt thì…

Rầm!

Cánh cửa phòng của Gin liền sập xuống.

Hai thân ảnh đang điên cuồng đại chiến lập tức hiện ra ở trong mắt các thiếu nữ mới lớn.

Mà Tamayo khi nghe thấy tiếng động này, liền tựa như Robot một dạng quay đầu lại nhìn.

Sau đó…

Trời ạ!

Sập cả cửa ra vào rồi.

Nàng ngay tức khắc sử dụng Huyết Quỷ Thuật để che mắt các nàng lại, sau đó liền dùng sức lôi kéo các nàng rời đi: “Đi thôi, các ngươi còn nhỏ, đừng xem những thứ này!!”

Shinobu cũng là hít sâu một hơi để trấn áp nhịp tim rối loạn của mình, sau đó cũng mở miệng nói: “Chúng ta vẫn là nên trở về phòng khách đi.”



Kanae khẽ gật đầu một cái: “Đồng ý…”

Mitsuri khuôn mặt chịu không nổi dần dần đỏ lên, cũng gật đầu nói: “Nên như vậy…”

Chỉ mỗi Musaki là có chút tò mò quay sang hỏi lấy Shinobu: “A, bọn hắn đang làm cái gì?”

“Mệt quá, ngươi đừng hỏi nhiều, từ từ rồi ngươi sẽ biết.”

Thế là cả đám thiếu nữ liền nhanh chóng chạy trở về phòng khách.

Tại Gin cùng Ruri ở bên này.

“Ơ kìa, chúng ta dường như đã bị mọi người thấy hết rồi đâu. Mà trong đó lại còn có trẻ vị thành niên nữa a.”

Ruri nằm dài bên trên cánh cửa, ánh mắt liền vô tình bắt phải thân ảnh chạy trối chết của các thiếu nữ, ngay tức khắc liền quay đầu lại trách móc lấy hắn.

Một mình Tamayo thì không sao, bởi vì nàng cũng chính là nữ nhân của Gin, hai người cũng đã từng phát sinh quan hệ rồi.

Nhưng lần này thì khác, đây chính là các thanh thiếu nữ a.

Không trách móc không được, bởi vì tất cả đều là lỗi của hắn, nàng đã nhắc nhở từ trước rồi đâu.

“Ngạch, dù sao thì các nàng cũng chạy. Hẳn là sẽ không quay lại đây đâu nên chúng ta liền mặc kệ đi.”

“Ta đã cảnh báo từ lúc đầu rồi. Là cánh cửa sẽ không chịu được lâu, nhưng ngươi lại cứng đầu không nghe. Giờ thì tốt, đều bị thấy hết.”

Dù nói là về nói, nhưng 2 người bọn hắn vẫn không có dừng lại, mà lại ở tại hành lang tiến hành đại chiến luôn.

Bởi vì bọn hắn nghĩ, đã có Tamayo ở đó thì nàng sẽ không để mặc cho nhũng người khác đến đây nữa đâu.

Cứ thế bọn hắn lại liên tục duy trì tốc độ ra chiêu không đổi, mà ở ngay tại hành lang đại chiến.

Khắp nơi trên vách tường, sàn gỗ đều có lấy dấu vết chiến đấu của bọn hắn, không khí cũng tràn lan một mùi hương đặc biệt của hai người.

Mùi hương của sự nguyên thuỷ.



Sáu giờ sau.

“Hah…hah…ta thắng a.”

Thuỷ Thần Ruri kết thúc trận chiến bằng tư thế ngồi đè trên người của Quỷ Vương, khi cảm nhận được thanh [Thánh Thương] đang nằm trong [Khe Suối Thiên] của nàng đã tới giới hạn mà xuất ra hàng loạt [Quỷ Vương Tinh Hoa] rồi sau đó liền mềm nhũn đi xuống, nàng cuối cùng nở ra một nụ cười chiến thắng sau hơn 8 giờ giằng co từ sáng đến chập tối.

Một trận chiến này quả thật đã khiến cho nàng quá thoả mãn.

Cũng làm cho những cảm xúc tiêu cực trong lòng nàng vơi bớt đi phần nào.

‘Không thể nào? Ta làm sao lại thua nàng a. Không được! Ta phải chơi ăn gian.’

“Hắc, còn chưa xong đâu.”

Lúc này Quỷ Vương đại nhân đột nhiên nhìn về phía sắc mặt bổng nhiên kinh ngạc đến ngây người Thuỷ Thần, cười xấu xa một tiếng rồi nói.

Sau đó một đôi quỷ thủ liền bắt lại eo thon của nàng, hạ thân khẽ động rồi hướng về phía trên nẩy lên.

Mà Thuỷ Thần Ruri lúc này càng là mặt đỏ đến mang tai, bởi vì nàng cảm thấy thanh [Thánh Thương] vốn đã ỉu xìu kia đột nhiên lại phình to, rồi điên cuồng tấn công trở lại, liền phẫn uất rêи ɾỉ một tiếng: “N-ngươi…gian lận! Không được sử dụng khả năng hồi phục!”

“Haha, cái này không nằm trong giao kèo giữa chúng ta a. Mà lại đây chính là thiên phú của bản phu quân đâu, cho nên…phu nhân ngươi hẳn nên vui mừng mới đúng.”

“Đáng ghét!!”

Quỷ Vương đại nhân bổng nhiên xác chết vùng dậy, điên cuồng phản công khiến cho vốn đã có chút thấm mệt Thuỷ Thần Ruri bởi vì không kịp chuẩn bị mà liên tục bại lui.



Thuỷ Thần thân thể bị Quỷ Vương nhấc bổng lên trời rồi một lần nữa tiếng hành công lược.

“A~ Gin~ ngươi quả thật là xấu xa~”

Thuỷ Thần toàn thân bắt đầu đổ gục xuống đè lên thân thể của hắn, không ngừng “phẫn uất” kêu to, rồi sau đó là từng cơn “thảm thiết” rêи ɾỉ.

Cũng là vì quá đầu nhập vào trong trận chiến, nên bọn hắn đã không chú ý đến ngay tại cuối hành lang, có bốn cái đầu nhỏ sắp theo chiều dọc từ trên xuống dưới đang lặng lẽ quan sát cuộc chiến của bọn hắn.

“Má ơi…hơn 6 giờ mà còn có thể tiếp tục…à không, theo như suy đoán thì hẳn còn lâu hơn nữa…lần này Ruri tỷ tỷ thật sự nguy rồi. Lại nói, Shinobu-chan, ngươi mau nói cho ta biết cái khúc gỗ kia là gì? Làm sao kích thước hoàn toàn không giống như trong sách của ngươi miêu tả a.”

Cái đầu màu hồng không nhịn được mà kinh hoảng khẽ hô lên một tiếng, sau đó liền nhìn xuống cái đầu tóc đen búi cao ở phía dưới thấp giọng dò hỏi.

“Thật sự là quá phạm quy, thứ này đã nằm ngoài sự hiểu biết của ta, ta hẳn là nên dành một chút thời gian để nghiên cứu về nó.”

Cái đầu tóc đen ngắn trầm mặc một chút liền trả lời.

“Ara…theo như tính toán cộng trừ nhân chia, so sánh với thời gian trung bình ở trong sách giáo khoa, thì người bình thường sẽ chịu được 30 phút rồi mới kiệt sức, bốn người chúng ta là người luyện võ hẳn là 1 giờ 30 phút, cộng tất cả lại vẫn là không đủ dùng a.”

Cái đầu tóc đen dài ở trên cùng, lẩm bẩm tính toán một chút, sau đó liền than thở nói.

“Xin lỗi tỷ tỷ đại nhân, với thể chất của ta thì chỉ 30 phút là cùng. Thật có lỗi vì sự yếu kém này.”

“Các vị tỷ tỷ a, cuối cùng thì hai người bọn họ là đang làm gì? Với lại tại sao ta phải cùng các ngươi tham gia vào một chuyện đáng ngờ như vậy? Nhìn dáng vẻ quằn quại của Ruri-sama, nàng hẳn là đang đau đớn lắm, cả khuôn mặt ngài ấy đều đỏ bừng đâu.

Nói cũng phải, bị một thứ to lớn như vậy thô bạo đâm vào chỗ đi tiểu mà không bị xé rách hoặc chảy máu thì đúng là một điều thần kì. Khi nãy ta thử đi nhà vệ sinh xem xét thì cũng không cảm thấy của mình có thể chịu được những đòn đó a, có lẽ vì ngài ấy là quỷ đi.”

Đầu tóc trắng nằm ở dưới chót Musaki, cũng không nhịn được mà hỏi, xem từ nãy đến giờ nàng là người duy nhất chả hiểu các mô tê gì trong đó, cũng chẳng hiểu vì sao hai vị tổ tiên của mình lại trần như nhộng tiến hành đánh nhau.

Thế nhưng khi nhìn lấy động tác đâm thương của Gin, nàng liền nổi da gà, toàn thân khô nóng, cảm giác nếu bản thân của mình mà gánh phải đòn đó thì tuyệt đối sẽ bị xé toạc ra làm hai nửa đi.

“Đúng vậy a, Musaki là hậu nhân của đại thúc đâu, chúng ta lôi nàng vào chuyện này thật sự tốt sao?”

Mitsuri nhịn không được mà mở miệng nói.

“Nàng cũng không có quan hệ huyết thống gì với hắn nữa rồi. Lại nói thể chất của nàng mạnh chỉ sau ngươi một chút, có nàng vào để góp thêm quân số nha. Ngươi thử nghĩ thiếu nàng thì chúng ta sẽ làm được gì?”

Shinobu không nhịn được mà hỏi ngược lại.

“Ngạch, ngươi nói đúng. Cho nàng góp đủ quân số để tiêu hao sinh lực địch cũng tốt. À không, chúng ta đây là tránh cho nàng gặp phải cặn bả nam trong tương lai, bởi vì đại thúc chính là tốt nhất đâu.”

Mitsuri nghe xong cũng liền thấu hiểu ý nghĩ trong đó, liền vội vàng sửa lại lời nói của mình.

“Cái gì là góp đủ quân số? Các ngươi đang khinh thường ta sao? Ta có thể làm quân chủ lực a.”

Đáng thương Musaki bị người khác đem bán mà còn muốn giúp người ta kiếm tiền.

Mà ba người khác nghe nàng khẳng định hùng hồ như vậy, liền dùng ánh mắt quái dị nhìn nhau một chút, các nàng cảm giác có chút rất muốn cười, nhưng lại phải cố nhịn.

Bởi vì cả bốn người đều đang xem trộm vợ chồng người khác đang làm chuyện người lớn đâu.

“Này Shinobu, chúng ta hay là trở về phòng khách đi, xem một lát ta cảm thấy cơ thể không được tốt a.”

Bổng nhiên Kanae thấp giọng mở miệng nói, mặc dù miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn chăm chăm vào hai bóng người ở trước mặt, ngay cả chớp mắt cũng không chớp một cái a.

“Kanae tỷ nói đúng á Shinobu-chan, cơ thể ta cảm thấy rất nóng, chúng ta trở về đi thôi. Bây giờ thuốc mê của Tamayo-san hẳn cũng sắp hết tác dụng rồi đi”

Lúc này Mitsuri cũng thấp giọng nói, nàng cảm giác…lại xem thêm một lát nữa thì nàng hẳn sẽ phải trở về thay đồ lót đi.

Giữa chân ẩm ướt có chút khó chịu đâu.

“Vậy thì chúng ta rút lui đi. Điều tra như vậy cũng đủ rồi, trở về để chuẩn bị cho chuyến đi chơi lễ hội vào tuần sau cùng hắn a.”

Shinobu cũng không thể không tiến hành rút lui, bởi vì cơ thể nàng hiện tại cũng đang hừng hực đâu.

Cuối cùng, bốn cái đầu nhỏ liền nhanh như chớp thụt lùi về phía sau, rồi chạy mất.