"Nương! Chúng ta nghe Ngũ muội trước đã!"
Tô Tự Phồn không rõ ngũ muội vì sao lại có chuyển biến lớn như vậy.
Nhưng hắn biết rõ bây giờ không phải lúc truy cứu, suy cho cùng đều là huynh đệ tỷ muội ruột thịt, nên nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn quyết định thật nhanh: "Ngũ muội nói rất đúng, mặc kệ tiếp theo xảy ra chuyện gì, việc cấp bách của chúng ta là phải giấu tiền trước đã!"
Một câu của Tô Tự Phồn, đã tạo nên tác dụng then chốt.
Không bao lâu, tất cả châu báu, trang sức ngọc bội, nhà đất điền sản, ngân lượng ngân phiếu... toàn bộ được đặt lên bàn trong phòng Tô Hoạ.
Ánh mắt Tô Hoạ sáng lên, nàng vội thúc giục: "Nương, người dẫn mọi người ra ngoài chắn trước đi, để con giấu số tài vật này đi!"
Người trong phòng chưa đi hết, nàng không tiện thu tài vật vào trong không gian.
Thẩm Kiều Kiều không biết Tô Hoạ giấu tiền như thế nào, nhưng lúc này cả người bà đã hoảng đến mức không còn chủ kiến, chỉ biết nghe theo lời con gái phân phó chạy ra khỏi phòng.
Đám người Thẩm Kiều Kiều vừa mới ra khỏi phòng, đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn nhưng mạnh mẽ vang lên từ cửa vào thứ tư.
Sau đó, truyền đến tiếng hét chói tai của nha hoàn Hạ Trúc: "Thẩm di nương! Ngũ cô nương! Cấm quân! Là cấm quân!"
Cấm quân thân khoác áo giáp da lân, thắt lưng đeo đại đao tới rất nhanh, Hạ Trúc vừa mới hô xong, bọn chúng liền như mãnh thú, như hồng thủy tràn về phía Thùy Hoa Môn.
Thống lĩnh cấm quân bởi vì là võ giả, thân hình lại cao lớn, hắn ta chỉ dùng chuôi đao nhẹ nhàng ngăn cản Hạ Trúc một chút, Hạ Trúc liền ngã ra ngoài vài mét.
Mà phía sau hắn ta, hơn trăm cấm quân mang đao nhao nhao tràn vào đệ ngũ tiến viện.
Tầm mắt của tên thống lĩnh cấm quân hờ hững đảo qua đám người Thẩm Kiều Kiều đang đứng chắn ngoài phòng, giơ lệnh bài trong tay lên: "Phụng chỉ xét nhà! Nữ quyến ra khỏi phòng tránh đi! Các loại trang sức tài vật lưu lại!"
Thẩm Kiều Kiều nghe thấy hai chữ ‘xét nhà’ nhất thời hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng mà bà không quên chuyện Tô Hoạ bảo mình kéo dài thời gian, gượng chống hỏi: "Lão gia... Lão gia phạm vào tội gì? Vì sao xét nhà?"
Thống lĩnh cấm quân vốn không muốn để ý tới, nhưng nghĩ đến mình và Binh bộ Thượng thư ngày xưa không oán không thù, trầm giọng nói: "Định quốc công và An quốc công mưu đồ soán vị cướp ngôi, Tô gia và hai nhà lui tới rất chặt chẽ nghi ngờ là đồng đảng! Hoàng thượng hạ chỉ xét nhà, lưu đày ngay tại chỗ!"
Lưu đày ngay tại chỗ? Ý là Đại Lý Tự, nhà tù Hình bộ cũng không cần đi vào, việc này là Hoàng Thượng trực tiếp định tội!
Hai chân Thẩm Kiều Kiều lần nữa như nhũn ra, rốt cục đứng không vững, vội vàng đỡ lấy Tô Tự Phồn.
Thống lĩnh cấm quân phớt lờ sắc mặt Thẩm Kiều Kiều, phất tay ra lệnh với các cấm vệ: "Vào lục soát!"
Thẩm Kiều Kiều sợ tới mức thân thể chấn động, vội vàng ngăn cấm quân muốn xông vào trong phòng: "Chờ chút, nữ nhi của ta còn đang thay y phục!"
Thống lĩnh cấm quân nghe vậy nhíu mày, trước đó bị Thẩm Kiều Kiều cản lại không nghi ngờ, nhưng lại ngăn cản lần nữa, cái này không bình thường.
"Ta khuyên ngươi mau tránh đi, chớ có cản trở chúng ta làm việc, nếu không..." Thống lĩnh cấm quân không nói hết lời, nhưng cảnh cáo rất rõ ràng.
Chỉ thiếu không nói rõ, cản trở ban sai tức là kháng chỉ, kháng chỉ là phải chém đầu.
"Nhưng mà..." Thẩm Kiều Kiều còn muốn nói thêm gì nữa, đột nhiên, cửa phía sau bị đẩy ra.
Sau đó Tô Hoạ đi ra, đối mặt với cấm quân, thân thể nhỏ yếu của nàng không những không có một tia sợ hãi, ngược lại còn hờ hững thong dong: "Nương, không có việc gì, để bọn họ kiểm tra đi."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin