Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vừa Trọng Sinh Liền Tiến Hóa Thành Nhân Ngư

Chương 19: Bữa sáng

« Chương Trước
Editor: Giang Hi

Beta: Giang Hi

Truyện chỉ đăng trên truyenhdt.com GiaNghi280 và wordpress An Nhiên Cung, mọi trang khác đều là reup, mong mọi người tôn trọng công sức của mình, ngưng tiếp tay cho bên khác trục lợi trên công sức của mình.

____

Ngày hôm sau, Lôi Hình dậy sớm theo thói quen trong quân đội, sớm rời giường rèn luyện. Sau khi vận động xong, Lôi Hình về phòng tắm rửa, lúc đi ra lại phát hiện trong nhà vẫn tĩnh lặng như cũ, có thể nhìn ra chủ nhân ngôi nhà vẫn chưa chịu rời giường.

Vì thế Lôi Hình rất tự giác tìm tới quản gia trong nhà, tìm hiểu rõ sở thích của chủ nhân, sau đó đi vào phòng bếp.

Anh từ lúc nhập ngủ đã không còn ở trong nhà nữa. Bởi vì không thích đồ ăn công nghiệp, mười mấy năm tự lập, tự mình nấu ăn cho no bụng cũng là chuyện bình thường.

Đứng ở trong phòng bếp, Lôi Hình vẫn cảm thấy chuyện mười mấy ngày nay như một giấc mơ vậy. Đột nhiên phải nhận nhiệm vụ, rồi đột nhiên anh gặp chuyện không hay, rồi vô tình gặp được một người khiến cuộc sống anh thay đổi hoàn toàn.

Tiểu Kỳ tựa như bảo vật trời cao ban cho anh vậy, chuyện bốn năm trước không nói, gần đây, mạng này của anh cũng là Tiểu Kỳ cứu nha. Ở trên cô đảo, nếu không có Tiểu Kỳ, hiện tại anh có thể quay về đây hay không cũng khó nói.

Nhớ tới khuôn mặt giận dữ của ông nội khi nghe anh đột nhiên phải nhận nhiệm vụ, thiếu chút nữa lao ra ngoài tìm người đã giao nhiệm vụ cho anh mà bổ đôi người ta!

Cũng may anh lông tóc vô thương mà trở về, nếu không bên quân đội sẽ loạn như cào cào. Bởi vì người phán đoán cấp bậc của nhiệm vụ lần đó không ai khác chính là cháu trưởng của Lâm gia -- Lâm Khanh. Anh thật sự không dám tưởng tượng hai nhà Lôi, Lâm sẽ đấu đá thế nào nếu anh thật sự bỏ mạng ngoài ý muốn.

Nhưng mà, hiện tại bởi vì chuyện của Tiểu Kỳ, quan hệ của ông nội và ông Lâm có lẽ đã hài hoà hơn một chút. Chắc có lẽ, quan hệ hai nhà Lôi, Lâm vốn dĩ không quá xấu, chỉ vì quyền lực mà cạnh tranh một thôi......

Nhìn một đống hải sản và thịt bò mới mua trong tủ lạnh, Lôi Hình cười khẽ, xem ra Tiểu Kỳ không chỉ là thích hải sản thôi nha.

Suy nghĩ một hồi, Lôi Hình quyết định sáng nay sẽ làm cháo hải sản. Tiểu Cáp có phương hướng tiến hoá giống anh, đối với khẩu vị của Tiểu Cáp anh tự nhiên gãi đúng chỗ ngứa.

Mà Tiểu Kỳ thì khác, tuy rằng cùng là tiến hóa giả, nhưng phương hướng tiến hoá lại khác nhau như trời với đất, sở thích thì phải cân nhắc cho thật kỹ. Cũng may ngày hôm qua Tiểu Kỳ đã đặt rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bây giờ anh mới không cần phải quá hao tổn tâm trí. Xem ra, về sau anh phải cố gắng học tập phải nuôi "cá" thế nào.

Nghĩ đến Tiểu Kỳ và Tiểu Cáp, Lôi Hình cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Mấy chuyện cả đời người ta phải cố gắng mới có được, anh chỉ cần một đêm thôi là có được hết.

Nhưng Lôi Hình cũng hiểu, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí. Muốn có được, nhất định phải trả giá. Đừng chỉ thấy anh sinh ra ở Lôi gia, vừa sinh ra đã cơm áo vô lo, quyền lợi, tài phú, địa vị sinh ra đã có sẵn; chỉ có anh biết, sinh ra trong gia đình như vậy, có được thiên phú như vậy đồng nghĩa với trách nhiệm phải gánh vác cũng nhiều hơn người khác.

Cho nên, để được vợ con ưng, người làm chồng, làm cha như anh nếu không biết làm gì hết, coi bộ bỏ cuộc đi là vừa......

Buổi sáng Lâm Tiểu Cáp tỉnh dậy không thể nằm ỳ trên giường được. Daddy luôn luôn dậy trễ, chuyện này nhóc biết rõ. Vì thế nhóc lặng lẽ bò xuống giường, đẩy đẩy cửa chạy ra ngoài.

Tuy rằng đã trở lại xã hội bình thường mấy ngày rồi, bởi vì luôn có daddy bên cạnh, Lâm Tiểu Cáp chưa quen lắm. Hiện tại nhóc vẫn chưa biết dùng bàn chải đánh răng, sau khi dùng nước thường rửa mặt và súc miệng, Lâm Tiểu Cáp nghe theo mùi đồ ăn chạy tới phòng bếp...... TruyenHD

"Tiểu Cáp dậy rồi hả, bữa sáng sắp xong rồi, daddy của con dậy chưa?" Thấy cái đầu của con tò mò ghé vào, Lôi Hình cười, một nụ cười như thể người bị cắn ngày hôm qua không phải là anh.

Thấy người quen, cũng không cảm thấy địch ý trên người kia, Lâm Tiểu Cáp ngang nhiên đi vào phòng bếp -- chú sói đen này đang làm gì vậy, sao thơm thế?

Thấy ánh mắt trông mong của con nhìn nồi đang sôi sùng sục, Lôi Hình lặng lẽ giơ ngón cái tự thưởng mình. Tối qua con cắn anh nhất định là do cách anh nói chuyện với con bị sai. Bây giờ nhìn xem, không phải con với anh rất hòa thuận sao?

"Tiểu Cáp, đi kêu daddy của con dậy đi, lát nữa chúng ta ăn sáng." Lôi Hình điều chỉnh khuôn mặt, nghiêm trang nói. Nếu trên mặt tỏ ra quá gần gũi, Tiểu Cáp chắc lại muốn cắn mình......

Nghe Lôi Hình nói, Lâm Tiểu Cáp trừng mắt lại xem xét chiếc nồi đang toả ra mười thơm một chút, xoay người chạy về phòng -- nhóc phải kêu daddy dậy để ăn!

Chạy vào phòng, Lâm Tiểu Cáp trực tiếp nhảy lên giường, vươn đầu lưỡi bắt đầu liếʍ nhà mặt daddy. Đây là cách nhóc gọi daddy từ xưa đến giờ, tuy rằng cách đánh thức này có hơi mất chút thời gian, nhưng cũng chỉ có như vậy khi daddy tỉnh lại sẽ không giận......

Cảm nhận được Lâm Tiểu Cáp đang liếʍ mặt mình, Lâm Kỳ híp mắt ôm cổ Lâm Tiểu Cáp xuống, hai tay ôm lấy Lâm Tiểu Cáp vào trong lòng.

Đối với chiêu mà daddy thường dùng, Lâm Tiểu Cáp có chút bất đắc dĩ. Tuy sức của Daddy không lớn, nhưng nhóc cũng không thể không ngoan ngoãn bị đè; hơn nữa người daddy rất mềm mại, nhóc bị ôm cũng rất thoải mái.

Nhưng hôm nay không thể để daddy ôm ngủ nướng nữa đâu, nếu không bữa sáng sẽ bị chú sói đen kia ăn sạch đó! Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Cáp giãy giụa một chút, sau đó liền phát hiện thân thể của mình bị co lại......

Lôi Hình dọn bàn dọn chén xong xuôi, nhưng vẫn chẳng thấy Lâm Tiểu Cáp và Lâm Kỳ đâu, vì thế không yên tâm mà đi đến trước phòng Lâm Kỳ gõ gõ cửa. Thấy bên trong không có tiếng động gì, Lôi Hình liền đẩy cánh cửa vốn đang khép hờ ra --

Vừa mở cửa, anh nhìn thấy trên chiếc giường lớn có một Lâm Kỳ đang ngủ say và một đứa nhỏ bị Lâm Kỳ ôm ở trong lòng dù giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được chỉ có thể đưa mắt trông mong nhìn ra cửa sổ......

Nghe thấy có người vào, Lâm Tiểu Cáp lập tức quay đầu về phía cửa -- biến thành người không tiện chút nào, daddy chỉ ôm một chút thôi mà nhóc đã không trốn ra được. Chú sói đen mau bế nhóc ra đi hu hu hu......

Thấy con trai mở to đôi mắt ngập nước mắt cầu cứu mình, tâm Lôi Hình lập tức mềm nhũn -- người làm cha như anh, cuối cùng cũng có chút tác dụng phải không?

Lôi Hình nhẹ nhàng tới gần mép giường, cẩn thận nâng một cánh tay của Lâm Kỳ lên, tiện cho Lâm Tiểu Cáp có thể tự mình bò ra. Trước kia loại nhiệm vụ nào mà anh chưa từng phải đi làm, nhưng lần này, cho dù không phải nhiệm vụ quan trọng nào hết, tim anh vẫn không yên mà đập rộn ràng. Nhưng sao anh lại cảm thấy mình như đang đi ăn trộm thế này?

Nhìn Lâm Tiểu Cáp cuối cùng cũng có thể bò ra được, Lôi Hình mới có thể bình tĩnh lại, nhưng sau đó anh lại cảm thấy có thứ gì đó rất mềm mại ôm lấy cánh tay mình.

Cúi đầu nhìn thử, trái tim "mỏng manh thuần khiết" của Lôi Hình xíu chút nữa rơi tọt ra ngoài -- vợ iu chủ động ôm lấy cánh tay của anh, tốc độ tiến triển thế này nhanh quá àa!!!

Hơn nữa, Tiểu Kỳ khi ngủ say lại chẳng có chút khí chất cự người vạn dặm nào, chỉ có nhẹ nhàng, quyến rũ. Chiếc áo ngủ làm lộ cơ thể chủ nhân, Lôi Hình có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh quyến rũ kia.

Hai mươi tuổi, một nét đẹp pha giữa ngây ngô và trưởng thành, làm bật lên khuôn mặt vốn xinh đẹp càng trở nên mê người. Đối mặt với vẻ đẹp này, Lôi Hình cảm thấy cho dù phía trước có là vực sâu không đáy, anh cũng cam lòng mà nhảy xuốn.

Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi Lôi Hình còn chẳng cảm thấy mình là anh hùng gì, mỹ nhân còn đang ôm lấy tay anh, anh không thể ngăn lại mấy suy nghĩ linh tinh được! Vì thế, Lôi Hình buồn rầu phát hiện thành em nhà mình bắt đầu không thành thật......

"Tiểu Kỳ...... Tiểu Kỳ...... Dậy ăn sáng......" Lôi Hình vừa nhỏ giọng gọi Lâm Kỳ dậy, vừa lặng lẽ đấu tranh với cậu em nhỏ tuổi không biết điều.

Nghe thấy tiếng Lôi Hình, Lâm Tiểu Cáp ngồi ở một bên cuối cùng nhớ ra, nhóc hiện tại cũng có thể mở miệng nói chuyện! Vì thế, cái mông nhỏ trần trụi trèo lên người daddy, giọng nói trẻ con vang lên: "Daddy...... Dậy đi!"

Đối với giọng nói của con mình, Lâm Kỳ cho dù đang ngủ say, thần kinh cũng rất nhạy cảm. Lâm Tiểu Cáp vừa kêu một tiếng, Lâm Kỳ lập tức tỉnh dậy.

Đó giờ cậu tuy rằng cũng không hẳn là thích ngủ nướng. Mà hiện tại, bởi vì phương hướng tiến hóa của cậu yêu cầu tinh thần lực rất cao, mà ngủ cũng là một cách để cậu phục hồi; hơn nữa lần trước dùng quá tay, trong khoảng thời gian này cậu mới tham ngủ như vậy.

Vừa tỉnh lại, Lâm Kỳ phát hiện trong phòng mình còn có một người lạ. Vì thế cũng không không cần nhìn xem người ta là ai, trực tiếp cho một đấm vào mặt.

Tuy cậu chưa từng được huấn luyện chuyên ngiệp nào cả, nhưng mất chiêu phòng thân cơ bản đời trước cũng có học qua. Có thể vào phòng mình mà không ai phát hiện, hẳn là có một chút bản lĩnh, cũng may con trai kịp thời đánh thức cậu......

"Ui da --" bị một đấm vào mắt, Lôi Hình ngã xuống đất. Một đấm này tuy rằng không đau lắm, nhưng cũng giúp anh thuận lợi áp chế thằng em quậy quọ.

"Sao anh lại ở trong phòng tôi?" Phát hiện người bị mình đánh là Lôi Hình, Lâm Kỳ nhướng mày hỏi. Tên Lôi Hình này sẽ không lợi dụng lúc mình đang ngủ, tiến vào làm chuyện xấu gì chứ?

"Tiểu Cáp vào gọi cậu dậy ăn sáng, nhưng thằng bé vào trong rất lâu mà vẫn chưa đi ra ngoài, tôi sợ có chuyện gì, cho nên mới vào xem." Xoa xoa đôi mắt, Lôi Hình trưng ra khuôn mặt "Tôi rất chính trực, tôi không làm gì cả" mà trả lời. Sau đó, nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của mình.

Cuối cùng anh cũng nhớ ra, Tiểu Kỳ hiện tại chính là người sinh sản đó, một người còn chưa được làm chồng một cách danh chính ngôn thuận như anh, to gan vào phòng người sinh sản, chưa bị kiện bởi "tội lưu manh " là may!

Thấy cái mông trần trụi của con mình sau khi biến thành người, Lâm Kỳ cũng không chất vấn Lôi Hình có nói thật không, chỉ đứng lên lấy quần áo mặc cho Lâm Tiểu Cáp.

Thấy không khí trong phòng có chút kỳ lạ, Lâm Tiểu Cáp thành thật mà để daddy tuỳ ý làm này làm kia (mặc đồ thôi) với mình, đợi đến khi daddy dừng tay, mới kéo ống tay áo daddy mở miệng nói: "Daddy, ăn sáng!" Nhóc chưa quên mục đích nhóc vào phòng để làm gì đâu.

Thấy con trai nói chuyện rõ ràng như vậy, Lâm Kỳ ngẩn người, sau đó trực tiếp bế con lên, ở trên mặt "chụt" một cái, cười nói: "Được, daddy thay đồ chút rồi ra ăn sáng ha."

Tuy tự nhiên nhóc được hôn không hiểu tại sao, nhưng thấy daddy cười, Lâm Tiểu Cáp cũng mở miệng cười rộ lên. Chỉ cần daddy vui, nhóc cũng vui!

Ôm Lâm Tiểu Cáp cho đã tay xong, Lâm Kỳ mới đặt Lâm Tiểu Cáp lại trên giường, bắt đầu thay quần áo. Qua mấy năm nữa khi con lớn, nó sẽ không để cậu ôm nữa......

Lôi Hình còn chưa hết đắm chìm trong bức tranh cha con đằm thắm thiêng liêng, lại bị kí©h thí©ɧ bởi cảnh thay đồ của mỹ nhân...

Nhìn người đẹp cởi thắt lưng cởϊ áσ ngủ, toàn thân chỉ được che bằng một mảnh vải to bằng lòng bàn tay, thậm chí còn nhìn thấy cả lưng trần, Lôi Hình cảm thấy mình sắp bị kí©h thí©ɧ rồi! Để không tự biến mình thành kẻ ngốc trước mặt vợ và con trai, Lôi Hình nhanh chóng bỏ trốn khỏi phòng...

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Lâm Kỳ lãnh đạm cười. Mặc dù cậu không quá quan tâm đến việc bị người khác nhìn, nhưng cậu cũng không có sở thích đó. Cũng chỉ tại khi nãy ai kia hạ sự tồn tại của bản thân xuống quá thấp làm chi, khiến cậu bỏ qua việc có người lạ trong phòng.

Cậu vốn cho rằng Lôi Hình là trai thẳng, nhưng bây giờ xem ra anh ta cũng không thẳng như cậu nghĩ. Liệu sự "đàn ông chân chính" mà đó giờ Lôi Hình luôn thể hiện là giả sao? Nghĩ đến đây, những ý nghĩ xấu xa của Lâm Kỳ không ngừng xuất hiện...
« Chương Trước