CHƯƠNG 37: MAU! MAU ĐI TÌM TIÊU PHONG!
Nói xong, Tiêu Phong cúp điện thoại.
Toàn bộ phòng khách im lặng chết chóc!
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người anh!
Chủ yếu là vì khí thế và ánh mắt lạnh lùng lúc gọi điện thoại vừa rồi của anh khiến họ có chút sững sờ!
Trong lòng họ thậm chí bắt đầu hoài nghi, lời Tiêu Phong nói có phải thật không?
Mà lúc này, Khương Bân Bân nhảy ra trước nhất, chỉ vào Tiêu Phong mắng mỏ: “Anh làm gì?! Còn mẹ nó gọi điện thoại? Anh có thể gọi cho ai? Giả bộ cho ai xem!”
Nói rồi, Khương Bân Bân xông tới, giật điện thoại trong tay Tiêu Phong, sau đó ném mạnh xuống đất, còn hung hăng đạp vài cái, trực tiếp đạp hỏng điện thoại!
Nhìn thấy một màn này, Tiêu Phong cau chặt mày, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm!
Trong mắt anh, Khương Bân Bân không thể nghi ngờ là một người chết!
Nhưng mà, Khương Uyển Đồng kéo kéo cánh tay anh, khẽ lắc đầu, dùng ánh mắt biểu thị anh đừng ra tay.
Khương Bân Bân hả giận rồi, cười lạnh hai tiếng, nói: “Anh không phải rất lợi hại sao! Anh bây giờ lợi hại một cái thử xem! Còn gọi điện thoại? Thật là phế vật!”
Bên kia Ngô Khoan Nghiệp cũng hừ cười hai tiếng, nói với Khương Chính Thuần: “Ông cụ, tên Tiêu Phong này, không phải chịu kí©h thí©ɧ gì chứ?”
Sắc mặt Khương Chính Thuần lạnh lẽo, đập mạnh cây gậy trong tay xuống đất, nặng nề nói: “Tiêu Phong! Cậu đủ rồi! Nơi này là tiệc tối của nhà họ Khương, không đến lượt cậu tác oai tác quái! Bây giờ cậu cút ngay cho tôi!”
Ông cụ mở miệng, những người khác nhà họ Khương cũng bắt đầu chỉ trích Tiêu Phong, mắng nhiếc: “Đúng! Cút đi!”
“Chó má! Cút! Dẫn theo đứa con gái mù của mày cút đi!”
“Đúng vậy! Thật là phế vật không biết xấu hổ! Đứng ở đây thật làm người ta mất khẩu vị!”
Đối diện với đám người đang phẫn nộ, Khương Uyển Đồng sợ hãi lùi về phía sau vài bước, kéo cánh tay Tiêu Phong muốn rời đi.
Khương Kỷ và Từ Phân ngồi ở một bên, sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này cũng không dám chen mồm!
Cuối cùng, Khương Kỷ bỗng đập bàn, phẫn nộ đứng dậy, chỉ vào Khương Uyển Đồng nói: “Khương Uyển Đồng, dẫn cậu ta đi! Thật mất mặt!”
Khương Uyển Đồng gật đầu liên tục bảo vâng, còn ra sức xin lỗi người nhà họ Khương: “Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi con ngay.”
“Tiêu Phong, chúng ta đi, đi mau, đừng chọc ông tức giận, xem như tôi cầu xin anh, chúng ta về rồi nói…”
Đối diện với ánh mắt và biểu cảm nôn nóng lại xấu hổ của Khương Uyển Đồng, Tiêu Phong cũng hết cách, chỉ có thể xoay người ôm Giai Giai đang sợ hãi núp phía sau rời khỏi phòng khách.
Sau khi ba người rời đi, tiếng mắng chửi trong phòng khách vẫn chưa dừng lại.
Khương Chính Thuần nặn ra nụ cười, nói: “Tiểu Ngô à, thật ngại quá, để cậu thấy trò cười rồi.”
Ngô Khoan Nghiệp cười ha hả hai tiếng, nói: “Ông cụ, ông nói gì vậy. Tiêu Phong là một tên chó má, mọi người đều biết, không liên quan tới nhà họ Khương. Nếu phải nói, thì vẫn là vấn đế của Khương Uyển Đồng, lại muốn dắt tên phế vật đó về.”
“Còn không phải sao! Thứ rác rưởi không nhà để về đó, cũng là nhà họ Khương chúng tôi tốt bụng, để hắn theo quay về.” Khương Văn Kỳ vuốt đuôi cười nói.
Đám người bắt đầu vui vẻ ăn cơm uống rượu, vô cùng náo nhiệt!
Ngô Khoan Nghiệp cũng tranh thủ cơ hội hỏi: “Ông cụ, hợp tác của Khương Uyển Đồng và tập đoàn Lợi Dân, nhà họ Khương lấy được rồi sao?”
Khương Chính Thuần sắc mặt tràn đầy hưng phấn, nói: “Đương nhiên là lấy được rồi, Khương Uyển Đồng không có gì cả, cuối cùng còn phải dựa vào nhà họ Khương.”
“Vậy thì tốt, ông cụ, cháu nghĩ thế này, tập đoàn Ngô thị chúng cháu cũng lấy được một phần hợp tác với tập đoàn Lợi Dân, không bằng hai nhà chúng ta kết hợp, đạt thành quan hệ hợp tác, cùng phát triển thì thế nào?” Ngô Khoan Nghiệp cười nói.
“Vậy thì tốt quá! Tập đoàn Ngô thị và nhà họ Khương liên thủ, nhất định có thể phát triển mạnh ở Tô Hàng!” Khương Chính Thuần vô cùng kích động, lập tức đồng ý.
Khương Kiều Diễm bên cạnh Ngô Khoan Nghiệp cũng tranh thủ cơ hội dùng đôi chân ngọc ngà trắng nõn cọ cọ Ngô Khoan Nghiệp ở dưới bàn, Ngô Khoan Nghiệp lập tức hiểu ý, nói: “Là thế này, ông cụ, ông cũng biết, Khương Uyển Đồng rời khỏi nhà họ Khương năm năm, không hiểu gì cả, không biết gì cả, hợp tác của nhà họ Khương và tập đoàn Lợi Dân lần này không bằng để Kiều Diễm quản lý đi?”
Khương Chính Thuần cau mày, ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Đó là đương nhiên, cháu vốn chuẩn bị giao hợp đồng lần này cho Kiều Diễm phụ trách.”
“Ha ha! Ông cụ, cháu kính ông một ly!” Ngô Khoan Nghiệp mặt đầy ý cười, Khương Kiều Diễm cũng vui như nở hoa.
Mà lúc này, quản gia ở cửa bỗng mặt mày vội vàng xông vào, còn vấp một cái, khiến đám người cười to.
Khương Chính Thuần lạnh giọng nói: “Quản gia! Ông vội vội vàng vàng như vậy, còn ra thể thống gì nữa! Chuyện gì?”
Sắc mặt quản gia trắng bệch, nói: “Ông chủ! Không hay rồi không hay rồi! Ngoài cửa bỗng có chiếc xe quân đội của tổng bộ quân đội ở Tô Hàng! Nói, nói là đến đưa thư mời!”
Ầm!
Toàn bộ phòng khách lập tức lặng im như tờ!
Tất cả mọi người đều chấn động, ai nấy mặt mày nhìn nhau.
Chuyện gì đây?!!
Xe quân đội của tổng bộ đóng quân ở Tô Hàng, lại lái tới nhà họ Khương!
Đây…đây chính là tin tức lớn!
Mấu chốt hơn là, là đến đưa thư mời!
Tất cả mọi người đều hít vào vài ngụm khí lạnh, nhất thời sững sờ tại chỗ, không ai dám lên tiếng!
Quản gia cũng đầu đầy mồ hôi lạnh, đứng ở đó, không biết nên nói gì.
“Ông…ông chủ?” Thực sự không nhịn nỗi nữa, quản gia mới mở miệng hỏi.
Khương Chính Thuần cũng lập tức phản ứng lại, sắc mặt nôn nóng hỏi: “Ông vừa nói gì? Thư mời?!”
Quản gia lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy ông chủ! Họ nói thế này…nói là đưa thư mời, muốn tìm người nhận…”
Ôi!
Người nhà họ Khương cũng không ngồi nỗi nữa!
Khương Chính Thuần vội vội vàng vàng đứng dậy, dưới sự dìu đỡ của người làm, bước chân gấp gáp chạy ra cửa, nói: “Mau mau mau, mau dẫn ta đi!”
Thoáng chốc, mười mấy người nhà họ Khương đều theo ông cụ Khương Chính Thuần chạy ra cửa lớn nhà họ Khương!
Sắc mặt Ngô Khoan Nghiệp vô cùng âm trầm, trong lòng tràn đầy nghi hoặc và không thể tin, cũng đứng dậy đi theo.
Đợi người nhà họ Khương theo ông cụ ra tới cửa, thì phát hiện, ngoài cửa đỗ một chiếc xe quân sự màu lục, bên cạnh còn có bốn chiến sĩ mặc vũ trang vác súng!
Mà người đàn ông đứng đầu, mặc quân phục, vai là quân hàm thiếu úy!
“Chào ngài, chào ngài, mọi người là…” Khương Chính Thuần bước tới hỏi, mắt không ngừng đánh giá chiếc xe Jeep quân dụng.
Thiếu úy kia bước tới một bước, nói rõ thân phận: “Tôi họ Phương!”
“Vâng vâng, xin chào thiếu úy Phương, muộn như vậy rồi, các ngài là tới?” Khương Chính Thuần vẫn có chút nghi hoặc hỏi.
Thiếu úy Phương trực tiếp phất tay, cửa sau xe Jeep mở ra, bốn chiến sĩ vác xuống vài thùng to, sau đó mở ra ngay trước mặt tất cả mọi người nhà họ Khương!
Bên trong, toàn là thư mời!
Giống hệt những thư mời Ngô Khoan Nghiệp đưa tới!
Tất cả mọi người đều sững sờ, hoàn toàn kinh hãi!
Họ lúc này mới phản ứng lại, trước đó Tiêu Phong gọi điện thoại đã nói, năm phút sau đưa tới một xe thư mời!
Đây… đây lại là thật!
Khương Chính Thuần hoảng loạn, hai chân mềm nhũn, trong lòng không ngừng suy nghĩ, từ lúc nào mà thư mời tiệc tối của tổng bộ đóng quân ở Tô Hàng lại trở nên mất giá như vậy?
Đồng thời, trong lòng họ đều đang điên cuồng suy đoán, Tiêu Phong rốt cuộc có thân phận gì?
Chỉ một cuộc điện thoại lại có thể kêu tới một xe thư mời!
“Thư mời đưa tới rồi, thiếu tá Hàn đã nói, muốn đích thân anh Tiêu tiếp nhận.” Thiếu úy Phương nhàn nhạt nói.
Khương Chính Thuần gấp, lập tức nói với quản gia bên cạnh: “Đúng đúng đúng! Tiêu Phong…Tiêu Phong, mau! Còn ngây ra đó làm gì! Mau đi tìm Tiêu Phong! Đi mau!”