CHƯƠNG 10: VẪN CHƯA RA ĐỜI!
“Anh là ai?! Buông tôi ra! Anh làm đau tôi rồi đó!”
Khương Kiều Diễm kêu lên một tiếng đầy thảm thiết, khi ánh mắt chạm phải ánh mắt của Tiêu Phong, cô ta như bị sét đánh qua, sững người tại chỗ, không dám lên tiếng nữa!
Đáng sợ quá!
Ánh mắt của người đàn ông trước mắt đúng là Ma vương giáng lâm! Đặc biệt là sát khí phát ra từ trên người anh, giống như có thể nuốt chửng mình bất kỳ lúc nào vậy!
Khương Kiều Diễm bất tri bất giác mà nuốt một ngụm nước bọt, bờ má xinh đẹp lăn dài vài giọt mồ hôi lạnh!
Tiêu Phong trực tiếp hất tay của Khương Kiều Diễm ra, khiến cho cô ta loạng choạng mấy bước, oạch một tiếng, trực tiếp ngã phịch xuống đất!
Mà lúc này, cơ thể không còn chống chịu nổi, có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào của Khương Uyển Đồng, nghiêng đầu ngã vào trong vòng tay của Tiêu Phong.
Tiêu Phong nóng lòng, ôm lấy Khương Uyển Đồng, lo lắng mà hỏi: “Uyển Đồng, em thế nào rồi? Uyển Đồng!”
Khương Uyển Đồng dựa vào vòng tay ấm áp của Tiêu Phong, toàn thân đều đang phát run, bờ má nóng bừng, đặc biệt là vết máu trên trán và trên vai, khiến người ta kinh tâm!
Điều này khiến ánh mắt của Tiêu Phong nhen nhóm lên lửa giận ngập trời!
“Nhà họ Khương, chết tiệt!!” Tiêu Phong tức giận gầm lên một tiếng, vừa chuẩn bị ra tay với Khương Kiều Diễm mới vừa hất nước bẩn và sỉ nhục Khương Uyển Đồng, thì bàn tay nhỏ của Khương Uyển Đồng đã túm chặt lấy cánh tay của Tiêu Phong, hơi thở yếu ớt mà nói: “Không….đừng mà! Tiêu Phong, đừng….em muốn về, em nhớ Giai Giai rồi, đưa em về, có được không…..”
“Được! Anh đưa em về!” Tiêu Phong không có dự, trực tiếp bế Khương Uyển Đồng kiểu công chúa lên, sau đó quay người từng bước từng bước rời đi!
Khương Kiều Diễm lúc này mới phản ứng lại, chỉ vào bóng lưng đang rời đi của Tiêu Phong, phẫn nộ mà gào lên: “Đứng lại! Anh là ai?! Vậy mà lại dám hỗn xược ở cửa nhà họ Khương tôi như vậy! Ngăn anh ta lại cho tôi!”
Ngay lập tức, vài tên người làm ở cửa nhà liền xông ra ngoài, muốn ngăn Tiêu Phong lại!
Nhưng!
Tiêu Phong quét nhìn bằng ánh mắt băng lãnh, sát ý xung thiên ở trên cơ thể lúc này đột nhiên phóng thích ra, khiến cho mấy tên người làm kinh hãi đến run rẩy toàn thân đứng tại chỗ, nhìn trái ngó phải, hoàn toàn không dám tiến lên trước!
Bọn họ đột nhiên cảm thấy, người đàn ông trước mắt, hệt như Quân vương đến từ địa ngục, vô cùng đáng sợ!
“Ầm!”
Trên cơ thể Tiêu Phong dấy lên sát ý xung thiên, giận dữ gầm lên một tiếng: “Ngăn tôi! Chỉ có chết! Cút!!!!”
Khương Uyển Đồng cứ nép sát vào lòng của Tiêu Phong, năm năm rồi, cô chưa từng được cảm nhận ấm áp là như thế nào. Cô ngước mắt lên, ánh mắt lờ mờ mà nhìn Tiêu Phong ở trước mặt, khuôn mặt quen thuộc có chút xa lạ. Cô biết, tương lai của mình, đều là người đàn ông này….
Mấy tên người làm không dám tiến lên trước, Tiêu Phong cũng trực tiếp ngạo nghễ bước lên xe ở ngay trước mặt bọn họ, sau đó khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi chỗ này!
Nếu như không phải Khương Uyển Đồng cầu xin thay cho nhà họ Khương, thì hôm nay nhà họ Khương, có lẽ đã trở thành lịch sử của Tô Hàng rồi!
Mãi đến khi Tiêu Phong rời đi rồi, Khương Kiều Diễm và mấy tên người làm mới phản ứng lại!
Hồi nãy khí thế và áp lực phát ra từ trên cơ thể Tiêu Phong, cho dù bây giờ, cũng khiến chân của bọn họ run rẩy!
Khương Kiều Diễm xông ra ngoài, tức giận tột độ mà nhìn chiếc xe Jeep đã đi xa kia, giậm giậm chân mà hét toáng lên: “Khương Uyển Đồng! Con tiện nhân này! Đã thành ra như vậy rồi mà còn đưa đàn ông hoang đến nhà họ Khương ngang ngược! Hay, hay lắm! Cô đợi đó cho tôi!”
Nhưng, trong lòng Khương Kiều Diễm cũng nghi hoặc về thân phận của Tiêu Phong, cô ta cứ cảm thấy, người đàn ông hồi nãy hình như đã gặp qua ở đâu rồi!
Là ai chứ?
….
Bên này, Tiêu Phong đưa Khương Uyển Đồng quay về sơn trang Lãng Nguyệt, đích thân đưa cô về phòng ngủ, đắp chăn cho cô, sau đó dưới sự chăm sóc tận tình của bác sĩ, cuối cùng cô cũng an nhiên mà đi vào giấc ngủ.
Nhìn Khương Uyển Đồng cuộn tròn cơ thể lại hệt như một đứa bé ở trên giường, Tiêu Phong ngồi ở đầu giường, đôi mắt đỏ bừng, thần sắc rất tự trách.
Mấy năm qua, cô rốt cuộc đã trải qua những gì, mới trở nên sợ hãi như vậy, kinh hoảng như vậy, ngay cả ngủ mà cũng co rúc, tìm kiếm cảm giác an toàn trong lòng như thế.
“Uyển Đồng, anh về rồi, sau này không còn ai có thể bắt nạt em và Giai Giai nữa, anh sẽ luôn bảo vệ hai mẹ con.” Tiêu Phong nhẹ nhàng vuốt v e bờ má của Khương Uyển Đồng, sau đó quay người, đi ra phòng ngủ.
Long Tam lúc này tiến lên trước, nói: “Chủ soái, Kim Cửu đã bị nhốt ở trong sân rồi, tiếp theo đây làm thế nào?”
Ánh mắt Tiêu Phong trở nên lạnh lẽo, sát ý thấu xương lan toả khắp cả sơn trang, anh trực tiếp nhấc bước, đi đến đình viện đang nhốt Kim Cửu.
Kim Cửu lúc này, đã hoàn toàn không thành hình người nữa, tứ chi bị phế, toàn thân là máu, nằm trên mặt đất như một con chó, miệng không ngừng hừ hừ: “Bọn bây đáng chết! Tao là cậu cả, là cậu cả nhà họ Kim! Ba tao Kim Chính Long sẽ không tha cho bọn mày đâu! Ha ha ha! Bọn mày đều sẽ chết không đất chôn thây!!!!”
Tiêu Phong lạnh lùng mà lên tiếng: “Kim Cửu, mày cho người tông con gái tao, suýt nữa đã khiến tao mất đi Giai Giai! Thù này, tao sẽ không tính toán dễ như vậy! Tao muốn mày trải nghiệm tất cả những gì mà Giai Giai đã trải qua trong hai ngày này!”
Nói xong, Tiêu Phong nói với Long Tam: “Bảo Hoa thần y cho hắn ta thuốc tốt nhất! Vết thương khỏi rồi, thì lại xé toang cho tôi! Tôi muốn hắn sống không bằng chết! Tôi muốn hắn trải nghiệm nỗi đau của Giai Giai và Uyển Đồng!!!”
Long Tam nghe vậy, khoé miệng ngập tràn nụ cười lạnh, nói: “Thuộc hạ đã hiểu!”
Sau đó, Hoa thần y tới, cho Kim Cửu dùng loại thuốc tốt nhất! Vết thương rất nhanh đã được khỏi, nhưng, vết thương mới khỏi, rất nhanh lại bị dao găm xé toạc!
Từng tiếng kêu thảm thiết, vang vọng khắp cả sân!
“A…..đừng…..đừng mà! Tên ma quỷ này!” Kim Cửu kêu gào đau đớn, anh ta bây giờ đang ở trong địa ngục, không ngừng cầu xin tha: “Tôi sai rồi….tôi sai rồi! Cầu xin anh, tha cho tôi đi!”
Thế nhưng, Tiêu Phong căn bản không nghe, Long Tam thì không ngừng lặp đi lặp lại, chữa khỏi vết thương của Kim Cửu, sau đó lại xé toạc! Sau đó, dưới bàn tay kỳ diệu của Hoa thần y, lấy ra bốn khúc xương từ trong cơ thể của Kim Cửu!
“A a a a a! Các người gϊếŧ tôi đi! Gϊếŧ tôi đi…..” Kim Cửu hoàn toàn điên rồi, điên cuồng mà gào lên, anh ta chưa từng nghĩ, bản thân mình lại có một ngày chịu sự dày vò như vậy! Đây đúng là còn đau khổ hơn là gϊếŧ đi anh ta nữa!
“Bốn khúc xương mà con gái tao mất đi, mày phải trả lại!” Tiêu Phong lạnh giọng nói, sát ý trong ánh mắt vô cùng mãnh liệt!
Mà lúc này, Long Lục đột nhiên đi vào, nhìn Kim Cửu bị dày vò không ra hình người một cái, sau khi thầm mắng một câu, liền nói với Tiêu Phong: “Chủ soái, Tổng tư lệnh Tống Hậu Lương của tuần bộ Tô Hàng cầu kiến!”
Nghe vậy, Tiêu Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, sau đó nói: “Cho ông ta vào đây.”
Rất nhanh, Tống Hậu Lương đi vào trong sân, xa xa đã ngửi thấy mùi máu tanh nhức mũi, khi ông ta nhìn thấy bộ dạng thảm bại của Kim Cửu, cả người đều kinh ngạc dữ dội!
Đó là cậu chủ cả của nhà họ Kim đó, ba cậu ta là Kim Chính Long, top bốn đầu rồng của thế giới ngầm Tô Hàng!
“Bắc Lương….không, ngài Tiêu, các người làm như vậy, chỉ e sẽ gây ra rắc rối không cần thiết. Ba của Kim Cửu là Kim Chính Long, là một nhân vật rất có thực lực ở bản địa Tô Hàng, ở thương giới và thế giới ngầm, đó cũng là nhân vật vung tay hô lớn tiêu biểu, nếu như ông ta biết con trai mình bị các người dày vò như vậy, thì sẽ không bỏ qua đâu…..”
Tống Hậu Lương nhìn Kim Cửu đã bị ngất đi một cái, nuốt nước bọt ừng ực, nói một câu như vậy.
Chỉ là, Tiêu Phong đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích, ánh mắt băng lãnh mà nhìn Tống Hậu Lương, lộ ra một ánh sáng lạnh, nói: “Ông đang cầu xin cho hắn ta sao?”
Thịch!
Toàn thân Tống Hậu Lương chợt run lên, vội vàng cúi đầu nói: “Không không không! Ngài Tiêu hiểu lầm rồi! Tôi là lo, các người không đối phó được nhà họ Kim, hơn nữa….”
“Cảm ơn ý tốt của Tổng tư lệnh Tống, người mà tôi không đối phó được, vẫn chưa ra đời!” Tiêu Phong lạnh giọng nói, nhấc bước rời khỏi.