Khương Uyển Đồng nước mắt giàn dụa, nắm chặt bàn tay nhỏ của Giai Giai đang toàn thân đầy máu trên giường, khóc nói: “Ba sẽ tới, Giai Giai nghe lời….”
Dưới sự hoảng loạn sốt sắng, Khương Uyển Đồng móc điện thoại ra, gọi đi một số điện thoại mà năm năm qua chưa từng gọi.
“Tiêu Phong, em là Khương Uyển Đồng, Giai Giai xảy ra tai nạn xe rồi, con gái chúng ta sắp chết rồi, cầu xin anh, anh có thể về gặp Giai Giai không…nó luôn rất muốn gặp anh…cầu xin anh đó…rốt cuộc anh đang ở đâu, hu hu hu….”
Khương Uyển Đồng trực tiếp mềm nhũn mà ngồi xuống đất, khóc không thành tiếng, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Khương Uyển Đồng?”
Bên đầu dây bên kia, Tiêu Phong ở xa tít tắp trên đài phong tướng Thái Sơn, thân mặc quân trang thanh long, lúc này toàn thân chợt run lên!