Chương 9

Tin tức Dương Nhân Nhân tự sát thân vong, chấn động toàn bộ giới giải trí.

“Lục tiên sinh, anh làm người đại diện của nữ sĩ Dương Nhân Nhân, cảm thấy thế nào về việc tối hôm qua cô ấy tự sát? Trước đó có dấu hiệu gì không?”

“Nghe nói lúc cô ấy quay một phân cảnh cuối cùng trước khi chết, bởi vì thân thể không khoẻ mà khẩn cấp xin ngừng, có phải bắt đầu từ khi đó, thân thể và trạng thái tinh thần của cô ấy đã xảy ra vấn đề hay không?”

Thiệu Tư vừa mở TV lên, đầy màn hình đều là phóng viên truyền thông chật như nêm cối, bọn họ liều mạng duỗi dài cánh tay, một đám phía sau tiếp phía trước, vây quanh người đàn ông ở chính giữa.

Lục Gia Huy, người đại diện của Dương Nhân Nhân, năm nay ba mươi tám tuổi.

Đầu nhỏ, mặt chữ điền, dáng vẻ hàm hậu thành thật. Lúc này đang cúi đầu, mặt lộ vẻ bi thương, rõ ràng không muốn nói nhiều về đề tài này với truyền thông.

Hắn vừa đi, truyền thông cũng đi theo, giống như vòng tròn lưu động vây quanh hắn.

Lúc này, Lục Gia Huy mới không thể không dừng bước chân, hắn tháo kính râm xuống, dưới kính râm rõ ràng là một đôi mắt sưng đỏ.

“Nhân Nhân cô ấy, từ mấy năm trước, trạng thái tinh thần đã không quá tốt… bệnh trầm cảm càng thêm nghiêm trọng.” Lục Gia Huy nói, “Cô ấy không muốn làm fan và người nhà lo lắng, cho nên vẫn luôn tự mình chống đỡ.”

Vô số đèn flash nhắm ngay hắn, cánh tay truyền thông cũng càng duỗi càng dài: “Cho nên tiểu thư Dương Nhân Nhân là bởi vì bệnh trầm cảm phát tác mới có thể lựa chọn tự sát phải không?”

Lục Gia Huy lại đeo kính râm lên trên mặt, xua xua tay không muốn tiếp tục nói, bước chân nhanh hơn, cùng trợ lý ngồi trên xe đi mất.

Truyền thông không tha mà ‘tách tách’ chụp đuôi xe, có mấy người làm chủ trì phát sóng trực tiếp đưa lưng về phía khói xe mới ra lò tiến hành tổng kết cuối cùng: “Một thế hệ sao nữ cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn, thật là làm người ta tiếc hận, mong người chết an giấc ngàn thu. Ngày sau chúng tôi sẽ còn liên tục truy tìm đưa tin cho các bạn, có thể quét mã 2D dưới góc phải, follow WeChat của tiết mục……”

Thiệu Tư giơ tay, tắt TV.

Hệ thống than thở: [Đã chết, aizz.]

Thiệu Tư: […… Mày rất đau khổ hả?]

[Hết sức đau khổ, có điều dựa theo phim truyền hình diễn, tối hôm nay hẳn cậu nên trộm lẻn vào trong nhà Dương Nhân Nhân tìm xem manh mối.]

[Giống đứa não phẳng á hả? ]

[Không nói chuyện với cậu nổi mà,] hệ thống nói, [mỗi lần đều tùy ý giẫm đạp mộng trinh thám của người ta.]

[Được, vậy tao đây liền không tùy ý nữa.] Thiệu Tư ngồi dậy, [trong nhà Dương Nhân Nhân hiện tại là hiện trường thứ nhất, do cảnh sát trông coi tra xét, cả tòa lầu đều bị chặn, tao đi làm gì? Tao đi tìm chết hả?]

[……]

Thiệu Tư nói xong, lại bổ sung một câu: [Về sau ít coi phim não phẳng một chút, mày cách ngu dại không xa đâu.]

Thiệu Tư vốn dĩ cho rằng việc này cứ như vậy kết thúc, hắn với hệ thống rách đều đã tính toán đi tìm đối tượng nhiệm vụ mới……

Đó, chính là tùy tiện như vậy đó, không được liền tìm người tiếp theo.

Kết quả chờ một tuần sau hắn tham gia xong triển lãm thời trang về nước, mới vừa xuống máy bay, lại nhận được một cú điện thoại.

Hắn dừng bước, cầm rương hành lý trong tay giao cho Lý Quang Tông, móc di động từ trong túi áo khoác. Lý Quang Tông cũng dừng lại theo, ý bảo hai trợ lý bên cạnh đi lên phía trước chuẩn bị một phen, miễn cho fan tới đón máy bay và phóng viên truyền thông quá nhiều, chặn mất đường.

“Thiệu tiên sinh chào cậu, đây là Cục cảnh sát thành phố Long Nham. Về chuyện Dương Nhân Nhân, có vài tình huống muốn tìm cậu xác nhận một chút,” một đầu điện thoại khác là giọng đàn ông trung niên, câu chữ rõ ràng, “Buổi chiều ngày mai ba giờ cậu có thời gian tới cục cảnh sát một chuyến không? Hy vọng cậu có thể tích cực phối hợp cảnh sát điều tra.”

“……”

Cục cảnh sát?

Lý Quang Tông ở bên cạnh thúc giục: “Ai điện thoại? Không thể vừa đi vừa nói chuyện sao?”

Thiệu Tư qua loa đáp lại một câu ‘được’, sau đó liền cúp điện thoại, tuy rằng trên mặt không sinh ra gợn sóng, trong lòng thì lại nghi ngờ.

Nếu nói hắn và Dương Nhân Nhân có liên hệ gì, hơn nữa có thể khiến cho cảnh sát điều tra, vậy chỉ có chuyện thám tử tư.

Hắn nên nói cái gì?

Đắp nặn mình thành biếи ŧɦái si tình yêu thầm Dương Nhân Nhân sao?

Một đường phất tay mỉm cười chào hỏi với fan đón máy bay, mãi tới lên xe, Thiệu Tư mới hạ khóe miệng, vỗ vỗ vai Lý Quang Tông: “Nhóc con, buổi chiều ngày mai tôi có lịch trình gì?”

Sau đó căn bản không đợi Lý Quang Tông trả lời, liền tiếp tục nói, “Dời.”

“…… Cậu phải tham dự một hoạt động phát ngôn, cái này chỉ sợ dời không được, đã sớm định sẵn.” Lý Quang Tông tra xét bản ghi chú di động, “Cơ mà nói với công ty thì cũng không phải không được, cậu có việc gấp gì?”

Thiệu Tư: “Nếu tôi nói bởi vì trước đó tôi mời thám tử tư theo dõi Dương Nhân Nhân, hiện tại cảnh sát muốn điều tra tôi, cậu sẽ có cảm tưởng gì.”

Lý Quang Tông: “Cậu… biếи ŧɦái hả?”

“Tốt,” Thiệu Tư đặt tay bên cửa sổ xe, sắc mặt không quá dễ nhìn, “Xem ra tôi chỉ có thể làm tên biếи ŧɦái thôi.”

Buổi chiều ba giờ ngày kế, cục cảnh sát.

Lúc Thiệu Tư ở trong thẩm vấn, Lý Quang Tông còn khẩn trương hơn cả Thiệu Tư.

Làm một tiểu thị dân, hiện tại hắn ta sợ sệt giống như khi còn nhỏ bị giáo viên kêu đến văn phòng răn dạy vậy, tuy rằng bị răn cũng chả phải hắn ta.

Dù sao thì hắn ta chính là sợ sệt.

Nhưng hắn ta không biết, Thiệu Tư nhà hắn ta ngồi ở bên trong có bao nhiêu bình tĩnh.

Trong phòng thẩm vấn.

Một cái bàn, ba cái ghế dựa.

Thiệu Tư ngồi ở một đầu, bên kia là hai vị cảnh sát.

Quả nhiên, nội dung tra hỏi không ngoài dự liệu của hắn, có quan hệ với thám tử tư năng lực hành động vô cùng kém mà hắn mời.

“Đây là bảng kê chuyển tiền giữa cậu và Hoàng Khang Khang, thời gian phân biệt là ngày mười tám tháng ba năm nay cùng với ngày hai mươi tháng tư, cậu phân biệt gửi hắn bốn vạn, bảo hắn giúp cậu theo dõi Dương Nhân Nhân, có việc này hay không?”

Thiệu Tư chỉ hơi hơi sửng sốt, sau đó thừa nhận: “Có.”

Hai vị cảnh sát này, một người cầm bút phụ trách ghi chép, người lớn tuổi hơn thì phụ trách hỏi. Đại khái là không dự đoán được Thiệu Tư sẽ trả lời quyết đoán như thế, bọn họ trái lại có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, dừng một chút mới hỏi vấn đề tiếp theo: “Vì sao? Vì sao cậu muốn tìm người theo dõi cô ấy?”

Vấn đề này, Thiệu Tư không có lập tức trả lời. Hắn hạ mắt, dường như đang cực lực che giấu cảm xúc của mình, nửa ngày mới nói: “…… Bởi vì tôi yêu thầm cô ấy.”

Hai đồng chí cảnh sát im lặng trong chốc lát.

“Chúng tôi quen biết qua bộ phim Thiếu phụ về thôn……” Thiệu Tư thuần thục bày ra lý do thoái thác của mình, khi nói chuyện cất giấu ba phần đau khổ, “Nhưng cô ấy không thích tôi, ngày thường tôi cũng rất bận, lại muốn có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy cô ấy biết cô ấy đang làm gì……”

“Ngừng.” Đồng chí cảnh sát xoa xoa huyệt thái dương, “Tốt, tình huống của cậu chúng tôi đã biết.”

Thiệu Tư biết nghe lời phải, không nói tiếp chút, tới chỗ tốt liền ngưng.

Kỳ thật chuyện hắn mời thám tử tư, tương đối mẫn cảm, bởi vì cũng không có sử dụng đến thủ đoạn phi pháp như ‘nghe lén điện thoại’, ‘xâm lấn máy tính’, chỉ đơn giản đi theo giống như paparazzi mà thôi.

Điều lệ xâm phạm riêng tư của Trung Quốc cũng không tính là hoàn thiện, chẳng hạn như paparazzi cả ngày ngồi canh, trở ngại cuộc sống bình thường của minh tinh, phạm pháp không? Không hề.

“Chúng tôi có thể hiểu được tâm tình thích một người của cậu, nhưng phương thức này thật sự là không khen tặng nổi……” Cảnh sát phụ trách hỏi chuyện nói, “Rất cảm ơn cậu hợp tác với công việc của chúng tôi, cậu yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ không nói ra ngoài.”

Thiệu Tư hơi hơi nhắm mắt lại, sau đó lại mở: “Cám ơn.”

Hai phút sau, Thiệu Tư từ trong phòng thẩm vấn đi ra.

Tay Lý Quang Tông vốn dĩ khẩn trương đến độ xoắn thành bánh quai chèo, mũi chân bực bội di di trên mặt đất, nhìn thấy Thiệu Tư đi ra, lập tức đứng dậy: “Thế nào rồi, nên giải thích đều giải thích rõ ràng rồi chứ? Cảnh sát không có làm gì cậu đi…… cậu sẽ không có hiềm nghi phạm tội đi?”

Thiệu Tư tiếp nhận áo khoác từ trong tay Lý Quang Tông mặc vào, lúc chỉnh cổ áo thuận tiện trấn an hắn ta: “Không có việc gì, cậu đừng nghĩ quá nhiều.”

Lý Quang Tông chờ hắn mặc tốt áo khoác, lại đưa khăn quàng cổ cho hắn: “Cậu bảo tôi làm thế nào có thể không nghĩ nhiều? Hả?! Cậu mời thám tử tư cái gì chứ? Chơi cái trò gì vậy……”

Sau khi Thiệu Tư buộc khăn quàng cổ xong, theo thói quen soi soi trên cửa thủy tinh ở hành lang hai cái, lại thuận miệng xây dựng hình tượng si tình biếи ŧɦái cho mình, ngâm ra một câu thơ: “Tình yêu, vốn dĩ chính là không nói đạo lý.”

Lý Quang Tông: “……”

Hai người đang chuẩn bị từ lối đi an toàn đi ra ngoài, liền thấy phía trước có hai gương mặt quen thuộc đi tới.

Trần Dương, Cố Duyên Chu.

Bốn người nói quen nhưng không quen giờ phút này mặt đối mặt, nhìn nhau không nói gì.

Lý Quang Tông có xíu xấu hổ, sờ sờ mũi: “Cái đó… hai người cũng tới phối hợp điều tra sao?”

Trần Dương cũng thực xấu hổ: “…Đúng vậy, thực hiện nghĩa vụ công dân.”

Lại là một trận im lặng.

Tận đến khi Lý Quang Tông âm thầm chọc chọc sau lưng Thiệu Tư, Thiệu Tư mới lên tiếng nói một câu: “Chào đàn anh Cố.”

Cố Duyên Chu khoác một cái áo khoác dài, sạch sẽ lưu loát, lúc nâng mắt vẻ mặt lạnh nhạt, anh cũng hơi hơi gật đầu nói: “Chào cậu.”

Lúc này, một nữ cảnh sát ôm chồng văn kiện dày đi tới: “Cố tiên sinh phải không? Mời bên này.”

Cố Duyên Chu ý bảo Trần Dương ở chỗ này chờ anh, sau đó liền đi theo nữ cảnh sát vào phòng thẩm vấn.

Ai ngờ nữ cảnh sát ấy như là đột nhiên nhớ tới cái gì, bước chân bỗng nhiên dừng lại, xoay người lại kêu: “Đúng rồi, Thiệu tiên sinh, phiền anh cũng theo tới đây.”

Lúc cô nói lời này, Thiệu Tư đã sắp đi tới cửa, ngay cả kính râm khẩu trang cũng đã đeo lên, nghe vậy thân hình cứng lại.

Trong lòng Lý Quang Tông lại bắt đầu nai con chạy loạn: “Không phải đã hỏi xong rồi sao?”

Thiệu Tư: “…… Ai biết được.”

Vẫn là căn phòng thẩm vấn kia, vẫn là hai vị cảnh sát kia.

Nhưng khác biệt chính là, lúc này bên cạnh Thiệu Tư còn có một Cố Duyên Chu.

Vị cảnh sát hơi lớn tuổi tháo chứng nhận từ trước ngực mình xuống, để ở bên cạnh bàn, dùng bàn tay chậm rãi đẩy cho bọn họ.

Theo động tác đẩy giấy chứng nhận, hắn trầm giọng nói: “Ngại quá, vừa rồi không có làm rõ thân phận. Hiện tại tôi muốn tự giới thiệu với các cậu, tôi là tổ trưởng tổ trọng án số sáu ban điều tra hình sự, tôi họ Vương. Lần này kỳ thật là có một yêu cầu quá đáng, muốn tìm các cậu hỗ trợ, giúp đỡ cảnh sát phá án.”

Cảnh sát Vương lại nói: “Chuyện này hết sức phức tạp, đồng dạng, cũng vô cùng nguy hiểm. Đương nhiên chúng tôi tuyệt đối không bắt buộc, nghe xong chuyện tiếp theo tôi muốn nói, mặc kệ xuất phát từ việc suy xét gì, các cậu đều có quyền cự tuyệt.”