“…”
Bộ dạng Cố Duyên Chu hiện tại —— áo bị Thiệu Tư kéo ra toàn bộ, cổ áo còn lệch.
Chóp mũi hai người gần như dính vào nhau.
Bất luận là hô hấp hay là thở dốc, thậm chí là hương vị trên người đối phương, đều cách thật gần.
Ánh mắt Thiệu Tư dừng ở cạnh đường cong khóe môi đông cứng lại lạnh nhạt của người trước mặt, sau đó câu lời thoại trên miệng liền nghẹn lại.
Ngay từ đầu Âu đạo cho rằng hai người này muốn sửa kịch bản. Có đôi khi quay quay, diễn viên hòa vào nhân vật, sẽ căn cứ tiến hành một ít sửa chữa thích hợp.
Phó đạo diễn đang muốn lên tiếng gọi bọn họ, bị Âu đạo ngăn lại.
Chỉ thấy Âu đạo trịnh trọng từ chỗ ngồi đứng lên, xua tay phân tích: “Cậu tỉ mỉ ngẫm nghĩ một chút, loại im lặng hiện tại… Tôi cảm thấy thực vi diệu.”
Đầu óc phó đạo diễn lơ mơ, nhưng mà đạo diễn nói cái gì thì chính là cái đó, vì thế hắn nắm nắm ót, đứng ở bên cạnh Âu đạo, quan sát chốc lát: “Đây là, có lợi ích gì?”
Âu đạo: “… Tôi cũng không nhìn ra, nhưng đừng vội suy đoán, nhìn tiếp chút nữa xem.”
Nhưng mà, tiếp chút nữa chính là Thiệu Tư xin lỗi nói với bọn họ: “Ngại quá đạo diễn, cháu quên lời.”
Âu đạo mất hết mặt mũi trước mặt phó đạo diễn, ông ném quyển kịch bản cuốn thành một ống trong tay lên trên bàn, giận sôi máu: “Quần tôi cũng cởi rồi mà cậu lại cho tôi…!”
“Âu đạo, đừng nói bậy, ” Cố Duyên Chu từ trên người Thiệu Tư đứng lên hoà giải, đi qua, mấy ngón tay nhẹ nhàng xách chai nước trên bàn, vừa vặn nắp ra vừa nói, “Cậu ấy còn là con nít đó.”
Âu đạo: “…”
Thiệu Tư mặt không đổi sắc, theo Cố Duyên Chu chuyển đề tài: “Cháu còn nhỏ, không thể nghe nói bậy được.”
Giỏi cho cặp vợ chồng nhỏ hai người! Tức chết người!
Âu đạo bại trận, phẫn nộ: “… Đi đi, nói không lại các cậu, nghỉ ngơi trước một lát, năm phút sau tiếp tục.” Những lời này vừa dứt, Âu đạo lại xoay người hô với quần chúng phía sau: “Vừa rồi đội ngũ có hơi loạn, người đứng đối diện camera số ba, lúc cậu chết vì sao lưu luyến không rời như vậy? Có phải muốn cướp diễn hay không?”
Chờ Âu đạo đi rồi, Thiệu Tư còn ngồi dưới đất, nghĩ lại có phải gần đây mình quá mệt mỏi hay không.
Không thì sao lại hệt như trúng tà vậy.
Kỳ thật vừa rồi nhìn Cố Duyên Chu, hắn thất thần chính là đang suy nghĩ một vấn đề: mặt mũi người này hình như cũng không xấu như vậy.
Lời này nếu để Lý Quang Tông nghe thấy, phỏng chừng sẽ cám ơn trời đất mà còn cảm động đến độ dập đầu, cho rằng chứng mắt mù của hắn rốt cuộc cũng được cứu rồi.
Đang suy nghĩ, thình lình bên má truyền đến một cơn lạnh.
Ngẩng đầu nhìn qua, Cố Duyên Chu hơi cong thắt lưng, cầm một chai nước khác dán trên mặt hắn: “Vừa rồi nhìn tôi ngay cả lời thoại cũng nói không ra à?”
…
Thiệu Tư tiếp nhận nước: “Cám ơn, có điều hình như anh nghĩ quá nhiều rồi.”
“Phải không?”
Cố Duyên Chu không nói gì, lại tự động tái hiện cảnh tượng NG vừa rồi, ấn vai Thiệu Tư ép xuống, cánh tay chống đỡ ghé vào lỗ tai hắn.
Thiệu Tư không cầm chắc nước trong tay, chai nước kia nhanh như chớp lăn ra bên ngoài vài vòng.
Hắn chớp mắt mấy cái, đọc ra lời thoại vừa rồi quên mất: “Tao chính là không ưa nhìn mày, luôn mang cái bộ dạng cao cao tại thượng… cái thứ con rệp dựa dẫm vào công tích bậc cha chú như mày, lởn vởn ở trước mặt tao, tao chỉ cảm thấy buồn nôn.”
Cố Duyên Chu nhìn hắn chốc lát, buông ra nói: “Quên lời là tối kỵ, nói rõ không có học bài tốt, ấn tượng để lại cho người ta cũng sẽ rất kém, may mà Âu đạo không so đo.”
Thiệu Tư cúi đầu: “Ừm, tôi biết, thật sự rất xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, một câu xin lỗi có thể xong việc sao?” Âu đạo ở xa xa đã bắt đầu hô, chờ đi tới gần liền vươn ra một ngón tay run run trong không khí, “Nói bao nhiêu lần rồi, cùng ở khách sạn cạnh đây với chúng tôi đi, cứ nhất định phải về nhà, có thể không mệt hả? Mỗi ngày quay phim chấm dứt cũng đã nửa đêm, cậu lại phí hai tiếng đường xe… phí phạm chi vậy.”
Trong đoàn phim có cung cấp nơi ở, ngay cạnh chỗ quay phim. Theo lý mà nói, Thiệu Tư cũng có thể theo bọn họ ở khách sạn ‘Hilton’ kia.
Có điều trong khoảng thời gian sắp tới bọn họ chủ yếu đều quay phim ở quanh đây, cách nhà coi như tương đối gần. Lại thêm Thiệu Tư không quen ở bên ngoài, cho nên có thể về nhà liền về nhà… Còn sau này đổi chỗ lấy cảnh khác, bị ép bất đắc dĩ thì lại nói sau.
Chuyện này vẫn là Lý Quang Tông thay hắn tranh thủ với Âu đạo thật lâu mới tranh thủ được, xây dựng Thiệu Tư thành hình tượng một đứa trẻ mồ côi tuy rằng trong nhà không có ai nhưng vẫn cực lưu luyến gia đình.
Đối với việc này Âu đạo vốn đã không quá vừa lòng, lần này NG, coi như là cơ hội.
”Ngày mai cậu thu xếp dọn lại đây đi, không đúng, hiện tại cho người đi thu xếp luôn đi.” Âu đạo vỗ vỗ vai Thiệu Tư, “Đến tìm tôi lấy thẻ phòng, con người chung quy vẫn phải trưởng thành mà.”
Thiệu Tư: “…”
Âu đạo giải quyết dứt khoát: “Cứ như vậy đi.”
Cố Duyên Chu ở bên cạnh xem náo nhiệt, chờ Âu đạo đi rồi, anh mới vươn tay xoa xoa đỉnh đầu Thiệu Tư: “Không thích ở khách sạn à?”
Thiệu Tư: “… Quả thật thích không nổi.”
Hắn đến một chỗ mới, đều cần thích ứng thật lâu, năng lực thích ứng ở phương diện này có thể nói là cực kém. Không phải nhà mình thì luôn cảm thấy không thoải mái, hai ngày đầu căn bản ngủ không ngon.
Lý Quang Tông nhân thời gian non nửa ngày buổi chiều, hoả tốc chạy về nhà Thiệu Tư, đóng gói quần áo tắm rửa cho hắn, còn có một ít đồ đạc Thiệu Tư chỉ định.
Trước khi hắn ta đi, Thiệu Tư đưa cho hắn ta một tờ danh sách, trên đó bày ra một chuỗi thật dài.
Chữ viết qua quýt đến cực điểm, giống như những chỗ có thể giảm bớt thì đều tận khả năng làm cho nó giản lược, Lý Quang Tông vội vội vàng vàng ấn mật mã cửa phòng trộm, giày cũng chưa kịp cởi liền đi thẳng phòng ngủ, cầm danh sách đối chiếu: “Đây là cái gì hả, kem đánh răng bàn chải đánh răng khăn mặt khăn tắm sữa tắm dầu gội đầu… mấy cái đó không phải khách sạn đều có sao? Còn có cái gì…”
Lý Quang Tông kề giấy sát vào, cẩn thận phân biệt một chút, xác định mình không có nhìn lầm: “Trên này viết là… con trai?”
“Con trai cái quỷ gì chứ.” Lý Quang Tông lẩm bà lẩm bẩm, vừa vơ lung tung mấy bộ quần áo từ trong tủ, vừa quan sát phòng ngủ của Thiệu Tư, xác định nơi này không có sinh vật khả nghi gì.
Thiệu Tư có chút chứng cưỡng bách, đồ vật bày thực chỉnh tề, ngay cả quần áo cũng là từng bộ từng bộ treo lên, cho nên tìm rất tiện.
Trước khi đi Lý Quang Tông vẫn không tìm được cái gọi là ‘con trai’, cũng không dám gọi điện thoại cho Thiệu Tư sợ hắn đang bận, chỉ gửi một tin nhắn qua, kết quả chờ nửa ngày không chờ được hồi âm.
Cuối cùng hắn ta lượn trong phòng ngủ một vòng, không biết nghĩ như thế nào, xốc chăn lên, bên trong quả nhiên có một con thú nhồi bông nhìn không hiểu rốt cuộc là con gì.
“… Hắn còn thích cái thứ này hả?”
“… Đây là heo hay chó?”
Lý Quang Tông đi theo Thiệu Tư gần năm năm, chưa bao giờ biết Thiệu Tư đi ngủ thích ôm thú bông.
“Đây là Alpaca.” Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Thiệu Tư hỏi Âu đạo lấy thẻ phòng, vừa xách đồ trong rương hành lý ra vừa nói, “… Có phải rất xấu không? Muốn cười liền trực tiếp cười đi, tôi cũng thấy nó xấu.”
“Lúc ấy tôi còn rất nhỏ, có hôm sinh nhật, ồn ào muốn đi vườn bách thú.” Thiệu Tư ném con Alpaca bên đầu giường, tiếp tục chỉnh lý những thứ khác, “Nhưng lúc ấy thân thể không tốt, không thể tùy tiện ra ngoài, kết quả Vương quản gia mua cái này cho tôi.”
Thiệu Tư hiếm khi nhắc chuyện trong nhà, trước đây Lý Quang Tông đã cảm thấy kỳ quái, chưa từng thấy hắn gọi điện thoại cho ba mẹ, cũng không nghe hắn nhắc tới người nhà… hiện tại vừa nhắc, lại là nói về một vị “quản gia”.
“Ba à trong nhà của ba, còn có quản gia hả?” Lý Quang Tông tỉ mỉ nhai nuốt hai chữ này, nghĩ thế nào cũng thấy lộ ra một loại hương vị đại gia.
Thiệu Tư khẽ dừng động tác: “Ừm, nhưng ông ấy đã qua đời.”
Loại đề tài bi thương này, tự nhiên không nên tiếp tục tiến hành, cho dù trong lòng Lý Quang Tông cực tò mò, hắn ta vẫn chỉ có thể nói: “Nén bi thương.”
Âu đạo là một người rất biết tìm việc, rất nhanh liền dẫn những người khác lại đây gõ cửa, nói một tràng cái gì mà muốn hắn xem khách sạn như nhà mình, nói trình độ phục vụ nơi này tốt như thế nào như thế nào, quả thực giống như giám đốc khách sạn: “… Tôi đã nói với cậu rồi, nơi này thật sự rất tốt, đối diện đường cái có mấy tiệm xiên nướng, đi, chúng ta đi qua ăn hai xiên.”
“Âu đạo, cháu không đi đâu.” Thiệu Tư bị ông ấy ôm, muốn tránh ra lại không thể dùng lực, bước chân hắn thả chậm dây dây dưa dưa nói, “Ngày mai còn có cảnh.”
“Người trẻ tuổi, không có cuộc sống về đêm phong phú sao được!”
“…” Thiệu Tư nhìn ông tinh thần chấn hưng, dáng vẻ không thể kháng cự, cũng chỉ đành đi theo.
May mà lúc tới gần cửa khách sạn, nửa đường gặp được Cố Duyên Chu và Trần Dương, vì thế Thiệu Tư dừng bước lại, nhìn Cố Duyên Chu hai cái.
Cố Duyên Chu rất nhanh hiểu ý, đi lên trước kéo Thiệu Tư lại, giả vờ vô ý nói một câu ‘làm gì đó, không phải nói đến phòng tôi đối diễn sao’, lúc này mới tránh thoát ma trảo của Âu đạo.
“Âu đạo ông ấy, mỗi ngày đều như vậy sao?” Thiệu Tư đi cạnh Trần Dương, cùng đi thang máy lên trên lầu, “Tinh lực tràn đầy như vậy.”
Cố Duyên Chu ấn nút tầng, không nhanh không chậm nói: “Có thể là cô đơn đi, lớn tuổi bên người cũng không có bạn, lúc bận rộn còn ổn, lúc rảnh thì khó tránh khỏi cảm thấy lạnh lẽo.”
Thiệu Tư tựa vào bên cạnh, thuận miệng nói: “À, như vậy à.”
Đã vào đêm, sắc trời đen xuống, nhóm Âu đạo uống đến nghiêng ngả đảo đảo đi vào trong khách sạn.
Phó đạo diễn thấy Âu đạo đi đi liền dừng lại, dựa lan can nôn khan, đi qua vỗ vỗ lưng ông: “Ngài không có việc gì chứ, tôi đỡ ngài đi qua.”
Âu đạo khoát tay, giọng ông nghe ra căn bản không giống như là uống rượu, ngược lại có chút lãnh tĩnh, ông nói: “Mấy người đi trước đi, mình tôi yên tĩnh một chút.”
Mọi người tan hết, Âu đạo mới cong eo, bụm mặt, nửa ngày mới nghẹn ra một đoạn hát xướng không đúng nhịp: “… Oan khuất có miệng khó nói, hiện giờ trời cao mở mắt, thù báo thù oan báo oan, mãn diện xuân phong hạ đường chuyển.”
…
Mãn diện xuân phong hạ đường chuyển.
Diệp Tuyên ngồi ở trên giường, trên đùi mở ra một quyển sổ cổ xưa, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua bảy chữ này, cuối cùng ngừng trên chữ ‘chuyển’ nửa ngày.
Quyển sổ kia thoạt nhìn cũng đã rất nhiều năm, chất giấy ố vàng, còn hơi nhăn, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, giống như không cẩn thận là có thể chọt rách.
Chữ viết trên giấy tinh xảo thanh tú, hình thể thon dài, mơ hồ có thể xuyên thấu qua con chữ nhìn thấy nhiều năm trước, người chấp bút viết ra những hàng chữ này.
Diệp Tuyên nhẹ nhàng lật qua một tờ, ánh mắt dừng trên mấy hàng chữ qua quýt ở tờ cuối cùng.
Ngày 14 tháng 4 năm 1998.Có lẽ chỉ có lúc diễn, dựa theo kịch bản, đối diện ngọn đèn, tôi mới có thể quên đi chính mình.Nhưng tôi vẫn không rõ, vì sao tôi lại là người như thế?Thời tiết ngoài cửa sổ bắt đầu nặng nề, Âu đạo hốt hoảng mở mắt ra, mu bàn tay đột nhiên chợt lạnh, dính vào vài giọt nước mỏng manh.
Ông ngửa đầu nhìn trời.
Hóa ra là đổ mưa.