Chương 77: Diệu Tông Vừa Ra, Thiên Hạ Võ Phu Chỉ Thường Thôi (2)

- Đây là võ học gì?

Khương Trường Sinh mây trôi nước chảy nói:

- Diệu Tông pháp tướng, đây là võ học ta tự sáng tạo, ngày sau cũng là tuyệt học của Long Khởi quan, hôm nay để thiên hạ hảo hán nhìn một chút sự mạnh mẽ của Diệu Tông pháp tướng.

Tất cả mọi người ghi lại cái tên này, nghiền ngẫm danh tự này tích chứa chân nghĩa ra sao.

Từ Thiên Cơ đột nhiên tan biến tại chỗ, một giây sau, hắn xuất hiện bên trái Khương Trường Sinh, tay phải từ đuôi đến đầu, đánh về phía mặt Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh liếc mắt nhìn hắn, tay phải vung lên phất trần quét qua, đánh vào trên mặt Từ Thiên Cơ, Từ Thiên Cơ chỉ cảm thấy trong râu dài xốp mềm của phất trần ẩn chứa lực lượng vạn quân, đánh cho hắn kém chút hai mắt biến thành màu đen.

Một cánh tay Diệu Tông pháp tướng nắm cự chùy nện xuống, oanh một tiếng, Từ Thiên Cơ bị nện ngã vào trên mặt tuyết, lần này, máu tươi căn bản giấu không được, từ trong miệng bắn ra.

Bàn tay trái Từ Thiên Cơ chống đất, chân khí bùng nổ, con ngươi lại biến thành màu lam, đánh nát hư ảnh cự chùy, thân thể bay ra ngoài, lần nữa kéo dài khoảng cách.

Khương Trường Sinh nhíu mày, đây là Bất Tử thần quyết trong truyền thuyết sao?

Có ít chiêu trò!

Lực bộc phát vừa rồi xác thực kinh người, bất quá chủ yếu là Khương Trường Sinh hạ thủ lưu tình.

Sở dĩ lưu tình, chính là hắn muốn kiếm sinh tồn ban thưởng.

Từ Thiên Cơ đứng dậy, hai tay giơ cao, chân khí Hóa Đao, tức giận trảm xuống, đao khí dài đến mười trượng, đánh tan tuyết bay đầy trời, tựa như đem thiên địa một phân thành hai.

Diệu Tông pháp tướng nâng lên trường trượng, hình thành vòng bảo hộ, dễ dàng ngăn lại đao khí!

Từ Thiên Cơ lần nữa phóng tới Khương Trường Sinh, hắn thả người vọt lên, một cước bay tới, chân khí lượn lờ thân thể, tựa như một nhánh thần tiễn có khả năng đâm xuyên qua hết thảy.



Một tay khác Diệu Tông pháp tướng múa quạt đánh tới, Từ Thiên Cơ không tránh, ngược lại tăng lớn chân khí, vừa rồi hắn đã chấn vỡ cự chùy, nói rõ Diệu Tông pháp tướng cũng không phải là không thể hạ gục.

Ầm!

Từ Thiên Cơ bị vỗ bay ra ngoài, bay qua đỉnh đầu của mấy trăm người, nện ở trên tường thành, nện đến tường thành sụp đổ, đá vụn bay loạn, cả người hắn khảm nạm vào trong đó, chật vật không chịu nổi.

Tĩnh!

Dưới chân Long Khởi sơn hoàn toàn tĩnh mịch.

Ma Chủ, Nan Vận phật cùng với Thiên Túc Thập Tam Thứ đều thấy choáng.

Tốc độ, công lực của Từ Thiên Cơ đều rất mạnh, ngay cả võ học cũng hết sức bá đạo, chẳng qua là ở trước mặt Diệu Tông pháp tướng lại lộ ra không chịu nổi một kích.

- Các ngươi còn đang chờ cái gì, cùng lên đi, chẳng lẽ Đại Cảnh võ lâm đều là hèn nhát, Cổ Hãn xâm lấn, các ngươi không dám lên chiến trường gϊếŧ địch, chỉ dám ở sau lưng lấy nhiều khi ít? Nếu như vậy, ta thật xem thường võ lâm Đại Cảnh.

Âm thanh của Khương Trường Sinh vang lên, ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong lời nói đầy trào phúng, kí©h thí©ɧ thật sâu đến tất cả cao thủ ở đây.

Phàm là vào thành người, không chỉ là giang hồ cao thủ, đệ tử các phái đều chỉ có thể ở ngoài thành chờ đợi, sở dĩ chờ đợi, cũng là sợ triều đình thừa cơ tiêu diệt cao thủ các phái.

Một lão giả mới đầu tóc trắng xoá tức giận nói:

- Cùng tiến lên, đừng để đạo nhân xem thường chúng ta, chúng ta dùng hết toàn lực, hắn chưa hẳn có thể đánh gϊếŧ toàn bộ chúng ta.

Hắn lập tức phóng tới Khương Trường Sinh, hơn năm trăm vị cao thủ bị nhen nhóm lửa giận, từng người lao thẳng tới Khương Trường Sinh, còn có thả người vọt lên, rất có khí thế phô thiên cái địa.

Trong Băng Thiên Tuyết Địa, Khương Trường Sinh không chỗ có thể trốn, Diệu Tông pháp tướng lóng lánh vệt sáng màu vàng, sao mà chói mắt như vậy.

Khương Trường Sinh nắm chặt chuôi kiếm Thái Hành kiếm, đem nó rút ra từ trong đống tuyết, trong chốc lát, Diệu Tông pháp tướng theo đó cất cao, sáu tay điên cuồng vung vẩy pháp khí.

Keng! Keng! Ầm! Răng rắc...



Đếm không hết tiếng va chạm vang lên, hơn năm trăm vị võ lâm cao thủ tre già măng mọc lao thẳng tói Khương Trường Sinh cùng Diệu Tông pháp tướng, Diệu Tông pháp tướng tuy có đến sáu tay, nhưng không thể cùng lúc toàn bộ đánh gϊếŧ hơn năm trăm người đang xúm lại công kích.

Khương Trường Sinh vung lên phất trần, đánh bay từng người từng người võ phu kéo tới, như là quét sạch tro bụi, nhẹ nhàng thoải mái.

Một màn này để hết thảy người xem chiến yên lặng, mặt lộ ra vẻ không thể tin tưởng được.

Khương Trường Sinh cùng Diệu Tông pháp tướng đứng sừng sững bất động, mặc cho bao nhiêu cao thủ nhào tới, đều bại lui.

- Sư phụ thật lợi hại.

Tiểu Ngụy Vương hưng phấn đến hỏng, nếu không phải Vong Trần đang nắm lấy cổ áo sau gáy hắn, đoán chừng hắn đã từ trên vách đá nhảy xuống.

Toàn thân Nan Vận phật run rẩy, lẩm bẩm nói:

- Hắn đến cùng là cảnh giới gì?

Nhiều cao thủ như vậy, yếu nhất cũng là Chân Nguyên cảnh, vượt qua năm mươi vị Linh Thức cảnh, lại hoàn toàn không phải là đối thủ của một người.

Tam lưu, Nhị lưu, Nhất lưu, Chân nguyên, Linh thức, Thông Thiên, Thần Tâm.

Thần Tâm cảnh thật vô địch như vậy?

Khương Trường Sinh trêu đùa trong chốc lát liền không còn hào hứng, mặc dù muốn kiếm sinh tồn ban thưởng, nhưng cũng không thể mặc người khi nhục, trận chiến này dù sao cũng phải chết chút người.

Ầm!

Hắn tung một cước đạp một nữ võ giả đang lao tới rơi xuống trên mặt tuyết, tiếng gãy xương thanh thúy vang vọng, nữ võ giả thổ huyết, trong nháy mắt hôn mê.

- Chư vị, nên kết thúc rồi!