Tiểu Ngụy Vương giận đến đứng lên, nói:
- Minh Nguyệt tỷ tỷ, Lý Thế Dân là bị buộc, mà nên để hắn làm hoàng đế, dựa vào cái gì con cả vừa sinh ra liền phải là hoàng đế? Không phải để cho người nào lợi hại làm sao?
Khương Trường Sinh không khỏi kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Khá lắm, tiểu tử này...
Nói ra, Tiểu Ngụy Vương ở dưới trướng Thất hoàng tử cũng không phải trưởng tử, trưởng tử chính là con riêng, cũng rất được Thất hoàng tử yêu thích, dù sao mẹ hắn là người Thất hoàng tử chân chính yêu thích, mà mẹ của Tiểu Ngụy Vương chính là hoàng đế an bài, mà sau khi Tiểu Ngụy Vương sinh ra không đến một năm, Vương Phi đã di thế, mẹ của trưởng tử liền từ thϊếp thành công thăng làm Vương Phi.
Hắn sẽ không chịu ủy khuất ở trong vương phủ, Hoa Kiếm Tâm cũng không đề cập qua.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ.
Tiểu Ngụy Vương và Minh Nguyệt bắt đầu tranh luận, thấy Tiểu Ngụy Vương thở gấp, Bình An bỗng nhiên đứng dậy, vung nắm đấm đánh về phía Minh Nguyệt, cũng may Minh Nguyệt cũng tập võ, dễ dàng tiếp được, trong lúc nhất thời dưới gốc cây huyên náo gà bay chó chạy.
Vong Trần đi đến bên cạnh Khương Trường Sinh, tò mò hỏi:
- Đạo trưởng, triều Chu, triều Tần, triều Hán, triều Đường, triều Tống, đây đều là vương triều nơi nào, vì sao ta chưa nghe nói qua?
Hắn trước kia cứ nghĩ Khương Trường Sinh nói bừa, Khương Trường Sinh cũng nói như vậy, nhưng nghe lâu, rất giống như thật.
- Thiên hạ to lớn, ngươi lại biết được bao nhiêu, ngoài Đại Cảnh đến cùng lớn bao nhiêu, lại có ai có thể nói rõ được.
Khương Trường Sinh mỉm cười nói, lời hắn để Vong Trần gật đầu, cảm thấy có đạo lý.
Từ xưa đến nay, thiên hạ đến cùng có bao lớn, không người rõ ràng, nghe đồn Cổ Hãn không chỉ đối mặt Đại Cảnh, còn đối mặt với một vương triều khác, Đại Cảnh còn tốt, phía dưới ven biển, cũng không có tứ phía đều địch.
Khương Trường Sinh gọi Tiểu Ngụy Vương đến trước mặt mình, bắt đầu truyền thụ võ học.
Vạn Lý, Minh Nguyệt, Bình An thì đi qua một bên, luận bàn võ nghệ, Bình An mặc dù ngu dại, nhưng thiên sinh hiếu chiến, nhìn bọn hắn triển khai tư thế liền phấn khởi, trực tiếp xông lên.
Trong hai năm nay, Khương Trường Sinh thành công sáng tạo ra một bộ nội công, hắn ban tên là Càn Khôn Thiên Kinh, phỏng theo ba tầng trước của Đạo Pháp Tự Nhiên Công, chia ra thành bảy tầng, mặc dù không bằng Đạo Pháp Tự Nhiên Công, nhưng cũng không phải công pháp bình thường có thể so sánh.
Trước mắt, Vong Trần, Tiểu Ngụy Vương, Hoa Kiếm Tâm đều đang tu hành Càn Khôn Thiên Kinh.
Bình An tu luyện thì là Huyền Nội Bá Thể, bất quá dạy bảo Bình An thì khó hơn dạy bảo Tiểu Ngụy Vương.
Lá rụng dồn dập.
Trên mái hiên phương xa, một thân áo trắng lẳng lặng đứng thẳng, ngắm nhìn bầu trời, hình ảnh yên tĩnh mỹ hảo.
...
Khai Nguyên năm ba mươi bốn, Cổ Hãn quy mô xâm lấn Đại Cảnh, vương triều khác xung quanh cũng rục rịch, Đại Cảnh lâm vào nguy nan lớn nhất ba mươi năm qua.
Thái tử Khương Vũ không thể không trước đến tiền tuyến, hoàng đế ở lại giữ Kinh Thành, nhưng số lần vào triều càng ngày càng ít, hắn càng ngày càng suy yếu, lòng người trong triều đình lưu động.
Giang sơn Đại Cảnh mưa gió phiêu linh, võ lâm cũng càng ngày càng cường thịnh, không có quan phủ các nơi hạn chế, giang hồ trở nên càng thêm tùy ý, đủ loại nhân vật phong vân xuất hiện lớp lớp, thiên tài như mây.
Một ngày này.
Long Khởi quan nghênh đón một người khách.
Người này tóc tai bù xù, áo bào phá toái, toàn thân bẩn thỉu, như lão ăn mày.
Đệ tử trông coi sơn môn cũng không có ghét bỏ hắn, mà dẫn hắn vào quân, cho hắn một miếng ăn.
Lão khất bắt lại tay hắn, hỏi:
- Trường Sinh đạo trưởng còn ở đây không?
Đệ tử cười nói:
- Ngươi cũng muốn gặp Trường Sinh đạo trưởng? Quên đi thôi, bao nhiêu quyền quý muốn cùng đạo trưởng một lần, đều bị từ chối nhã nhặn, đạo trưởng vội vàng tu đạo, không rảnh phản ứng phàm trần, ngươi nếu ngàn dặm xa xôi tới, không bằng nhìn Bạch Long một chút, đây chính là linh thú của Long Khởi quan chúng ta, gặp một lần, có thể thay đổi khí vận của người.
Lão khất cái vén ra tóc của mình, lộ ra một gương mặt đầy vết sẹo mặt, cực kỳ khϊếp người, để đệ tử cảm thấy hơi rụt rè.
- Giúp ta đưa lời đến hắn, cứ nói Lý Trường Thanh đến đây bái phỏng.
Lão khất cái run giọng nói.
- Lý Trường Thanh?
Đệ tử nhíu mày, lẩm bẩm nói, hắn đột nhiên suy nghĩ cái gì, sắc mặt đại biến, vội vàng nói:
- Được, ta đi báo cho đạo trưởng.
Sau khi hắn rời khỏi, lão khất cái đi ra phòng bếp, tới đến sân vườn, nhìn lầu các gần đó, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ hoài niệm.
Thời gian một nén nhang sau, tên đệ tử kia trở về, mang theo Lý Trường Thanh đi tới đình viện của đạo trưởng.
Ven đường, Lý Trường Thanh nhìn xung quanh, đã cảm thấy quen thuộc, lại cảm thấy lạ lẫm.
Long Khởi quan trở nên náo nhiệt, đệ tử cũng nhiều hơn, khuôn mặt quen thuộc lại ít đi rất nhiều.
Một đường không nói chuyện, hai người tới trong đình viện của Khương Trường Sinh, đệ tử khom lưng hành lễ cho đình viện, sau đó rời khỏi.
Lý Trường Thanh hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong đình viện, hắn nhìn thấy hai hài đồng, còn có một đạo sĩ xấu xí quét dọn đình viện, mà sư đệ của hắn Khương Trường Sinh thì đang ngồi tĩnh tọa ở dưới một gốc cây, khí tức hợp nhất cùng thiên địa, khiến cho hắn hoàn toàn bắt không thấy.
Nhìn thấy Khương Trường Sinh, Lý Trường Thanh hốt hoảng.
Năm đó lúc hắn rời khỏi, Khương Trường Sinh còn vị thành niên, đã nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn liếc mắt đã nhận ra, chẳng qua hắn không ngờ Khương Trường Sinh còn có thể trẻ tuổi như thế, tính toán ra, vị sư đệ này của hắn hẳn là đã ba mươi bốn tuổi.