Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 66: Một Con Chó Cũng Vọng Tưởng!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương Càn nói theo:

- Hồng đại tướng quân, đến giờ thì nhị đệ ta thật chết rồi, ngươi tức giận như thế thì có ích lợi gì? Ngươi đây là kéo theo Hồng gia chôn cùng, Hồng gia chỉ có một vị hoàng tử có khả năng dựa vào.

Thân thể Hồng Liệt nghiêng về phía trước, khinh miệt cười nói:

- Nếu không có hoàng tử dựa vào, vậy bản tướng quân liền hoàng bào gia thân, không biết điện hạ cảm thấy thế nào?

- Ngươi...

Khương Càn trừng to mắt, giận đến toàn thân phát run, trong lòng hắn đột nhiên rộng mở trong sáng.

Chẳng lẽ Khương Minh mất tích có quan hệ với Hồng Liệt?

Các binh sĩ đi theo cười to, hô to Hồng hoàng đế vạn tuế.

Khương Càn giận dữ, phóng tới Hồng Liệt, hắn chưa từng tập võ, chỉ là thư sinh, trực tiếp bị một binh lính đạp lăn, một kiếm đâm xuyên thân thể hắn, máu tươi vẩy trên mặt đất.

Miệng Khương Càn đầy máu, nhìn chòng chọc vào binh sĩ trước mắt, trong mắt lại không có hoảng sợ, chỉ có lửa giận.

- Càn rỡ! Hồng Liệt, ngươi thật không niệm tình ngày xưa cũ?

Âm thanh Hoàng hậu nương nương truyền đến, lời nói lạnh lẽo, chỉ thấy nàng đi ra từ trong điện.

Hồng Liệt cười to, nói:

- Đại tẩu, không ngờ hơn mười năm đi qua, ngươi vẫn còn mỹ mạo như cũ, cũng không biết bệ hạ cho ngươi cho ăn kỳ trân dị bảo gì, ta đi tới một bước này, ngươi cảm thấy ta còn có đường lui?

- Người đâu, bắt giữ hoàng hậu cho ta, bắt giữ đến bản tướng... vương phủ của Trẫm, ha ha ha.



Hồng Liệt điên cuồng cười to, trực tiếp đổi lời nói xưng trẫm, hắn đã điên cuồng, bởi vì hắn thấy, hoàng vị đang ở trước mắt.

Các binh sĩ lập tức tiến lên, Khương Càn đưa tay chửi bới:

- Hồng Liệt, ngươi không phải người! Ngươi chết không yên lành.

Binh lính đang đè ép hắn lập tức cắt vỡ cổ họng của hắn, hai tay của hắn bưng lấy yết hầu, nói không ra lời, máu tươi chảy ra, căn bản ngăn không được.

Hoàng hậu nương nương bị dọa đến hoa dung thất sắc, liên tiếp lui về phía sau, tựa ở trên cửa phòng.

Đúng lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng hạ xuống:

- Một con chó của Đại Cảnh cũng vọng tưởng hoàng bào gia thân? Cuồng vọng, không biết trời cao đất rộng, hôm nay, ngươi sẽ chết rất thảm.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mái hiên tẩm cung hoàng hậu chẳng biết lúc nào xuất hiện một đạo thân ảnh, người này mặc mặc đạo bào màu đen cũ nát, trên mặt mang theo mặt nạ bằng gỗ, trong tay cũng không có vũ khí, nhưng hắn đứng ở nơi đó lại cho người ta một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.

Khương Trường Sinh tan biến trên mái hiên, một giây sau xuất hiện ở bên cạnh Thái Tử Khương Càn, ống tay áo vung lên, binh lính xung quanh đều bị linh lực đánh lui, ngũ tạng lục phủ đều vỡ, ngã xuống đất liền chết.

Hắn giương chỉ hướng đến chỗ Khương Càn đang bưng bít lấy cổ, thống khổ giãy dụa, linh lực xuyên qua hai tay của hắn, dùng Hồi Xuân thuật tốc độ cao phong bế vết thương, thành công cầm máu.

Sở dĩ cứu Khương Càn, cũng là xem ở biểu hiện của hắn, đối mặt tử cục, hắn không có uất ức, vẫn dùng khí phái hoàng thất mong muốn bảo toàn mẫu hậu của mình.

Khương Trường Sinh lần đầu tiên nhìn thấy Thái Tử thay thế mình còn tốt hơn so với hắn dự đoán, trách không được Trần Lễ đã từng kính trọng Thái Tử như vậy.

Nói cho cùng, cái tên này cũng là người đáng thương, hắn thân là Thái Tử, cũng không có làm qua chuyện thất đức, ngược lại danh tiếng rất tốt, bao nhiêu bách tính ngóng nhìn hoàng đế sớm băng hà một chút, nhường Thái Tử đăng cơ.

Bất quá Khương Trường Sinh mặc dù cứu hắn, nhưng không có khả năng để cho hắn lại làm Thái Tử.

- Các hạ là người nào?

Hồng Liệt nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, trầm giọng hỏi, hắn cũng không có bị lời Khương Trường Sinh chọc giận, ngược lại hết sức cẩn thận, dám một mình đến đây, tất nhiên là cao thủ, mà thân pháp Khương Trường Sinh quá quỷ dị, hắn chưa bao giờ thấy qua võ công như thế.



Binh lính xung quanh run lẩy bẩy, đều không dám tùy tiện nhào tới, thi thể binh lính trên mặt đất kí©h thí©ɧ bọn hắn thật sâu.

Hoàng hậu nương nương chưa tỉnh hồn nhìn Khương Trường Sinh, trong lòng cũng hoang mang.

Người này là ai?

Khương Trường Sinh không chỉ ngụy trang hình ảnh, diện mạo, còn ngụy trang âm thanh, cho dù đệ tử Long Khởi quan cũng khó có thể nhận ra hắn.

Ánh mắt của hắn phóng qua tầng tầng hắc giáp binh sĩ, nhìn về phía Hồng Liệt trên lưng ngựa, lạnh lùng nói:

- Ngươi ngay cả Đại Cảnh nước sâu bao nhiêu đều không rõ ràng, cũng dám tạo phản, thật sự chê cười, kiếp sau thông minh một chút.

Hắn nâng tay phải lên, thấp giọng quát.

- Lên!

Trong chốc lát, đao kiếm, trường thương trong tay hết thảy binh sĩ không bị khống chế thoát khỏi tay của bọn hắn, cùng nhau bay tới trên không, treo ngược mà đứng, một màn này để tất cả mọi người trừng to mắt, bao gồm cả Hoàng hậu nương nương cùng với Khương Càn đã thành công cầm máu.

Đây là võ công gì?

Hồng Liệt gắt gao nắm đại đao của mình, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kinh khủng đến cực điểm đang lôi kéo đại đao, kiên trì vài giây, đại đao của hắn cũng bay tới trên không, mũi đao hướng xuống đầu hắn.

Ngự Kiếm quyết.

Ngự không chỉ là kiếm, bất kỳ binh khí gì đều có thể, chỉ có thực lực đối phương thấp hơn mình nhiều, thì có thể cách không đoạt lưỡi đao.

Tay phải Khương Trường Sinh theo đó buông xuống, binh khí đầy trời rơi xuống như mưa, rất nhiều binh sĩ không kịp chạy đã bị đâm xuyên thân thể, máu tươi rải đầy cung viện hoàng hậu, Hồng Liệt nhảy khỏi trên lưng ngựa, tốc độ cao tránh né.

Bản thân võ công của vị Đại tướng quân này rất cao cường, bằng không cũng không thể trở thành khai quốc đại tướng quân tại thế giới võ đạo.
« Chương TrướcChương Tiếp »