Khương Trường Sinh cũng không để ý, nếu hoàng đế không thèm để ý, những quyền quý kia đột kích, vừa hay đưa cho hắn sinh tồn ban thưởng.
Phần lớn thời gian mỗi ngày của hắn đều tiêu vào bên trên việc tu luyện Đạo Pháp Tự Nhiên Công, linh lực bàng bạc, tuyệt đỉnh cao thủ so sánh với hắn, bằng một phần ngàn của hắn, đã là mạnh lắm rồi.
Một ngày này, bên trong viện.
Khương Trường Sinh ngồi ở chỗ ngưỡng cửa, hai tên hài đồng đứng trước mặt đều là sáu tuổi, một nam một nữ, đạo bào khoác trên người bọn hắn lộ ra rộng rãi, nhưng cũng để bọn hắn lộ ra càng thêm đáng yêu.
Nhìn kỹ lại, hai tên đạo đồng không nhúc nhích, con ngươi vậy mà hiện ra kim quang nhàn nhạt, cực kỳ quỷ dị.
Trái lại Khương Trường Sinh, hai con ngươi của hắn hiện lên màu vàng kim, cho dù giữa ban ngày, cũng rất là loá mắt, hắn đang thi triển Huyễn Thần đồng, xuyên tạc trí nhớ của hai vị đạo đồng.
Hắn đột nhiên nhắm mắt, lúc lần nữa mở mắt, con ngươi khôi phục như thường, hai tên đạo đồng theo đó bừng tỉnh.
Nữ đạo đồng thanh tú động lòng người mà hỏi:
- Trường Sinh sư huynh, làm sao ngươi dừng lại?
Đây cũng là trí nhớ mà Khương Trường Sinh đã cải biến cho bọn hắn, để bọn hắn lầm cho rằng mình đang nghe nói, kì thực bọn hắn vừa mới đến đây, Khương Trường Sinh căn bản còn chưa giảng đạo.
Nam đạo đồng gãi đầu một cái, đồng dạng cũng hoang mang.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không có gì, hôm nay dừng ở đây đi, các ngươi ngày mai lại đến, ta dạy cho các ngươi một chút võ công.
Hai người nghe xong, lập tức reo hò, sau đó rời đi.
Đợi hai tiểu thân ảnh rời khỏi sân nhỏ, Khương Trường Sinh thở dài ra một hơi, chẳng qua chỉ sửa lại một đoạn trí nhớ gần năm phút đồng hồ cho hai hài đồng thôi đã khiến cho hắn có chút choáng đầu, tác dụng phụ của Huyễn Thần đồng thật sự quá mạnh.
Khương Trường Sinh cũng không có thất lạc, ngược lại phấn chấn, chỉ cần hắn đủ mạnh, hắn có thể trực tiếp cải biến trí nhớ nửa đời trước của một người hay không, từ đó thay đổi tính cách hắn, thậm chí chuyển hắn thành người của mình, cho mình sử dụng?
Quá bá đạo!
Một đầu Bạch Xà bò ra từ phần gáy của Khương Trường Sinh, phun lưỡi rắn lên gương mặt của hắn, lộ ra cực kỳ thân cận.
Hơn nửa năm trôi qua, Bạch Xà đã dài gần nửa thước, tính cách nó ôn hòa, hiểu nhân tính, Khương Trường Sinh đặt tên cho nó là Bạch Long, đang mong đợi nó một ngày kia có thể hóa rồng.
Ngày đó chạng vạng tối, Trần Lễ đến đây bái phỏng.
- Trường Sinh, ngươi phải cẩn thận một chút, bệ hạ rời kinh, bây giờ trong kinh thành cuồn cuộn sóng ngầm, binh sĩ giang hồ Trần gia ta thăm dò được Ma Môn chuẩn bị vào kinh thành, rất có thể là muốn báo thù cho Quỷ Mục Tà Vương.
Ngữ khí Trần Lễ nghiêm túc, khắp khuôn mặt đầy vẻ sầu lo.
Ma Môn vào kinh thành?
Khương Trường Sinh cũng không có lo lắng, mà hỏi:
- Thực lực Quỷ Mục Tà Vương xếp hạng thứ mấy trong ma môn?
Trần Lễ trả lời:
- Ma Môn ngoại trừ môn chủ ra, có hai vị phó môn chủ, xuống chút nữa chính là bảy Đại Tà Vương, mười tám sứ giả, Quỷ Mục Tà Vương ít nhất là tồn tại xếp ở năm vị trí đầu, trước đó tập kích Long Khởi quan, hắn bị giam ở trong Thiên Lao, thương thế nghiêm trọng, thực lực thật ra không bằng một nửa lúc đỉnh phong, những thủ đoạn trong Thiên Lao rất tàn khốc, cho dù là võ lâm cao thủ cũng khó có thể chịu đựng.
Năm vị trí đầu?
Khương Trường Sinh bắt đầu chờ mong Ma Môn đột kích, dĩ nhiên, đối mặt cao thủ Ma Môn, hắn sẽ không phớt lờ.
Nhất định phải toàn lực ứng phó, không thể dưỡng thành lười biếng trong lòng, đối đãi bất kỳ một kẻ địch nào, đều là nhanh chóng đánh gϊếŧ hắn.
Khương Trường Sinh ở trong lòng khuyên bảo chính mình, ánh mắt trở nên kiên định.
Trần Lễ gặp hắn ánh mắt biến hóa, cho rằng hắn sợ hãi, nói:
- Nếu ngươi lo lắng, có thể đến Trần gia ta ở tạm, Ma Môn cường thế đến đâu, chắc chắn cũng không dám tập kích phủ đệ Thượng thư.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Đa tạ ý tốt, vì Long Khởi quan, ta cũng phải lưu lại, yên tâm đi.
Trần Lễ vuốt râu cười nói:
- Đúng thế, bốn năm trước ngươi đã có thể đánh chết Quỷ Mục Tà Vương, bây giờ ngươi mạnh bao nhiêu đây chứ? Chậc chậc, không dám tưởng tượng.
Khương Trường Sinh khiêm tốn đáp lại, Trần Lễ bắt đầu nói về những đề tagi khác.
Trước tiên nói chuyện giang hồ, đầu năm nay trên giang hồ xuất hiện một thiếu niên thiên tài, mười sáu tuổi đã luyện thành thần công, bước vào tư thái tuyệt đỉnh, bây giờ càng trở thành chủ nhân của một giáo, giáo này tên là Quy Nguyên thần giáo.
Đại Cảnh triều nặng võ, thiếu niên anh tài tự nhiên được quyền quý triều đình ưu ái, nghe nói có hơn mười thị tộc đã phái người đi lôi kéo giáo chủ Quy Nguyên thần giáo.
Trần Lễ khinh miệt nói:
- Trong mắt của ta, thiếu niên thiên tài chân chính là ngươi, Trường Sinh, bất luận thiên tài gì ở trước mặt ngươi đều ảm đạm phai mờ.
Khương Trường Sinh lắc đầu bật cười:
- Ta cũng không muốn làm thiên tài, chỉ muốn ở trên núi trải nghiệm sự yên tĩnh của trời gian dần trôi qua.
- Trời gian dần trôi qua... Hay cho năm chữ trời gian dần trôi qua.