Trái tim Khương Trường Sinh băng giá, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng phụ hoàng hắn thật ngoan độc.
Đại Cảnh dùng tín nghĩa làm nền tảng lập quốc, hoàng đế lúc trước hứa hẹn đánh xuống Giang Sơn, cùng Dương gia chia đôi thiên hạ, tự nhiên không thể trực tiếp diệt Dương gia, hắn cần thủ đoạn, cần lý do.
Trọng thần những năm nay xuống ngựa ai không phải bị ấn tội tạo phản, ức hϊếp bách tính các loại tội danh, nguyên nhân chính là như thế, hoàng đế vẫn không có ném mất tín nghĩa, là những hạ thần kia tự tìm đường chết.
Trần Lễ lại hàn huyên cùng Khương Trường Sinh thêm một nén nhang, sau khi hắn rời đi, Khương Trường Sinh vẫn ở trong phòng tràn đầy tâm sự.
Nhà đế vương không có thân tình, nguyên lai không phải lời nói suông.
Khương Trường Sinh cảm khái trong lòng, hắn không có hứng thú với việc làm hoàng đế, hiện tại để cho hắn làm hoàng đế, hắn đều không biết nên như thế nào quản lý vương triều, nhưng bị người ta tính toán như thế này, cho dù là chính phụ thân của mình, hắn vẫn khó chịu.
Vẫn là câu nói kia, thù này không báo, không phải quân tử.
Ánh mắt Khương Trường Sinh lấp lánh, dần dần có một ý nghĩ to gan.
...
Hoàng cung, trong tẩm cung Nhị hoàng tử.
Khương Uyên tóc hơi bạc ngồi ở một bên giường, nhìn Khương Minh trên giường, mặt mũi tràn đầy đau lòng, Khương Minh đã tỉnh lại, nhưng trên mặt không có chút huyết sắc nào, bờ môi khô nứt, so với hăng hái ngày đó ở trong Long Khởi quan, tưởng như hai người khác nhau.
- Minh Nhi, về sau ít đi ra ngoài, mặc dù thiên hạ đã định, nhưng tiền triều dư nghiệt vẫn còn, hiểu chưa?
Khương Uyên vỗ mu bàn tay Khương Minh, sầu lo thở dài.
Khương Minh cắn răng nói:
- Nhưng ta không phải tao ngộ hành thích ở ngoài cung, ta...
Khương Uyên trừng mắt, trầm giọng quát:
- Ngươi hành động trong Long Khởi quan còn chưa đủ uy phong? Trẫm còn không dám hoàn toàn bảo đảm một người, ngươi thân là hoàng tử liền dám vĩnh viễn bảo đảm một người, người bên ngoài nghe há không cảm thấy ngươi hung hăng càn quấy?
- Còn buông lời cho toàn bộ Kinh Thành, hoang đường.
Nghe vậy, Khương Minh chảy đầy mồ hôi lạnh.
Khương Uyên sau lưng còn có một người, chính là Thái Tử Khương Càn, hắn có khí chất nho nhã, tựa như thư sinh, không có khí phách như Khương Dự, Khương Minh.
Khương Càn mở miệng nói:
- Phụ hoàng, nhị đệ chẳng qua tranh đua miệng lưỡi nói to mồm, cũng không có lòng khác, huống hồ, người hắn đang bị thương thế, phụ hoàng hà tất hù dọa hắn?
Khương Minh nhìn hắn với một ánh mắt cảm kích.
Khương Uyên lườm Khương Càn một cái, khẽ nói:
- Ngươi đó, chỉ biết dung túng các đệ đệ.
Khương Càn cười cười, không tiếp tục nói tiếp.
Lão thái giám sau lưng Khương Càn là Lý công công hàng năm đi theo Khương Uyên tả hữu, cũng là hắn hỗ trợ đưa Khương Trường Sinh ra khỏi hoàng cung.
Lý công công khom người, nói:
- Bệ hạ, canh giờ đã đến, nên Vấn Thiên.
Khương Uyên nghe xong, vẩy vẩy tay áo, đứng dậy, hai tay chống nạnh, cười nói:
- Dưỡng thương thật tốt đi, sang năm sau, sông đào đã có quy mô đơn giản, trẫm mang hai người các ngươi xuống Giang Nam, từ nhỏ đến lớn, các ngươi còn chưa đi ra Kinh Thành, trẫm mang các ngươi nhìn một chút Giang Sơn tốt đẹp đã trẫm đánh xuống.
Dứt lời, Khương Uyên phất tay áo rời đi, long hành hổ bộ, Lý công công vội vàng đuổi theo.
Khương Càn lắc đầu bật cười, nhìn về phía Khương Minh trên giường, cười nói:
- Nhị đệ, ngươi dưỡng thương cho khỏe, ta cũng phải đi làm việc.
Hắn vừa quay người, giọng nói của Khương Minh vang lên khiến cho hắn ngừng bước.
- Đại ca, ngươi nói có phải là có người trong cung muốn ta chết hay không?
Ngữ khí ý vị của hắn sâu xa, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trên, không có nhìn về phía Khương Càn.
Khương Càn hơi hơi quay đầu, đối mặt với Khương Minh, nói:
- Nhị đệ, ít xem chút sách sử, Khương gia chúng ta chính là nhà Chân Long, sao lại tự gϊếŧ lẫn nhau, ta sẽ đích thân điều tra, ta cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Dứt lời, hắn cất bước đi ra khỏi cửa phòng.
Khương Minh lộ ra nụ cười mỉa mai, sau đó chậm rãi nhắm mắt.
...
Sau khi Nhị hoàng tử bị thương liền không tiếp tục phái người tới tặng lễ, Khương Trường Sinh cũng vui vẻ đến thanh nhàn, có thể chuyên tâm luyện công.
Một tháng sau, trứng rắn cuối cùng ấp ra, một con rắn nhỏ màu trắng hiện thân, còn nhỏ hơn ngón út của Khương Trường Sinh, dài gần mười cen-ti-mét, nó vừa ra đời không có khác nhau gì với rắn nhỏ bình thường, Khương Trường Sinh không thể không tự mình chiếu cố nó, ngay cả khi cho ăn đều tận lực cẩn thận, sợ làm nó nghẹn chết.
Một năm này, Khương Trường Sinh không tiếp tục gặp được nguy hiểm, Nhị hoàng tử không có đến đây bái phỏng hắn, những quyền quý đối địch với hắn cũng không có lại phái người ám sát hắn.
Khai Nguyên năm thứ mười tám.
Một năm này, hoàng đế mang theo Thái Tử, Nhị hoàng tử đi thuyền vào sông đào, xuống Giang Nam.
Sông đào từ bắc xuống nam, vẫn đang trong quá trình kiến thiết, nhưng đã tu thành hơn phân nửa, đủ để đi thuyền vận hành.
Hoàng đế rời kinh chính là việc lớn, đệ tử Long Khởi quan cũng biết được việc này, Khương Trường Sinh vẫn là nghe Thanh Khổ nói, từ khi lập quốc đến nay, hoàng đế vẫn là lần đầu rời kinh.