Khương Uyên tò mò hỏi:
- Vì sao là về sau?
Hoa Kiếm Tâm nói:
- Ta muốn trước theo đạo trưởng tập võ.
Khương Uyên gật đầu nói:
- Trẫm đã hiểu, trong những đêm kia xác thực chỉ có mình ngươi ra tay, ngươi có công, trẫm vốn nên thưởng ngươi, chờ lúc ngươi muốn về Bạch Y vệ, trẫm sẽ an bài ngươi trở thành Thiên hộ Bạch Y vệ.
Hoa Kiếm Tâm kinh hỉ, vội vàng bái tạ Khương Uyên.
Bạch Y vệ hết thảy có năm vạn người, cầm đầu là Tổng vệ trưởng, hướng xuống chính là Thiên hộ trưởng, Thiên hộ đại biểu cho đẳng cấp bổng lộc, bên trong Bạch Y vệ cũng đại biểu cho quyền lực điều động một ngàn người, đây là thăng chức, Hoa Kiếm Tâm há có thể không cao hứng.
Khương Trường Sinh nghe thế liền để cho nàng lui ra.
Phụ tử ba người lại trò chuyện trong chốc lát, Khương Uyên dẫn Khương Dự rời đi, trước khi đi còn muốn đan dược, cử động lần này để Khương Dự trừng to mắt, có chút khó tin.
Nguyên lai phụ hoàng cũng không phải tỉnh ngộ, mà là đổi người luyện đan?
Mặc dù trong lòng Khương Dự tràn đầy hoang mang, nhưng cũng không dám hỏi thăm, bởi vì Khương Uyên kiêng kỵ người khác nghị luận mình truy đuổi Tiên đạo, vì thế, Khương Uyên chém không ít đầu người.
Sau khi bọn hắn rời đi, Hoa Kiếm Tâm mới vừa một lần nữa đi ra khỏi phòng.
Nàng đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh, nghi hoặc hỏi:
- Đạo trưởng, ngài vì sao muốn ta trở lại Bạch Y vệ?
Khương Trường Sinh luyện chế qua một tấm bùa, bên trong có linh lực của hắn, có thể trợ giúp Hoa Kiếm Tâm ẩn nấp khí tức của mình, nhưng lần này, Khương Trường Sinh không để cho nàng che lấp.
Khương Trường Sinh nâng chung trà lên, nói:
- Không phải ngươi vẫn muốn làm việc cho ta à, về sau vào Bạch Y vệ làm con mắt của ta, như thế nào?
Hoa Kiếm Tâm sửng sốt, không nghĩ tới Khương Trường Sinh lại có ngấp nghé với hoàng quyền, Bạch Y vệ là lệ thuộc hoàng quyền chưởng khống.
Nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Ngài muốn nhằm vào người nào? Hay muốn mưu đồ cái gì?
Khương Trường Sinh nói:
- Mưu cầu hoàng vị.
Hoa Kiếm Tâm hoa dung thất sắc, thấp giọng nói:
- Đạo trưởng, hoàng vị không phải ngài gϊếŧ hoàng đế liền có thể giành lấy, phải có văn võ bá quan ủng hộ, thế gia duy trì, ngài có nghĩ rõ ràng.
Long Khởi quan lợi hại hơn nữa, Khương Trường Sinh cũng chỉ là một tên đạo sĩ.
Một tên đạo sĩ dựa vào cái gì cướp đoạt chính quyền?
Chỗ dựa vừa những đạo sĩ khác trên núi này?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Ta không làm hoàng đế, ta muốn tu đạo, nhưng ta cũng có thể để cho con của ta làm, ngươi biết thân phận chân thật của ta không?
Hoa Kiếm Tâm lắc đầu, càng thêm hoang mang.
- Vậy ngươi cảm thấy bệ hạ chỉ là bởi vì đan dược của ta mới đến à? Nếu như như thế, vì sao đề cử Tứ hoàng tử tiếp xúc với ta?
Khương Trường Sinh cười mà không cười nói, ở chung nhiều năm như vậy, Hoa Kiếm Tâm không có bất kỳ cử động làm loạn gì, đã có thể tín nhiệm, hắn quyết định cởi trần chân tướng, lôi kéo thành viên tổ chức vì nhi tử tương lai.
Hoa Kiếm Tâm nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến:
- Tứ hoàng tử và Thái Tử đều là Hoàng hậu nương nương sinh ra, trước kia Hoàng hậu nương nương từng điên qua một lần nói Thái Tử không phải con của nàng, chẳng lẽ...
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Không sai, ta mới là vị Thái Tử thật kia, ngươi nói, ta có không có tư cách ngấp nghé hoàng vị?
Hoa Kiếm Tâm chấn kinh, đôi mắt đẹp trừng lớn.
Khương Trường Sinh kể ra hết chuyện mình khi còn bé gặp phải cùng với của tình huống mình hiểu rõ, Hoa Kiếm Tâm nghe được mà choáng váng, nàng sớm biết Hoàng Gia phức tạp, không nghĩ tới phức tạp đến trình độ như vậy, quá bất hợp lí.
Đứng ở góc độ Khương Trường Sinh, nàng cũng cảm thấy oán giận, vốn là Thái Tử, lại thành Long lạc phàm trần.
Hoa Kiếm Tâm nhíu chặt đôi mi thanh tú, nói:
- Đại Thừa long lâu, ta từng nghe nói, chính là Thánh địa võ học ngàn năm, tung tích khó tìm, đối với võ lâm hiện thời mà nói, hư vô mờ mịt, ta cũng không nghĩ tới bọn họ vậy tồn tại mà thật, còn có thể chi phối hoàng quyền...
Khương Trường Sinh buồn bã nói:
- Cho nên ta muốn bồi dưỡng một vị hoàng đế không bị thế lực phía sau màn bài bố, mong muốn một vị Thánh Quân tài đức sáng suốt thương cảm bách tính, không chỉ là tranh một hơi vì ta, cũng là để giang sơn Đại Cảnh càng vững chắc, sáng tạo thái bình thịnh thế, Kiếm Tâm, ngươi nguyện giúp ta không?
Hoa Kiếm Tâm nhớ tới cái đêm mình bị ngăn ở trước hoàng môn, sắc mặt Lý công công âm hiểm, ngọn lửa trong lòng nàng liền bị nhen, có loại cảm giác kẻ sĩ chết vì tri kỷ, lại còn mang theo sứ mệnh mạnh mẽ.
- Đạo trưởng, ngài đã cứu ta, ta nguyện ý trợ giúp cho ngài.
- Rất tốt, đa tạ, Kiếm Tâm, việc này ta chỉ nói cho ngươi một người, trong đạo quan không người biết được, ngay cả hoàng đế cũng không biết ta đã biết chân tướng.
- Kiếm Tâm nhất định vì đạo trưởng xông pha khói lửa.
- Ta sẽ không để cho ngươi chết.
- Ừm... Nhưng mà đạo trưởng, con của ngài ở đâu?
Hoa Kiếm Tâm nghe Khương Trường Sinh nói thế, gương mặt ửng đỏ, vội vàng nói sang chuyện khác.
Khương Trường Sinh lộ ra biểu lộ khổ não, nói:
- Đúng thế, nhi tử còn không biết ở đâu, cho nên những năm nay ngươi tốt nhất tập võ, chờ ta sinh con trai ra rồi tính.
Hoa Kiếm Tâm nghe nói như thế, trong lòng đột nhiên cảm giác không thoải mái, nhịn không được hỏi:
- Ngài đã có thê thϊếp?
- Tất nhiên là không có, còn đang tìm kiếm.
Hoa Kiếm Tâm cắn răng hỏi.
- Ta đây được không?
Khương Trường Sinh kinh ngạc nhìn về phía nàng, để cho khuôn mặt nàng càng đỏ.