Chương 46: Cửu Thiên Huyền Biến, Mở Ra Hương Hỏa (2)

【 Hai, tiếp tục tu tiên, tiên chính là phía trên chúng sinh, vạn vật kính ngưỡng, con đường tu tiên, chính là truy cầu Thiên Đạo chi lộ, ngươi có thể mở ra công năng hương hỏa】

Thần Nhân cảnh?

Nghe đều chưa nghe nói qua, tất nhiên là cảnh giới phía trên Thông Thiên cảnh.

Khương Trường Sinh trực tiếp lựa chọn lựa chọn thứ hai, tiếp tục tu luyện.

Tu Tiên giả đánh võ phu, quả thực là ở trên một cấp bậc, hắn nhất định phải kiên trì.

Nếu tập võ, mặc dù hắn thành là thiên hạ đệ nhất, cũng không có khả năng độc áp hết thảy võ phu thiên hạ, dù sao đều là cùng một đạo tu hành, nhưng tu tiên khác biệt, không biết hạn mức cao nhất.

【 Mở ra công năng hương hỏa, hương hỏa khí vận sẽ làm yếu bớt uy lực của thiên kiếp, có tác dụng càng nhiều khác cùng với như thế nào thu hoạch được hương hỏa, mời tự động thăm dò 】

【 Giá trị hương hỏa trước mắt: 2 】

Yếu bớt uy lực của thiên kiếp?

Khương Trường Sinh nhớ tới lôi kiếp mấy ngày trước, lòng còn sợ hãi.

Kiếp trước, hắn ở trong game xác thực thiết lập công năng hương hỏa, tu tiên thành thần, tự nhiên muốn hưởng thụ hương hỏa nhân gian, hương hỏa và khí vận tiên thần có kểt nối với nhau, hắn không ngờ hệ thống sinh tồn lại còn lấy những chức năng khác của trò chơi đưa đến phương thiên địa này, công năng hương hỏa cũng không chỉ là độ kiếp!

Hai điểm hương hỏa giá trị đại biểu cho có hai người lập tượng lập bia cho hắn, sau đó thắp hương cung phụng, có thể làm được loại trình độ này, nói rõ đã xem hắn như tín ngưỡng.

Chờ chút, ngay cả hương hỏa công năng đều xuất hiện, thế những chức năng khác...

Trong lòng Khương Trường Sinh hừng hực, hắn chính là người nghiên cứu phát minh ra trò chơi, hệ thống nhìn như thần bí, nhưng hắn rõ rõ ràng ràng.

Hết thảy công năng trong trò chơi đều cần người chơi phát động trên con đường tu tiên, mà không phải trực tiếp cho ra.



Mặt khác, từ nhắc nhở lúc trước đến xem, tu tiên không thuộc về đạo của thế giới này, hắn rất có thể là Tu Tiên giả duy nhất.

- Hương hỏa xác thực rất có giá trị, nhưng ta không thể làm loạn, ta có khả năng ở trong đạo quan chế tạo một chút dị tượng, gia tăng độ lưu truyền, hương hỏa giá trị hẳn là sẽ tăng trưởng, mặc dù có người nhìn ta khó chịu, vừa hay đến đưa cho ta sinh tồn ban thưởng.

Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, hắn không rõ ràng Đại Cảnh triều có Thần Nhân cảnh hay không, cho nên vẫn phải cẩn thận một chút, không nhập thế cũng là vì an toàn, một phần vạn ngoài Đại Cảnh triều có văn minh võ đạo càng phồn thịnh hơn thì sao?

Thà rằng tin là có, không thể tin là không.

Thời kỳ đầu của nhân sinh liền phải nỗ lực tu luyện, ngược lại tuổi thọ của hắn vô hạn, đủ mạnh lại quân lâm thiên hạ.

Đương nhiên, trước đó, vẫn đi đến hoàng cung một chuyến.

Ánh mắt Khương Trường Sinh lấp lánh, khóe miệng hơi giương lên.

...

Sau một tháng, Khương Trường Sinh triệt để nắm giữ Cửu Thiên Huyền Biến, một ngày này, Khương Uyên lại tới bái phỏng hắn, ngoại trừ muốn đan dược, lại còn rất tò mò đối với chuyện hắn độ kiếp, Khương Trường Sinh cũng không có nói là tu hành đột phá, mà nói tiên thần đang chỉ dẫn hắn, Khương Uyên nghe được sửng sốt một chút.

Sau khi Khương Uyên rời khỏi, ban đêm ngày đó, Khương Trường Sinh mang theo mặt nạ bằng gỗ, thay đổi một kiện đạo bào màu đen rách rưới, sau đó nhích người đi tới hoàng cung.

Chân hắn đạp Thái Hành kiếm, ngự kiếm phi hành, trực tiếp từ đỉnh núi Long Khởi quan bay vào trong hoàng cung.

Giác quan của hắn vượt xa phàm nhân, xa xa đã thấy được cấm quân tuần tra ngoài cung, hắn tìm tới một góc hẻo lánh không người chú ý tới bay vào, sau khi hạ xuống, hắn nhẹ nhàng để Thái Hành kiếm vào trong vỏ kiếm, bắt đầu tiến lên trong hoàng cung.

Đêm khuya, hoàng cung tịch liêu, ếch kêu từng tiếng, thỉnh thoảng có thái giám treo đèn tuần tra.

Dựa vào Cửu Tầm Thiên Long Bộ, Khương Trường Sinh dễ dàng tránh thoát giám mắt những thái giám kia, hắn một đường truy xét chân khí gợn sóng, phát hiện cao thủ trong hoàng cung còn thật không ít, chỉ là cao thủ tuyệt đỉnh chí ít có năm mươi vị, trong đó không thiếu thân phận Tần phi, cung nữ, thái giám.

Đại Cảnh hoàng cung, tàng long ngọa hổ.

Khương Trường Sinh một bên hành tẩu, một bên cảm khái.



Lúc đi ngang qua một chỗ vườn hoa, hắn nghe được tiếng vang, nghiêng tai lắng nghe, âm thanh đến từ chỗ sâu trong vườn hoa.

- Chán ghét.

- Tiểu quai quai của ta, xuống chút nữa điểm...

- Nơi này nhiều muỗi lắm, không thể chuyển sang nơi khác à, ma quỷ.

- Ai, có nơi là được rồi, nhanh lên, gấp chết ta rồi...

...

Khương Trường Sinh im lặng, hoàng cung loạn như vậy sao?

Thật ác tâm!

Khương Trường Sinh ngừng chân, nghiêm túc nghe, một lát sau, hắn mới nghe ra thân phận hai người, nữ chính là cung nữ, nam thì là thái giám.

Thái giám cũng có thể làm loại chuyện này?

Khương Trường Sinh suy nghĩ kiếp trước có chút triều đại cắt xén cũng không phải triệt để trừ tận gốc.

Hắn lắc đầu, nếu không phải phụ hoàng của mình bị cho mọc sừng, vậy lười nhác quản, tiếp tục lên đường.

Hoàng cung rất lớn, Khương Trường Sinh một đường dùng thần thức dò xét, hắn tìm kiếm gợn sóng chân khí, cho nên không cần tiến vào phòng ốc Tần phi, cung nữ, hắn cũng không có hứng thú gì.

Chân khí gợn sóng có thật nhiều, nhưng đều không đạt đến Thông Thiên cảnh giới.

Một đường lên phía bắc, đi vào khu Bắc hoàng cung, bộ pháp Khương Trường Sinh đột nhiên dừng lại, ánh mắt của hắn rơi vào một mảnh cung viện cực kỳ quạnh quẽ, kèm theo không có cung nữ, thái giám lui tới, cả tòa cung viện cũng là một người một chỗ.