Khương Càn trả lời:
- Đó là trạng thái lý tưởng, theo ngay lập tức, theo hiện thực suy nghĩ, rất khó có người dám cược.
Thấy hai huynh đệ lại muốn đấu võ mồm miệng, Khương Uyên bất đắc dĩ nói:
- Được, chỉ làm cho trẫm đau đầu.
Hai huynh đệ lập tức im miệng, không dám nhiều lời.
Khương Uyên nhìn bọn hắn chằm chằm, nói:
- Hai người các ngươi, một người lý trí tỉnh táo, lại đánh giá thấp lực lượng võ giả, một người nặng võ, lại quá qua kiêu căng, nếu như ưu điểm hai người các ngươi có thể hợp lại cùng một chỗ, vậy thì tốt rồi.
Khương Càn cười nói:
- Phụ hoàng dạy rất đúng, nói ra, Thất đệ lại là người tập kết ưu điểm của hai người chúng ta, hắn mặc dù tuổi nhỏ, nhưng tiến vào Thánh địa tập võ, năm ngoái khi trở về, thành thục đi không ít.
Khương Minh nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Khương Uyên quay đầu, nhìn hướng về phía trước, nói:
- Tiểu Thất rất tốt, đáng tiếc quá nhỏ tuổi, hoàng vị này, làm sao đều khó có khả năng đến phiên hắn.
Khương Càn không cười được, không rõ phụ hoàng nó lời này có ý gì.
Khương Minh cũng phấn khởi, nói:
- Phụ hoàng, từ khi lập quốc lên, võ lâm thức tỉnh, những môn phái ẩn thế liên tục Khai Sơn thu đồ đệ, tháng sau, Giang Nam Tụ Tùng hồ có võ lâm chí tôn xuất hiện, phụ hoàng có nguyện trước đi xem một chút?
Khương Càn cau mày nói:
- Không thể, võ lâm cao thủ tụ tập, quá mức nguy hiểm.
Khương Uyên vuốt râu cười nói:
- Trẫm là Thiên Tử, chưởng thống mười ba châu Khai Nguyên Đại Đế, há có thể sợ người võ lâm, vậy liền đi Tụ Tùng hồ.
Khương Minh nghe xong, cười càng thêm đắc ý.
...
Hai tháng trôi qua, thời gian hết thu sang đông sắp đến.
Ôn dịch trong Kinh Thành cũng hoàn toàn biến mất.
【 Khai Nguyên năm thứ mười tám, Kinh Thành bùng nổ ôn dịch, ngươi sống lâu trên núi, tránh thoát một kiếp, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— tạp thuật Phù Chú Chi Thuật 】
Trước mắt Khương Trường Sinh đột nhiên nhảy ra một hàng chữ, hắn không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp bắt đầu tiếp nhận truyền thừa Phù Chú Chi Thuật.
Phù Chú Chi Thuật, có thể khắc sâu pháp thuật vào lá bùa, trong chú văn, đây cũng là thuật pháp rất không tệ, sau đó chế lá bùa pháp thuật, để cho thủ hạ dùng, còn có thể bảo mệnh.
Không tệ không tệ.
Khương Trường Sinh tiếp nhận xong truyền thừa Phù Chú Chi Thuật đứng dậy, đi ra khỏi phòng, tới đến trong đình viện.
Ma Chủ đang luyện công dưới tàng cây, Hoa Kiếm Tâm thì ở cách đó không xa luyện kiếm, thương thế của hai người đã sắp khỏi hẳn, may mắn mà có đan dược Khương Trường Sinh cho.
Thấy Khương Trường Sinh hiện thân, Hoa Kiếm Tâm thu kiếm, bước nhanh đi vào trước mặt hắn, khom lưng hành lễ.
Ma Chủ đi theo mở mắt, cũng chạy đến hành lễ.
Trong mắt của hắn tràn đầy vẻ chờ mong, ở chung hai tháng, mặc dù không có học được cái gì, nhưng hắn có thể cảm giác được Khương Trường Sinh xác thực không tầm thường, ngay cả nuôi rắn đều hiểu nhân tính.
Khương Trường Sinh mở miệng nói:
- Thương thế của các ngươi đã tốt, từ hôm nay, ta sẽ truyền cho các ngươi một môn tuyệt học.
Nghe vậy, hai người kinh hỉ bái tạ.
Khương Trường Sinh quyết định truyền thụ Huyền Nội Bá Thể cho Ma Chủ, đem Ngọc Thanh Tuyệt Mạch Châm truyền thụ cho Hoa Kiếm Tâm, con về công pháp tu tiên, tạm thời không có khả năng truyền cho.
Chuyện dạy hết cho đệ tử, sư phụ chết đói, hắn tuyệt sẽ không làm.
Sau bảy ngày, Khương Trường Sinh dạy xong, còn lại là cần chính bọn hắn nỗ lực, hắn thì cần muốn tiêu hao thời gian bản thân vào việc tu hành.
Bồi dưỡng thế lực chẳng qua là mục tiêu thứ hai, mục tiêu thứ nhất nhất định phải là tu vi bản thân.
Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ năm, bắt buộc phải tăng, không thể chậm trễ.
Hắn dùng công pháp tầng bốn đã dễ dàng hạ gục cao thủ Thông Thiên, nhưng hắn sẽ không lười biếng.
Lại qua nửa tháng.
Trần Lễ đến đây bái phỏng, Khương Trường Sinh để Ma Chủ trốn ở trong phòng của mình, không được lộ diện.
Khương Trường Sinh, Hoa Kiếm Tâm, Trần Lễ tụ tập trong phòng.
Vẻ mặt Trần Lễ suy yếu, hắn thấy thương thế Hoa Kiếm Tâm đã tốt lên, không khỏi lộ ra nụ cười, chẳng qua là cười đến hết sức miễn cưỡng.
- Bệ hạ sắp về kinh, bệ hạ những năm gần đây tuy có chút hoang đường, nhưng Chân Long oai vẫn còn tồn tại, lần này xuống Giang Nam, ngoại trừ khảo sát dân tình, truy cầu tiên... Bệ hạ không ngờ lại lôi kéo đến võ lâm chí tôn tân nhiệm, võ lâm chí tôn hộ tống bệ hạ về kinh, sau đó sẽ không cần lo lắng Ma Môn đột kích.
Nói đến võ lâm chí tôn, Trần Lễ hết sức hưng phấn, Ma Môn mạnh mẽ khiến cho hắn bị kí©h thí©ɧ, trong khoảng thời gian này nếu không phải Trần gia bảo hộ, hắn đã sớm chết.
Khương Trường Sinh tò mò hỏi:
- Võ lâm chí tôn? Rất mạnh sao? Ma Chủ có thể chống đỡ mấy chiêu dưới tay hắn?
- Mấy chiêu? Võ lâm chí tôn tự nhiên là mạnh hơn Ma Chủ, nhưng mấy chiêu quá nhục nhã Ma Chủ.
Trần Lễ bất đắc dĩ nói, hắn nhìn về phía Hoa Kiếm Tâm.
Hoa Kiếm Tâm gật đầu nói:
- Ma Chủ xác thực mạnh mẽ, Trường Sinh đạo trưởng không hạ sơn, không biết cũng bình thường.