Từ nay về sau, bên hông Khương Trường Sinh đeo lấy Thái Hành kiếm, trong tay nắm Kỳ Lân phất trần, tiên phong đạo cốt, khi có đệ tử hỏi thăm về phất trần, hắn nói là Trần Lễ tặng, đệ tử trong quan đều biết Trần Lễ và Tứ hoàng tử thỉnh thoảng sẽ đến thăm hắn.
Không chỉ hai người này, cũng có quan lại quyền quý khác mong muốn bái phỏng Khương Trường Sinh, ngay từ đầu hắn còn tiếp kiến, nhưng nhiều lần liền từ chối nhã nhặn, bởi vì những người kia chẳng qua là muốn mở mang kiến thức hắn một chút, không có thành ý như Trần Lễ.
...
Ngày mùa hè chói chang, nướng không gian nóng đến hơi vặn vẹo.
- Trường Sinh ca, ta muốn đi tòng quân, trong vòng năm năm, ta không thể tới thăm ngươi, hi vọng ngươi thứ lỗi.
Thiếu niên lang đứng trước mặt Khương Trường Sinh, hăng hái nói, hai tay hắn chống nạnh, đầu đầy mồ hôi, nhưng tinh lực vẫn phấn khởi như cũ.
Khương Trường Sinh vừa chỉ bảo xong Thần Ảnh thối, đang muốn trục khách, không ngờ hắn nói nói lời này.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu tòng quân? Không ở kinh thành?
Đại Cảnh triều lập quốc mười sáu năm, trong hài hòa thái bình, nhưng bên ngoài thì chinh chiến chưa từng dừng lại qua, phía bắc một mực đang chinh chiến, hằng năm đều sẽ sinh ra một nhóm tướng quân quân công trác tuyệt.
Khương Dự cười nói:
- Tự nhiên là hướng bắc, ta muốn san bằng sa mạc rộng lớn, gϊếŧ đến Cổ Hãn.
Cổ Hãn, là vương triều phía bắc Đại Cảnh triều, địa vực bao la, thường xuyên xâm lược vương triều xung quanh, đời trước của Đại Cảnh triều là Sở triều từng có một khoảng thời gian bị Cổ Hãn công phá, luân hãm hơn phân nửa quốc thổ, hoàng thất, bách tính đều nhận hết khuất nhục, dẫn đến người Đại Cảnh triều vẫn cừu hận người Cổ Hãn khắc vào trong xương cốt.
Hoàng đế hiện tại ngoại trừ truy cầu trường sinh ra, mục tiêu lớn nhất chính là san bằng Cổ Hãn, thành tựu thiên cổ kỳ công.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Hoàng tử đầu quân, cũng không có nhẹ nhàng như vậy, ngươi có nghĩ kỹ chưa?
Khương Dự nhếch miệng cười nói:
- Không có cách nào, không vào quân, không tranh nổi với đại ca ta.
Khương Trường Sinh sửng sốt, đây là Khương Dự lần đầu tiên thổ lộ dã tâm với hắn.
Phe phái Thái Tử giả càng ngày càng mạnh mẽ, nghe nói lục bộ đã có hai bộ bị hắn chưởng khống, nha môn Kinh Thành vẫn do hắn tự mình giám thị, mười sáu tuổi đã có năng lực xử lý chính vụ, đã có không ít người chờ mong hắn sau khi đăng cơ sẽ mang đến thịnh thế như thế nào cho Đại Cảnh.
Đến mức hoàng đế hiện thời, dân gian đều phê bình kín đáo về hắn, tu sông đào thật sự là hao người tốn của.
Khương Trường Sinh nói theo:
- Vậy chúc ngươi thuận lợi.
Khương Dự tò mò hỏi:
- Nếu như những năm này, đại ca ta hoặc hoàng tử khác trước tới lôi kéo ngươi, ngươi sẽ xuống núi sao?
Hắn nhìn như tùy ý, nhưng trong lòng cực kỳ khẩn trương.
Khương Trường Sinh lắc đầu bật cười:
- Đương nhiên sẽ không, nếu như ta vì danh lợi, đã sớm nghe theo bệ hạ, trước đã tham gia võ khoa cử.
Khương Dự lộ ra nụ cười, quay người rời khỏi.
- Trường Sinh ca, chờ ta giục ngựa về kinh, ta sẽ phát dương quang đại võ học của ngươi trên chiến trường!
Ở giữa lâu vũ quanh quẩn tiếng cười to của thiếu niên, mười bốn tuổi, niềm tin của hắn tràn đầy, có chí tiến thủ trùng thiên.
Khương Trường Sinh nhìn về phía bánh ngọt bên người, lộ ra vẻ tiếc nuối.
Thời gian rất lâu sau này sẽ ăn không được bánh ngọt ngon nữa rồi.
...
Tứ hoàng tử rời kinh, cũng không có vén nổi sóng gió ở trong kinh thành, hiện thời hoàng tử vượt qua mười vị, lại đã sắc lập Thái Tử, cảm giác tồn tại của Tứ hoàng tử cũng không cao.
Khương Trường Sinh đột phá xong Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ tư cũng không có thư giãn, mỗi ngày đều đang nỗ lực luyện công.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, lá cây trong Long Khởi quan bắt đầu ố vàng, biểu thị mùa thu sắp đến.
Long Khởi quan đã khôi phục như dĩ vãng, thường thường có quan lại quyền quý đến đây thắp hương cầu đạo, cũng có hiệp khách đến đây ở nhờ, tĩnh dưỡng tâm thần, Khương Trường Sinh tuy là tam sư huynh, nhưng bình thường không có tiếp đãi khách nhân, đều là đệ tử khác phụ trách, trước mắt quản lý Long Khởi quan chính là Nhị sư tỷ Mạnh Thu Sương.
Mạnh Thu Hà và Mạnh Thu Sương là huynh muội thân sinh, khi còn bé thì cha mẹ đã bị cường đạo gϊếŧ chết, may mắn được Thanh Hư đạo trưởng cứu, cùng nhau mang lên núi.
Vào lúc giữa trưa, Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở trên Đạo Chung lâu, mặt hướng về mặt trời, vận công nạp khí, hấp thu thiên khí trong trời đất.
Thanh Khổ bỗng nhiên chạy đến dưới lầu hô:
- Việc lớn không tốt, sư huynh, Đại sư huynh lại chạy.
Khương Trường Sinh mở mắt, đứng dậy đi tới trước hàng rào nhìn xuống Thanh Khổ, hỏi:
- Có ý tứ gì? Ngươi nói Mạnh sư huynh, hay là Lý sư huynh?
- Đương nhiên là Mạnh sư huynh, chuẩn xác mà nói là lại chạy thêm một vị Đại sư huynh.
Thanh Khổ gấp giọng nói, ngữ khí lo lắng.