Tự khi đại Cảnh lập quốc đến nay, Kinh Thành tuy có mấy lần phản loạn, nhưng Thiên Lao vĩnh viễn là vững chắc nhất.
Màn đêm dần dần hạ xuống, mưa dừng rơi, cây cối cạnh Thiên Lao vẫn còn tí tách hạt mưa, trong cái hố ở trên mặt đất nổi lên gợn sóng.
Trương Thiên Nhẫn đang cùng các huynh đệ trò chuyện ban đêm ăn cái gì, bỗng nhiên nghe được một hồi tiếng sáo du dương truyền đến.
Hắn đưa mắt nhìn lại, lầu các hai bên đường trước cổng chính Thiên Lao đóng chặt, nhìn không thấy bóng dáng.
- Âm thanh gì?
- Không thấy người?
- Tại sao ta không có nghe được?
- Ngươi hai năm trước đi Dạ Hương lâu bị ác bà nương nhà ngươi phát hiện, một bạt tai đánh lỗ tai ngươi đến mất linh, ngươi đương nhiên nghe không ra.
Bọn thủ vệ nghị luận, sắc mặt trung niên tướng lĩnh đại biến, cả kinh kêu lên:
- Không tốt! Nhanh che lỗ tai!
Vừa dứt lời, bọn thủ vệ mặc dù bị hù dọa, nhưng vẫn vô ý thức che lỗ tai, bao gồm cả Trương Thiên Nhẫn.
Trương Thiên Nhẫn bỗng nhiên nhìn thấy cuối con đường đang có một hồi sương mù vọt tới, trong sương mù có một đạo thân ảnh như ẩn như hiện, theo thân hình có thể nhìn ra được hắn đang thổi sáo.
- Có người muốn cướp ngục?
Trong đầu Trương Thiên Nhẫn toát ra một ý nghĩ như vậy, hắn vừa muốn mở miệng, mặt đất chấn động.
Ầm ầm ——.
Mọi người nỗ lực ổn định bước chân, Trương Thiên Nhẫn phát giác được cái gì, vô ý thức quay đầu nhìn lại.
Một tiếng vang thật lớn vang lên, cửa lớn Thiên Lao nổ tung, cửa nhà lao dày nặng bị oanh thành gai gỗ đếm không hết, gương mặt Trương Thiên Nhẫn bị vạch phá, hắn trừng to mắt theo.
Một thân ảnh bước ra từ trong thiên lao, người này mặc áo tù nhân cũ nát, tay chân quấn đầy xích sắt, tóc tai bù xù, hắn còng lưng lưng, há mồm thở dốc.
Hắn ngẩng đầu, dưới tóc đen hổn độn hiển lộ ra một đôi mắt màu trắng không có con ngươi, hạ lập loè hàn mang trong đêm tối.
- Quỷ Mục... Tà Vương...
Một thủ vệ run giọng nói, đi đó là đặt mông ngồi sập xuống đất.
Quỷ Mục Tà Vương dậm chân đi thẳng về phía trước, xích sắt giữa hai chân hắn lại còn ghìm cổ của một ngục tốt, đem thân thể hắn từ trong bóng tối kéo lôi ra ngoài, tên ngục tốt này còn sống, hai mắt trợn to, vẻ mặt đỏ lên, hai tay của hắn nắm lấy xích sắt, nỗ lực muốn tránh thoát.
Trương Thiên Nhẫn nhìn thấy một màn này, đỏ ngầu cả mắt, hắn lập tức rút kiếm, phóng tới Quỷ Mục Tà Vương.
Quỷ Mục Tà Vương đột nhiên vọt tới trước mặt hắn, tay phải khóa lại cổ của hắn, tức giận nộ hắn đập xuống đất, nện đến mặt đất đá vụn bay loạn.
Trương Thiên Nhẫn kém chút ngất đi, ngũ tạng lục phủ bị trọng thương, trong miệng nhịn không được phun ra máu tươi.
Quỷ Mục Tà Vương nhếch miệng cười một tiếng, cười đến vô cùng dữ tợn, như là Ác Quỷ ở nhân gian.
Ngay khi hắn muốn kết liểu Trương Thiên Nhẫn, tiếng sáo hơi ngừng, một giọng nói vang lên:
- Đừng quên chính sự.
Nghe vậy, Quỷ Mục Tà Vương dừng tay, thả người nhảy lên, vọt lên cao mấy trượng, ngục tốt bị xích sắt quấn quanh kéo đi vọt vào trong rừng cây, cấp tốc tan biến.
Số lượng lớn ngục tốt chạy ra từ trong cửa nhà lao, phần lớn đều bị thương, trung niên tướng lĩnh chạy đến trước Trương Thiên Nhẫn, kiểm tra thương thế của hắn.
Trương Thiên Nhẫn gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Quỷ Mục Tà Vương tan biến, trong lòng tràn đầy cảm giác bị thất bại, hắn vốn cho rằng mình đã đủ mạnh, thật không nghĩ ra vừa đối mặt với đối phương đa bị đánh tan.
...
Trong phòng, ngọn đèn dầu chập chờn.
Khương Trường Sinh đang tĩnh tọa luyện công, hắn đột nhiên có chút tâm thần không yên, luôn cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra.
Hắn mở to mắt, nghĩ thầm:
- Tối nay không ếch kêu, tất có sát khí.
Hắn cảm thụ được chân khí dâng trào trong cơ thể, an tâm một chút.
Kẻ địch hẳn là không đến mức mạnh hơn Thanh Hư đạo trưởng quá nhiều, bằng không hắn sớm đã bị cường sát.
Thời gian một nén nhang trôi qua.
Khương Trường Sinh chợt nghe dưới núi truyền đến tiếng kêu to, nhưng khoảng cách quá xa, hắn dù là Tu Tiên giả cũng nghe không rõ ràng.
Không phải kẻ địch mạnh mẽ xông tới đó chứ?
Khương Trường Sinh nhíu mày suy nghĩ, dù nói thế nào, nơi này cũng là Kinh Thành, lại là đạo quan hoàng đế khâm điểm, nếu làm lớn chuyện, chắc chắn bị hoàng đế truy xét.
Cùng lúc đó.
Trên đường núi giữa sườn núi, Quỷ Mục Tà Vương đi trên thềm đá, hai tay bắt cổ một đạo sĩ, ngục tốt bị xích sắt kéo theo sau lưng máu me khắp người, đã không thành hình người.
Dưới đêm trăng, lôi vân bỗng nhiên tụ tập tới, một tia chớp vạch phá bầu trời đêm, để Kinh Thành như chỗ ban ngày, khuôn mặt Quỷ Mục Tà Vương trong nháy mắt bị chiếu sáng, dữ tợn đáng sợ.
- Lớn mật! Dám mạnh mẽ xông tới Long Khởi quan.
Phía trên truyền đến một tiếng đạo sĩ hét phẫn nộ, chỉ thấy một đạo sĩ rút kiếm đánh tới, hắn thả người vọt lên, đâm tới một kiếm, kiếm nhận vạch phá bầu trời đêm, hàn mang chợt hiện.
Tay phải Quỷ Mục Tà Vương cắt đứt cổ đạo sĩ trong tay, theo đó vỗ ra một chưởng, chân khí bùng nổ, hóa thành một hồi Huyết Phong (gió máu) đối diện đυ.ng vào đạo sĩ cầm kiếm.
Phốc ——.
Đạo sĩ cầm kiếm bị Huyết Phong đυ.ng vào, thổ huyết ngã ngược về sau, như là diều đứt dây, nện ở trên bậc thang, hắn che ngực, muốn đứng lên, nhưng khí huyết công tâm, ngẹo đầu ngất đi.
- Long Khởi quan? Cũng chỉ như thế, chẳng qua là được Chân Long yêu chuộng thôi.