Chương 11: Kinh Thành Thiên Lao, Dự Cảm Bất Thường

Tứ hoàng tử, Khương Dự.

Khương Trường Sinh biết hắn, từ trong miệng Trần Lễ biết được, Khương Dự là đệ đệ thân sinh với hắn, cùng cha cùng mẹ, cũng là hoàng hậu sinh ra, nghe nói chính là sau khi sinh Khương Dự, Hoàng hậu nương nương mới không còn điên điên khùng khùng nữa.

Nghe nói hoàng đế chỉ bảo Khương Dự tới, Khương Trường Sinh miên man bất định.

Chẳng lẽ hoàng đế đã nhận ra hắn, vì sao không có trực tiếp nhận nhau với hắn?

Khương Trường Sinh không thể trực tiếp hỏi việc này, mà chỉ hỏi:

- Ngươi muốn tìm ta tập võ?

Khương Dự hưng phấn nói:

- Không sai, phụ hoàng nói ngươi chỉ lớn hơn ta hai tuổi, cũng đã vượt qua cảnh giới Nhất Lưu, ngươi có thể làm sư phụ của ta, ngươi muốn cái gì, ta đều thỏa mãn ngươi, kim ngân tài bảo, kỳ trân dị bảo, ngươi cứ mở miệng nói.

Khương Trường Sinh suy nghĩ một chút, có quan hệ với hoàng tử, sau này ít nhất sẽ không bị động, hắn căn bản không cần ẩn giấu, dù sao địch nhân của hắn đều biết hắn ở trong đây.

- Nếu bệ hạ chỉ thị, ta tự nhiên không thể từ chối, có thể dạy điện hạ võ công, cũng là vinh hạnh của ta, bất quá ta đầu tiên nói trước, ta dạy võ công đều là ta tự sáng tạo, cũng không phải võ học của Long Khởi quan.

Khương Trường Sinh nghiêm túc nói, Khương Dự mừng rỡ, lúc này muốn quỳ xuống dập đầu, hai vị thị vệ sợ hãi, cũng may Khương Trường Sinh kịp thời nâng Khương Dự lên.

Tiểu tử này thật sự lỗ mãng...

Để hoàng tử dập đầu, đây chính là tội lớn mất đầu.

Khương Trường Sinh bất đắc dĩ nói:

- Ta cũng không phải sư phụ ngươi, chẳng qua dạy võ công cho ngươi thôi, sau này gọi thẳng tên ta đi.

Khương Dự thẳng tắp cái eo, nhếch miệng cười nói:

- Được rồi, Trường Sinh ca.



Hắn không kịp chờ đợi thúc giục.

- Trường Sinh ca, nhanh dạy ta đi, mục tiêu của ta là tập được một thân võ học cái thế, vì Đại Cảnh ta khai cương khoách thổ, dẹp yên Man Hoang, ta mấy ngày trước đây vừa tròn mười hai tuổi, trước kia phụ hoàng không cho phép ta tập võ khi chưa đến mười hai tuổi, ngươi có thể là người thứ nhất dạy bảo ta võ công.

Khương Trường Sinh suy nghĩ một chút, quyết định truyền thụ Thần Ảnh thối cho Khương Dự.

Thần Ảnh thối là võ học thứ nhất hắn học tập, uy lực cương mãnh, một chân đá đứt gân xương, hắn đã luyện đến cảnh giới chân khí ngoại phóng, đá ra dị tượng mạnh đại.

Khương Trường Sinh bắt đầu truyền thụ phương pháp tu hành Thần Ảnh thối, hai vị thị vệ tránh hiềm nghi, thối lui đến ngoài cửa phòng, đóng lại cửa phòng.

Khương Dự nghe rất chân thành.

Một lúc lâu sau, Khương Dự hoan thiên hỉ địa rời khỏi, hắn trở lại hoàng cung luyện công, hoàng tử không thể qua đêm bên ngoài.

Thanh Khổ trở về phòng, hưng phấn mà hỏi:

- Sư huynh, ngươi bây giờ là sư phụ của hoàng tử?

Khương Trường Sinh lắc đầu bật cười nói:

- Chẳng qua là dạy điện hạ võ công thôi, há có thể làm sư phụ, chớ có nói bậy.

Thanh Khổ xem thường:

- Cái kia cũng rất mạnh, sau này hoàng tử chính là chỗ dựa của ngươi, ta trước đó hành tẩu giang hồ, phát hiện thiên hạ này là thiên hạ nhân tình, cùng một chuyện, thân phận khác nhau và quan hệ khác nhau sẽ có kết quả hoàn toàn khác biệt.

Hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì chuyện thương tâm, nụ cười tan biến mất.

Khương Trường Sinh một mực tò mò hắn đến cùng đã trải qua chuyện gì, nhưng hắn không chịu nói.

Trong phòng lâm vào an tĩnh.

Qua một hồi lâu, Thanh Khổ cáo từ, trong phòng chỉ còn lại Khương Trường Sinh một người, hắn cũng cuối cùng có thể an tâm luyện công.



Sau khi lần đầu tiên ám sát thất bại, cừu địch chắc chắn còn sẽ có lần tập kích thứ hai, Khương Trường Sinh chỉ có thể mạnh lên.

Khương Trường Sinh dùng tu vi Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ ba đã đủ đã ngạo tuyệt Long Khởi quan, tạm thời hắn còn không có gặp được người có chân khí nhiều hơn hắn, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, hắn không thể nới lỏng.

Tu Tiên giả há có thể bị một đám võ phu thế gian gϊếŧ chết?

...

Hoàng hôn buông xuống, mây đen bao phủ Kinh Thành phồn hoa, mưa phùn rả rích riw xuống.

Tiểu thương hai bên đường phố dồn dập thu quán, Chu lâu phủ liên miên chập trùng thêm một tầng hơi nước, cả tòa thành đều trở nên mông nùng.

Nội thành phía Tây Kinh Thành, trước cổng chính Thiên Lao.

Trương Thiên Nhẫn một thân áo giáp nhíu mày nhìn lên bầu trời, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ sầu lo.

Một người tướng lĩnh trung niên bên cạnh vỗ vỗ vai của hắn, cười nói:

- Người trẻ tuổi, không cần luôn tâm sự nặng nề, Đầu Nhi đã báo cáo danh sách cho ngươi, năm sau ngươi sẽ được tham gia võ khoa.

Trương Thiên Nhẫn năm nay vừa đầy mười tám tuổi, mẹ tại vào tù lúc đã mang thai hắn, sau khi sinh ra hắn liền bị chặt đầu, hắn được ngục tốt Thiên Lao nuôi lớn, ngục tốt thế hệ trước đều coi hắn như con ruột, truyền cho hắn đủ loại võ nghệ, hắn cũng xác thực không chịu thua kém, nhiều lần kiến công.

Trương Thiên Nhẫn thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói:

- Ta luôn cảm thấy Thiên Lao sắp xảy ra chuyện.

- Nói hươu nói vượn, dưới chân thiên tử, chẳng lẽ còn có người dám cướp ngục hay sao?

Trung niên tướng lĩnh cười mắng, các thủ vệ khác gần đó cũng đều cười to.

Ở kinh thành, Thiên Lao là chỗ an toàn nhất, chức trách của bọn hắn cũng rất đơn giản, bọn hắn hết sức hưởng thụ cuộc sống bây giờ, không mệt, nhưng bổng lộc rất cao.

Trương Thiên Nhẫn bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn cũng cảm giác mình có thể đã suy nghĩ nhiều.