Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 109: Tình thế chắc chắn phải chết, thần binh thiên hàng (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đau nhức mà mgười thường khó có thể tưởng tượng được cũng không có để Tông Thiên Vũ động dung, sắc mặt của hắn trở nên mức dị thường băng lãnh, hắn quay đầu nhìn về phía Khương Vũ, nói:

- Hôm nay, ta liền muốn dùng võ tru quân vương, dùng võ trấn càn khôn!

Hắn đột nhiên ném ra tay cụt của mình, tay cụt lao vụt với tốc độ cực nhanh, lao thẳng tới Khương Vũ, song chưởng Khương Vũ cùng nhau đẩy ra, chân long khí dùng khí thế bài sơn đảo hải đυ.ng vào tay cụt, càng không có cách nào đánh lui tay cụt, chỉ thấy tay hắn đột nhiên duỗi thẳng, như đao xuyên thấu chân long khí, lao thẳng tới Khương Vũ.

Sắc mặt Khương Vũ đại biến, thầm nghĩ hỏng bét.

Oanh!

Một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một cước đạp tay cụt của Tông Thiên Vũ trên mặt đất, mặt đất sụp đổ, bụi đất tung bay, đợi bụi đất tán đi, một thân hình lộ ra.

Đây là một ông lão mặc áo trắng, trên mặt có một vết sẹo tung hoành nửa gương mặt, khiến cho hắn thoạt nhìn vô cùng hung ác.

Vai trái Tông Thiên Vũ còn đang rỉ máu, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm bạch y lão giả, tiếng lạnh lùng nói:

- Không nghĩ tới Thiên Cương đạo nhân đứng đầu năm Đại Tông Sư cũng đã trở thành chó săn cho hoàng đế.

- Vì bắt giữ ta, hoàng đế, ngươi thật đúng là đủ tận lực.

Tông Thiên Vũ châm chọc, mười hai vị thích khách còn lại của Thiên Túc Thập Tam Thứ rơi xuống đất, từ các hướng khác nhau đi tới gần hắn, hai tay Yếm Xà tôn giả kéo ra, khí độc lượn lờ quanh người, từng bước ép sát.

Khương Vũ khinh miệt cười nói:

- Tông Thiên Vũ, ngươi muốn lấy võ trấn càn khôn, không khỏi quá mức không biết tự lượng sức mình?

Vẻ mặt Thiên Cương đạo nhân không biểu tình, nói:

- Tông Thiên Vũ, phục Sở chính là Thiên Mệnh, bắt buộc phải làm, hoàng đế không thể chết, dừng ở đây đi, lưu ngươi toàn thây.

Tông Thiên Vũ bình tĩnh nói:

- Buông tha Tần vương, ta cam nguyện chết.

Khương Vũ lắc đầu cười nói:

- Ngươi cảm thấy ngươi còn có tư cách đàm phán với trẫm? Hôm nay, ngươi phải chết, Tần vương cũng phải chết.

Phía sau, Khương Dự run run rẩy rẩy đi tới, tay phải hắn cầm đao, máu me đầy mặt, ánh mắt lại tràn ngập điên cuồng, cao giọng hô:

- Tông Thiên Vũ, bổn vương hạ cho ngươi một mệnh lệnh cuối cùng, kia chính là gϊếŧ, trước khi chết tận khả năng kéo nhiều thêm mấy người đi chung xuống Hoàng Tuyền.

Tình thế chắc chắn phải chết, Khương Dự đã buông xuống hy vọng xa vời.

Chết trận cũng tốt!

- Đại ca, phụ hoàng, mẫu hậu... Ta đây...

Ánh mắt Khương Dự trở nên vô cùng kiên định.

Tông Thiên Vũ nghe vậy, lộ ra nụ cười, càn rỡ cười to:

- Tông Thiên Vũ nghe lệnh, Vương gia, người tập võ vì chiến mà chết, cũng không tính khuất nhục, Tông Thiên Vũ đi trước vậy.

Dứt lời, hắn cất bước lao tới Thiên Cương đạo nhân, làm việc nghĩa không chùn bước.

Thiên Cương đạo nhân thở dài một tiếng, tay phải nhấc đến trước ngực, chân khí theo lòng bàn tay tràn ra, một vệt kim quang thuận bàn tay phát lên, hai con mắt của hắn đồng thời biến thành màu vàng kim, khí thế thay đổi, trong chốc lát, cuồng phong nổi lên, trên trời trống rỗng xuất hiện lôi vân, lôi minh vang lên.

Thiên địa biến sắc!

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang đâm xuyên lôi vân, rơi vào trước mặt Thiên Cương đạo nhân, lưỡi kiếm đâm vào bên trong bùn đất, lôi vân trên trời tiêu tán theo.

Thiên Cương đạo nhân nhíu mày, định thần nhìn lại, lẩm bẩm nói:

- Đây là... Thái Hành kiếm?

Tầm mắt tất cả mọi người đều rơi vào bên trên thanh kiếm kia trước mặt Thiên Cương đạo nhân, dưới ánh mặt trời, lưỡi kiếm Thái Hành kiếm chiết xạ lãnh quang, Khương Vũ, Yếm Xà tôn giả, Thiên Túc Thập Nhị Thứ đều sợ hãi.

- Thái Hành kiếm? Long Khởi quan... Trường Sinh đạo sĩ.

Khương Vũ nghe được lời của Thiên Cương đạo nhân, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Tông Thiên Vũ cũng đã gặp thập đại danh kiếm, nhận ra thân phận của Thái Hành kiếm, hắn yên lặng một lát, chợt cười to:

- Xem ra chúng ta cũng không phải là một con đường chết.

Khương Dự nhìn chằm chằm Thái Hành kiếm, ngu ngơ tại chỗ.

Từ sau khi hắn thành niên cũng rất ít đi bái phỏng Khương Trường Sinh, quan hệ của hai người càng lúc càng xa, hắn mặc dù thỉnh thoảng sẽ nghe được những chiến tích truyền kỳ của Trường Sinh đạo trưởng, nhưng cũng cảm thấy hai người không thuộc về một thế giới, mình cũng không muốn có quá nhiều giao tiếp với Trường Sinh đạo trưởng, để tránh kéo hắn vào bên trong vòng xoáy tranh đấu quyền lực.

Không nghĩ tới bên trong tình cảnh chắc chắn phải chết tại đây, Trường Sinh đạo trưởng vậy mà ra tay.

- Trường Sinh ca...

Khương Dự buông lỏng, hai chân mềm nhũn, quỳ một chân trên đất, hắn tự lẩm bẩm, hai tay nắm chặt chuôi đao.

Khương Vũ tức giận quát:

- Trường Sinh đạo trưởng, cớ gì nhúng tay chuyện của trẫm?

Đám người Thiên Cương đạo nhân, Yếm Xà tôn giả nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Khương Trường Sinh, nhưng làm sao cũng tìm không thấy.

Đúng lúc này, một hồi gió mạnh từ trên trời giáng xuống, rung chuyển rừng cây phương viên trong vòng mấy trăm trượng, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, cấp tốc hạ xuống, mũi chân hắn rơi vào trên chuôi kiếm Thái Hành kiếm.

Thiên Cương đạo nhân không có tránh né, chẳng qua là tay trái hắn đang dựa vào sau thắt lưng lại khẽ run lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đối mặt cùng Khương Trường Sinh.

Khương Trường Sinh đứng phía trên Thái Hành kiếm nhìn xuống Thiên Cương đạo nhân, đạo bào màu xanh lam tung bay theo gió, hắn như là tiên nhân, tư thái cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.

Thiên Cương đạo nhân nhìn không thấu Khương Trường Sinh, nhưng đối phương ra sân khiến cho hắn như lâm đại địch.
« Chương TrướcChương Tiếp »