Chương 108: Tình thế chắc chắn phải chết, thần binh thiên hàng (1)

Trước đó trên chiến trường cũng như thế, Tông Thiên Vũ đại chiến tam đại tông sư, chiến trường bị quét sạch ra một mảnh đất trống để bọn hắn đánh, chỉ có chờ khi chân khí bọn hắn hao hết sạch, các tướng sĩ mới dám nhào tới.

- Tứ ca, ngươi không đi giúp giúp hắn sao?

Một tiếng cười tràn ngập ý nhạo báng từ phía sau truyền đến, Khương Dự quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Vũ thả lỏng hai tay sau thắt lưng, chân đạp chân khí Chân Long theo trong rừng cây lao ra, chân khí Hóa Long, như cưỡi rồng, long bào phần phật, hiển thị rõ bá khí đế hoàng.

Khương Dự rút đao, nhìn hằm hằm Khương Vũ, nói:

- Khương Vũ, ngươi ta tranh nhau, hà tất liên luỵ người bên ngoài?

Khương Vũ rơi xuống đất, hân khí tiêu tán, hắn săn ống tay áo, lắc đầu nói:

- Tranh? Trẫm đã đăng cơ, ngươi dựa vào cái gì tranh cùng trẫm?

Khương Dự lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn gϊếŧ ta ở chỗ này?

Khương Vũ khinh miệt nói:

- Dù sao ngươi cũng tính là Tứ ca của trẫm, trẫm há có thể để ngươi chết trong rừng núi hoang vắng, chờ Tông Thiên Vũ chết, trẫm mang ngươi trở lại kinh thành, cho ngươi tội danh mưu phản, chiêu cáo thiên hạ, ngươi xem thế nào?

Khương Dự nhíu mày.

Hắn đột nhiên đề đao lao thẳng tới Khương Vũ, chân đạp Cửu Tầm Thiên Long Bộ, lượn quanh đến phía bên phải Khương Vũ, vung đao chém đi, muốn chém xuống đầu lâu của hắn.

Khương Vũ nhìn không chớp mắt, tay phải dùng tốc độ nhanh hơn đánh vào trên phần bụng của hắn.

Ầm!

- Phốc ——

Khương Dự bị đánh bay ra ngoài, trong miệng bắn ra mũi tên máu, bay tung tóe trời cao, hắn bay ra ngoài trọn vẹn mười trượng, đâm vào một gốc cây cần năm người ôm mới hết, đâm đến thân cây lay động lắc lư.

Hắn rơi xuống đất, đâm mũi đao lên đồng cỏ, chống đỡ thân thể của mình.

Hắn chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều lệch vị trí, khó chịu đến cực điểm, hắn ngẩng đầu nhìn lại, Khương Vũ đang đi đến chỗ Tông Thiên Vũ, chân khí nhấc lên cuồng phong lay động long bào, vị hoàng đế này lại thể hiện ra khí thế vượt qua Thông Thiên cảnh.

Đây là Tông Sư?

Khương Dự trừng to mắt, mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Hắn trên chiến trường gặp qua Tông Sư Cổ Hãn, khí thế kia đủ để cho người nhìn mà sợ, bây giờ Khương Vũ cũng như thế.

Hắn biết được Khương Vũ chính là luyện võ kỳ tài, nhưng hắn những năm nay một mực ở trong kinh thành, công lực như thế nào cao như thế?

Khương Dự cố nén đau nhức đứng dậy, hắn run run rẩy rẩy đề đao đi đến chỗ Khương Vũ, Khương Vũ đã thôi động chân long khí, ba chân khí hình rồng quấn quanh người hắn, bão cát không thể chạm đến người hắn.

Ầm! Ầm!

Hai bóng người bị Tông Thiên Vũ đánh bay, bay tới phía Khương Vũ.

Khương Vũ căn bản không tiếp, thân hình thoắt một cái, hóa thành mười mấy tàn ảnh, gϊếŧ tới trước mặt Tông Thiên Vũ.

Ngâm ——

Tiếng long ngâm nổ vang, Khương Vũ ra một chưởng đối đầu tay phải Tông Thiên Vũ, ba chân khí hình rồng muốn cắn xé Tông Thiên Vũ, nhưng lại bị vòng bảo hộ chân khí của hắn ngăn cách, không thể đánh nát.

Yếm Xà tôn giả nhất kiếm đâm tới, Tông Thiên Vũ nâng lên bàn tay trái, lòng bàn tay bắn ra chân khí, ngăn lại Yếm Xà tôn giả.

Tông Thiên Vũ dùng một kháng hai, khí thế liên tiếp cao thăng, mặt mũi hắn tràn đầy ngạo khí, nói:

- Hai tôn Tông Sư đã muốn bắt được ta? Hoàng đế, lúc ta trở thành võ lâm chí tôn, ngươi mới bước vào con đường võ đạo thôi.

Oanh ——

Chân khí cuồng bạo như vòi rồng vụt lên từ mặt đất, cát bay đá chạy, mặt đất lung lay, cả kinh Khương Vũ, Yếm Xà tôn giả động dung.

- Cũng không chỉ là hai tôn Tông Sư.

Giọng nói băng lãnh của Quỷ Liễu vang lên, hắn thả người nhảy vọt đến sau lưng Tông Thiên Vũ, muốn huy kiếm chém đầu hắn.

Tông Thiên Vũ đột nhiên ngồi xuống, lực lượng cường đại kéo lấy Yếm Xà tôn giả, Khương Vũ mất đi cân bằng, Tông Thiên Vũ dùng tốc độ mà Thông Thiên cảnh khó có thể lý giải được quay người, một chân đạp trên ngực Quỷ Liễu, tiếng gãy xương thanh thúy chói tai vang lên, Quỷ Liễu bị đạp bay ra ngoài.

Hắn như một mũi tên nhọn bay vào trong rừng cây, đυ.ng ngã từng cây từng cây, cuối cùng bị một đoạn cây bén nhọn nhánh đâm xuyên l*иg ngực, treo ở trên cành cây, hắn trừng to mắt, chết không nhắm mắt, máu tươi theo thân cây chảy xuống.

Thông Thiên, chết!

Tông Thiên Vũ ra một cước đá văng Yếm Xà tôn giả, bàn tay trái mang theo khí thế cương mãnh bá đạo đánh về phía Khương Vũ.

Khương Vũ đưa hai tay cản trước người, chân long khí hộ thể, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất liên tục lui về sau tám bước.

Hắn chỉ cảm thấy hai tay run lên, ngẩng đầu khó tin nhìn Tông Thiên Vũ.

Người này như thế nào lợi hại như thế?

Tông Thiên Vũ ngạo nghễ mà đứng bên trong kình phong, hắn nói:

- Mặc dù cùng cảnh giới, nhưng ta tập võ sáu mươi năm, công lực sáu mươi năm há là các ngươi có thể địch?

Yếm Xà tôn giả thả người đứng thẳng, cười mà không cười nói:

- Đại Cảnh mặc dù yếu, nhưng xuất hiện võ lâm chí tôn xác thực mạnh mẽ, chẳng qua là... Tông Thiên Vũ, ngươi thật sự coi rằng mình vô địch?

Tông Thiên Vũ nhíu mày, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, hắn nâng lên lòng bàn tay trái, phát hiện lòng bàn tay biến thành màu đen, hắn vội vàng dùng tay phải điểm huyệt đạo cánh tay trái, muốn ngăn cản nọc độc thẩm thấu, nhưng nọc độc thẩm thấu với tốc độ cực nhanh.

Hắn cắn răng, tay phải bắt lấy vai trái, lại mạnh mẽ giật xuống cánh tay trái đến, máu vẩy cùng một chỗ.

Mọi người thấy một màn này, ánh mắt cũng đầy kinh hoàng, Yếm Xà tôn giả cũng bị đọa.