Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 106: Danh chấn thiên hạ, dã tâm của hoàng đế (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe vậy, Khương Vũ dừng bước lại, ánh mắt sáng lên, nói:

- Biện pháp tốt như thế rất tốt, vừa hay cùng nhau diệt trừ Tần vương.

Khương Dự tồn tại thủy chung là một cây gai trong lòng của Khương Vũ, nếu không phải đang lúc giang sơn nguy nan, Khương Vũ còn có rất nhiều thủ đoạn diệt trừ Khương Dự.

Khương Vũ cau mày nói:

- Chúng ta thật có thể bắt lại Tông Thiên Vũ?

Tông Thiên Vũ, võ lâm chí tôn tiền nhiệm, tam đại tông sư độc chiến Cổ Hãn, chưa từng thất bại qua, thân là hoàng đế, Khương Vũ rõ ràng chiến tích người này nhất.

Quỷ Liễu nói:

- Long lâu sắp điều động một vị Tôn Giả đến đây, vị Tôn giả này là cao thủ tuyệt thế áp đảo phía trên Thông Thiên cảnh, lại thêm bệ hạ cùng bọn ta, Tông Thiên Vũ, chắp cánh khó thoát.

Ánh mắt Khương Vũ băng lãnh, nói:

- Vậy trẫm liền triệu hồi bọn hắn về, dùng lý do tế bái Thái hậu.

...

Trong đình viện, Khương Trường Sinh một bên vận công, một bên nhìn chằm chằm hai người luận bàn phía trước, một người là Hoang Xuyên, một người khác là đệ tử Khương Trường Sinh mới thu, chính là cô nhi lúc Vạn Lý du lịch giang hồ lúc chỗ mang về, tên Lăng Tiêu, bây giờ mới mười một tuổi, đã thể hiện ra võ đạo thiên phú không tệ.

Hoang Xuyên không có sử dụng chân khí, toàn bằng công phu quyền cước luận bàn cùng Lăng Tiêu, mặc dù lớn hơn Lăng Tiêu bảy tuổi, công phu quyền cước của hắn cũng không có hoàn toàn áp chế Lăng Tiêu.

Tốt xấu gì Lăng Tiêu cũng là đệ tử tư chất hàng đầu do Khương Trường Sinh tuyển ra từ hơn hai trăm tên đệ tử từ trong Long Khởi quan, dĩ nhiên, Hoang Xuyên cũng hạ thủ lưu tình.

Hoang Xuyên đánh lui Lăng Tiêu, thấy hắn đã thở hổn hển, cười nói:

- Cứ như vậy đi, sư đệ, ngươi kém một chút đã đánh bại ta, thật lợi hại.

Cả khuôn mặt Lăng Tiêu đỏ bừng, không biết là mệt, hay là thẹn thùng, hắn lắc đầu nói:

- Làm sao có thể, sư huynh chớ có an ủi ta, ta biết được năng lực của ta, nếu sư huynh nghiêm túc, một chiêu đã có thể đánh bại ta.

Hoang Xuyên cười cười, hắn đột nhiên nghĩ đến trước đó sư phụ nói hắn kém một chút đã có thể đυ.ng tới sư phụ, chẳng lẽ...

Hắn không khỏi nhìn về phía Khương Trường Sinh, chỉ thấy Khương Trường Sinh đang nhìn bọn hắn, hắn bị dọa thu hồi tầm mắt.

Khương Trường Sinh nói:

- Lăng Tiêu, ngoại trừ công phu ngoại môn, nội công mới là căn bản, bây giờ ngươi không cần nghe đạo, phải nắm chắc thời gian luyện công, đợi ngươi trưởng thành, ngươi sẽ đảm nhiệm chức trách dạy bảo những đệ tử khác.

Lăng liền vội vàng gật đầu, rất e dè.

Bái nhập làm môn hạ của Khương Trường Sinh đã có một quãng thời gian, nhưng hắn vẫn rất khẩn trương, cũng may tính cách Hoang Xuyên sáng sủa, dẫn hắn theo.

Lúc này, Lý công công chạy vào.

Lý công công bây giờ mặc dù gia nhập Long Khởi quan, nhưng trong ngày thường thường xuyên đi khắp kinh thành, giúp Long Khởi quan chuẩn bị mua bán lương thực, dược liệu, chính hắn cũng đang kinh doanh nhân mạch.

Thấy Lý công công đến đây, Hoang Xuyên hết sức có nhãn lực mang theo Lăng Tiêu rời khỏi đình viện, Vong Trần cùng Bạch Long cũng không ở đây, bọn hắn đang ở hậu sơn hỗ trợ thu thập dược liệu thành thục.

Lý công công đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, thấp giọng nói:

- Hoàng đế triệu Tần vương trở lại kinh thành, dùng lý do tế bái cho Thái hậu, mà trong Hoàng Lăng nào có mộ của Thái hậu.

Khương Trường Sinh híp mắt nói:

- Ý của ngươi là hoàng đế muốn ra tay với Tần vương?

Lý công công gật đầu nói:

- Gần đây liên tục có Vương gia ốm chết, ta hoài nghi là hoàng đế làm, Tần vương là huynh đệ có uy hϊếp lớn nhất đối với hắn, lại có Tông Thiên Vũ tương trợ, không thể không trừ.

Khương Trường Sinh không lên tiếng nữa.

Lý công công khom lưng hành lễ, sau đó quay người rời đi.

Tầm mắt Khương Trường Sinh xê dịch đến một bia mộ ở phía sau đình viện, than thở nhẹ một tiếng.

...

Trong rừng núi trên quan đạo, hai bóng người phóng ngựa tiến lên, chính là Khương Dự và Tông Thiên Vũ, hai người thay đổi y phục hàng ngày, không có khoác áo giáp.

Tông Thiên Vũ đầu đầy hoa râm cau mày nói:

- Vương gia, lần này vào kinh thành sợ là đầm rồng hang hổ.

Khương Dự đưa mắt nhìn phía trước, nói:

- Bổn vương đương nhiên hiểu, lúc nhưng phụ hoàng băng hà bổn vương chưa có trở về, mẫu hậu ốm chết, bổn vương vẫn chưa có trở về, bổn vương không thể bỏ lỡ nữa.

Tông Thiên Vũ thở dài.

- Lần này sau khi kết thúc, ngươi cứ trở lại môn phái của ngươi đi, mặc dù bổn vương rất khó chịu hoàng đế hiện thời, nhưng hắn xác thực sinh một đứa con trai tốt, Ngụy vương còn mạnh hơn cả ta.

Khương Dự cảm khái.

Tông Thiên Vũ cau mày nói:

- Ngụy vương xác thực trẻ tuổi mà hết sức có đảm lược, nhưng Vương gia ngươi thật không tranh, từ bỏ chỉ có một con đường chết.

Tranh đấu Hoàng quyền, đâu phải muốn từ bỏ thì có thể từ bỏ được.

Khương Dự nói:

- Nếu như có thể còn sống rời đi, vậy liền giải ngũ về quê, làm một tên giang hồ hiệp khách, du lịch giang hồ, cũng tính sảng khoái cả đời.

Vừa dứt lời, Khương Dự ghìm ngựa, Tông Thiên Vũ cũng giống như thế.

Trên đường đi phía trước xuất hiện một đạo thân ảnh, người kia mặc áo dài màu đỏ tía, tóc dài tán xung quanh phía dưới ngọc quan đầu rắn, khuôn mặt lạnh lùng, mỗi khi đi một bước, dưới chân bay lên khói đen, tựa như theo Cửu U đạp tới.

Tông Thiên Vũ cau mày nói:

- Đối phương rất mạnh, không kém hơn Tông Sư.

Hắn âm thầm hoang mang, võ lâm Đại Cảnh khi nào có cao thủ tuyệt thế dạng này, hắn hoàn toàn chưa từng gặp qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »