Chương 101: Ngụy vương xuống núi, nhân sinh bắt đầu

Cảnh Võ Tổ phạm sai lầm, hoàng đế hiện thời cũng như thế, tống táng một nửa binh lực Đại Cảnh, bây giờ các nơi mất mùa, dân chúng lầm than, Tấn triều càng âm hiểm, thừa cơ lôi kéo Cổ Hãn, hạ thần Đại Cảnh phái đi ngoại giao, tất cả đều gặp nhục nhã, Tấn triều tuyên bố, trong vòng năm năm san bằng Đại Cảnh.

Đối mặt hai triều uy hϊếp, không có tướng quân dám chống đỡ.

Có người đứng ra, nói:

- Tướng quân uy mãnh nhất Đại Cảnh bây giờ vẫn phải là Tần vương, bệ hạ, không bằng cho Tần vương trưng binh quyền lực.

Khương Vũ liếc mắt nhìn hắn, hắn bịdọa đến im miệng.

Từ khi Khương Dự đại bại, Khương Vũ đã không cho phép Khương Dự trưng binh, thậm chí ngay cả Tiên Hoàng băng hà, hắn đều không cho phép Khương Dự trở về, bây giờ Khương Dự trông coi một tòa thành trì của Bắc Cảnh, đau khổ giãy dụa, như là con thú bị nhốt trong lòng.

Khương Vũ chậm rãi mở lời:

- Trẫm có một sách, có thể giải trừ nguy hiểm của Giang Sơn.

Văn võ bá quan ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, bên trong ánh mắt tràn ngập tò mò.

Cục diện như vậy, còn thế nào hiểu?

- Đổi quốc hiệu là Sở, lôi kéo người Sở cùng nhau thủ hộ mười ba châu đại đại.

Khương Vũ quét nhìn trên điện tất cả mọi người, chậm rãi nói.

Lời vừa nói, cả điện xôn xao.

- Càn quấy! Cái này có gì khác biệt với viêc đầu hàng địch nhân?

Một lão thần đứng ra nổi giận mắng, các đại thần khác cũng không lo được sợ hãi, dồn dập mắng to.

Bọn hắn những năm nay đang buồn bực vì sao Khương Vũ không ngừng cất nhắc người Sở, nhưng bọn sao hắn lại cũng không nghĩ ra Khương Vũ lại muốn phục Sở.

Quá hoang đường!

Từ xưa đến nay, trước đó chưa từng có.

Một khi việc này thành công, Đại Cảnh sẽ vĩnh viễn đóng ở trên cây cột sỉ nhục của lịch sử.

- Hoang đường! Bệ hạ, ngài điên rồi?

- Không có khả năng! Việc này không thể được!

- Phục sở? Để con dân Đại Cảnh bây giờ nghĩ như thế nào?

- Bệ hạ, tại sao ngài không nói đầu hàng Tấn triều?

- Hài hước! Quá buồn cười, bệ hạ, người nào cho ngài thượng sách này? Hắn thật sự là kỳ tài vạn cổ!

Quần thần xúc động phẫn nộ, thậm chí không lo được uy nghiêm của hoàng đế, đủ loại lời khó nghe chui vào trong tai Khương Vũ, để sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.

Hắn không nghĩ tới văn võ quần thần hèn yếu trong ngày thường cũng dám nhục mạ hắn.

- Càn rỡ! Các ngươi thật sự chán sống! Muốn bị chặt đầu sao? Muốn liên luỵ cửu tộc sao.

Khương Vũ đứng dậy, giận dữ hét, chân khí sục sôi, chấn động đến thần tâm tất cả mọi người lạnh run.

Thượng thư Tỉnh Thừa Tướng quỳ xuống, cao giọng hô:

- Mong bệ hạ bỏ đi ý nghĩ xằng bậy! Bằng không chúng thần có chết cũng muốn phản kháng.

- Xin bệ hạ bỏ đi ý nghĩ xằng bậy.

Tuyệt đại đa số văn quan võ tướng dồn dập quỳ xuống, chỉ có những quan viên người Sở trước đó không có quỳ xuống.

Sắc mặt Khương Vũ băng lãnh tới cực điểm, trong mắt tràn đầy sát ý.

...

Chân Dục năm thứ nhất, tháng năm, tin tức hoàng đế muốn phục Sở truyền khắp khắp thiên hạ, tuy bị quần thần trấn áp, nhưng đề nghị này để thiên hạ bách tính rất thất vọng về hắn, dân gian đều chửi rủa.

Bên trong Long Khởi quan.

- Phụ vương quả thật điên rồi, sao hắn lại nói ra lời hoang đường kiểu này.

Khương Tử Ngọc mười lăm tuổi nổi giận mắng, hắn ngồi bên cạnh Khương Trường Sinh, hai người tựa như thân huynh đệ, khác biệt duy nhất chính là, cái bớt giữa mi tâm Khương Tử Ngọc khiến cho hắn càng thêm thần tuấn, rất có uy nghiêm.

Từ Thiên Cơ dò xét đôi thầy trò này, âm thầm nghĩ.

- Làm sao càng lúc càng giống rồi?

Vong Trần cũng chú ý tới điểm này, bình thường rất khó phát giác, nhưng Khương Tử Ngọc giận dữ, khí thế kia rất giống trạng thái Khương Trường Sinh đối mặt cao thủ tuyệt thế.

Khương Tử Ngọc nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:

- Sư phụ, ta muốn chiêu binh, trấn áp Bắc Cảnh, chỉ cần đánh tan Cổ Hãn, Tấn triều, phụ vương sẽ không còn muốn phục Sở.

Hắn hôm nay võ công đại thành, mặc dù không đến Thông Thiên cảnh, nhưng ở Linh Thức cảnh cũng chính là tuyệt đỉnh cao thủ, hắn cũng tính người nổi bật, lại thêm Dương gia, Trần gia giúp hắn súc thế, hắn rất có lòng tin.

Khương Trường Sinh nói:

- Đợi Bình An thành tựu Thông Thiên, lại khởi sự.

Khương Tử Ngọc không khỏi nhìn về phía Bình An, Bình An đang ở trong đình viện chơi đùa cùng Bạch Long, Bạch Long cường tráng như rồng bị hắn ôm vung qua vung lại, đầu óc choáng váng.

Tướng mạo Bình An không tính tuấn lãng, nhưng ngũ quan góc cạnh rõ ràng, anh tư bừng bừng phấn chấn, lại thêm thân thể cường tráng, xem xét là mãnh tướng một đấu một vạn.

Khương Tử Ngọc nhíu mày, hắn cũng biết một tên cao thủ Thông Thiên cảnh có tác dụng ra sao.

Không có Bình An, hắn không có nắm chắc đối phó Cổ Hãn cùng với Tông Sư Tấn triều.

- Vậy thì chờ một chút.

Khương Tử Ngọc buồn bực nói, hắn âm thầm thề, đợi hắn khởi sự, nhất định phải quét bình vẩn đυ.c trong thiên hạ.

Khương Trường Sinh kêu Bình An đến, Bình An mặc dù ngu dại, nhưng đối với Khương Trường Sinh có thể nói là nói gì nghe nấy, hắn nghe lời Khương Trường Sinh nhất.

- Hôm nay ta bắt đầu truyền thụ cho ngươi Diệu Tông pháp tướng.

Khương Trường Sinh lên tiếng, lời vừa nói ra, những người khác dồn dập ghé mắt.

Kỳ hạn mười năm đã đến, Từ Thiên Cơ lúc đầu chuẩn bị xuống núi cũng hứng thú, Diệu Tông pháp tướng sao, đây chính là tuyệt học hắn tâm tâm niệm niệm.

Chẳng qua là nên như thế nào để đạo trưởng truyền thụ cho ta?

Từ Thiên Cơ lâm vào bên trong xoắn xuýt.

...