Chương 4

7.

"Ta sẽ còn tặng quà cho nàng." Vua sói nói.

Anh lại cho tôi quyền năng kỳ lạ gì nữa?

Tôi lùi lại hai bước, tự bảo vệ mình: "Ăn thịt sống là không thể, không thương lượng đâu."

Dù là tôi hiểu chân lý cưới gà theo gà, gả chó theo chó.

Nhưng!

Tôi không muốn thực sự trở thành con sói cái đâu, má ơi!

Tôi đi theo vua sói qua một ngọn đồi.

Từ từ đi xuống.

Khu vực này hoàn toàn là lãnh địa của bầy sói, có phủ một tầng tuyết trắng, có cỏ xanh, có sông, đúng là thiên cảnh.

Cuối cùng tới một ngọn đồi nhỏ.

"Ta đã nhờ lính canh hỏi nhân loại bên dưới rồi. Khi một người đàn ông kết hôn thì cần phải có của hồi môn."

"Cho nên, anh cho tôi cả ngọn núi này hả?"

"Đây không phải là ngọn núi, đây là nơi ta đang sống, là một mỏ vàng."

Tôi: "..." Quả hồi môn là một mỏ vàng?

Liệu có cái hố nào ở đây không nhỉ?

"Nhưng có chút phiền phức, nghe nói của hồi môn đều là đưa cho cha mẹ nàng, dù sao thì nàng cũng sẽ ở lại đây."

"Đưa cho tôi đi! Đương nhiên là phải cho tôi rồi! Tập tục kết hôn của con người đều là hư không hết!"

Cha không yêu mẹ không thương, mẹ tôi chỉ mất đi một đứa con gái nhưng mà tôi lại mất đi cả cái mỏ vàng đó.

Vua sói gật đầu: "Nếu nàng muốn thì nó là của nàng."

Tôi bị mỏ vàng mê hoặc, vô thức xoa đầu sói.

Sau khi xoa xong, tôi toát mồ hôi lạnh.

Tay hư, tay hư.

Tôi liếc nhìn đầu hắn từ bên khóe mắt, trên đầu hắn có một nhúm lông sói đang dựng lên.

Tất cả những con sói đi ngang qua đều dừng lại.

Áp suất không khí đột ngột giảm xuống.

Bây giờ chải lại còn kịp không?

Tôi từ từ... ấn tóc sói đang dựng lên xuống.

Không ngờ, vua sói lại dụi vào tay tôi, mặc dù giọng điệu vẫn rất kiêu ngạo: "Sau này ta cho phép nàng làm như vậy."

Má ơi, tôi thế mà lại cảm thấy hắn giống như một con chó lớn.

Đáng ew quá.

8.

Tiếp theo, là giải quyết vấn đề ăn ở của tôi.

Vì tôi ở lại đây, không thể theo thói quen của bầy sói được, tôi đã nói với vua sói về vấn đề này rồi, mong có thể nhận được sự đồng tình từ hắn.

Vợ chồng là phải bao dung cho nhau, hiểu và chờ đợi nhau blah blah.

Tôi không biết hắn có hiểu hay không.

Tôi tràn đầy hy vọng nhìn con chó lớn bên cạnh.

À không, là sói vương hùng mạnh và oai phong.

Vào lúc hoàng hôn, một vài con sói lính đi theo vua sói xuất hiện trong phòng tân hôn của tôi.

Mỗi con mang trên mình một cái túi vải.

Hmmm.

Tôi lại nghĩ tới mấy con bò kéo hàng ngoài chợ.

Xin lỗi các đồng chí nhé.

Tôi thực sự có được những gì mình muốn.

Phần lớn là muối và một số gia vị hàng ngày, kế tới là kim chỉ, dao, và hai bộ bát đũa.

Muối là để ướp thịt dê còn sót lại từ buổi sáng, có một số chai lọ còn sót lại trong hang từ thời vua sói từng cố gắng bắt chước cuộc sống của con người, vẫn còn dùng được.

Là một con người, tôi cũng có kỹ năng của một con người, từ nhỏ tôi đã phải sống độc lập, cho nên đã học được rất nhiều thứ.

Tôi có thể nấu ăn, có thể may vá, mặc dù không phải quá lợi hại nhưng nó cũng đủ để giúp tôi sống sót.

Nhưng, làm thế nào mà hắn lại có được những thứ này?

"Không phải anh xông vào nhà dân cướp đồ đó chứ? Anh có ăn thịt người không?!"

Vua sói nói ngắn gọn: "Là của lính canh."

"Các anh còn có lính canh là con người sao?"

"Ngạc nhiên lắm sao?"

Tôi lắc đầu, dang hai tay: "Không không, anh còn để tôi làm vợ anh thì còn có cái gì mà tôi phải ngạc nhiên chứ."

Khi vua sói nghe vậy, tôi thấy răng sói của hắn hơi nhe ra.

Đó được coi như là một vinh dự.

Mấy lính sói đã rời đi, chỉ còn lại vua sói.

Tôi ngồi xổm trước mặt hắn, muốn ngẩng đầu nhìn hắn.

Cơ thể đầy lông nằm xuống dưới chân tôi, để tôi nhìn ngang tầm mắt.

Mắt hắn trong hơn nhiều.

Đột nhiên, trái tim tôi đập lỡ một nhịp.

"Nếu như tôi không hứa với anh, anh thật sự sẽ ăn tôi sao?"

Vua sói rất tự tin: "Nàng sẽ không từ chối ta."

"Tôi chỉ nói là nếu như."

Lang vương suy nghĩ một chút, vẫn là nghĩ không ra cái lý do: "Không có nếu như."

Tôi khịt mũi, "Đúng là sinh vật giống đực nào cũng có mấy thuộc tính y như nhau."

"Anh có tên người không?"

Vua sói lắc đầu.

Tôi muốn nói sẽ đặt tên cho hắn, nhưng lại lắc đầu tự nhủ: "Tôi vẫn gọi anh là Vua Sói thì hơn, sao phải lấy tên người làm gì chứ."

"Nàng tên gì? Nếu không ta sẽ gọi nàng là Vương Hậu."

"Tôi tên Trình Vân Vân, Vân có nghĩa là..."

Tôi chỉ vào những đám mây bồng bềnh bên ngoài.

"Chỉ là một cái tên rất bình thường thôi, ngày chọn tên, mẹ tôi và cha tôi đã cãi nhau ầm ĩ, vì khó chịu nên bà ấy đã tùy tiện chọn cái tên này."

"Không tùy tiện."

Tôi nhìn vua sói.

"Mây là rào cản tốt nhất để bảo vệ núi Kim Sơn này, nó nhẹ nhưng cũng rất nặng."

Hự.

Con sói này cũng giỏi an ủi người khác quá.

Tôi nhịn không được nhào tới ôm hắn.

Tôi bình thường, nhưng dường như lại trở nên phi thường.

"Anh tốt ghê ý, chó lớn."

"Ta là chúa tể."

"Chó chúa."

Vua Sói: "Sao cũng được... đừng để lính gác của ta nghe thấy."

Lúc này, một thanh âm vang lên không đúng lúc: "Chủ nhân, lính gác đã vào vị trí."

Là Bạch Mao.

Vua sói rõ ràng là không hài lòng với sự xuất hiện đột ngột của cậu ta.

Hơi thở tỏa ra khỏi mũi mang theo một lời cảnh cáo.

Bạch Mao sợ hãi lùi lại hai bước.

Tôi hơi ngạc nhiên: "Sao thế?"

Vua sói nhìn tôi, sự khát máu nguyên thủy lóe lên trong mắt hắn khiến trái tim tôi run lên.

"Không phải nàng muốn báo thù sao? Tới lúc rồi."