1.
Chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là tới lúc mặt trời lặn.
Tôi tuyệt vọng ngồi trên cánh đồng hoang vu vô tận, chân tôi bị vật sắc nhọn cắt phải do vừa rồi bị ngã xe, máu vẫn đang rỉ ra.
Tôi thực sự muốn mắng chết lão cha của tôi.
Mà thực sự thì tôi cũng đã mắng lão rồi.
Bí mật sau lưng tôi kết hôn với người phụ nữ khác, xong còn mang về đứa con cực phẩm.
Xui xẻo ập tới chỗ tôi.
Làm cho tôi phải trốn tránh khắp nơi.
Bây giờ, sự an toàn của tôi cũng đang bị đe dọa.
Tra nam đê tiện + cô em gái cực phẩm.
Không những cạy góc tường của tôi mà còn muốn ép chết tôi nữa.
Tôi nhìn mặt trời sắp lặn về phía Tây, gã bạn trai keo kiệt của tôi đã đề nghị muốn cùng tôi đi du lịch.
Gã bảo có tour giảm giá, 99 tệ cho 7 ngày 6 đêm tha hồ rong ruổi khắp Tây Bắc.
99 tệ mua được cuộc sống của tôi.
Mẹ kiếp.
Quá rẻ mạt rồi.
"Có ai ở đây không?"
Tôi hét lên.
Tốt lắm.
Ngay cả tiếng vang cũng bị gió ăn mất.
Tôi ngồi trên đường như một con ngốc, không thể phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc nữa, tôi chỉ biết lên xuống trái phải mà thôi.
Không có cơ hội sống sót.
Những ngôi sao dần xuất hiện trên bầu trời.
Nhưng tôi không biết đọc chiêm tinh học.
Sao Bắc Đẩu là chỉ Nam hay chỉ Bắc vậy?
Tất cả kiến thức đều trả hết về cho cô giáo dạy Địa rồi.
Thật sự, đó là lý do tại sao những người như tôi không thể làm nữ chính, không có chút bản lĩnh nào, chỉ đành ngồi chờ chết.
Khi gia đình tôi phát hiện ra tôi mất tích, khéo tôi đã chết khô ở cái vùng đất chim không thèm ẻ này rồi.
Sau đó, kết cục sẽ thành...
Tra nam tiện nữ hạnh phúc mãi mãi về sau.
Tôi càng nghĩ càng bực bội.
Tôi biết mình không được khóc, càng khóc sẽ càng mất nước, nhưng tôi không thể nhịn được.
Tôi sắp chết rồi, vậy tại sao không thể khóc vì bản thân?
Hu hu.
Ở nơi hoang dã, giọng nói của tôi rất nhỏ.
Vào ban đêm.
Bầu trời đầy sao, mặt trăng sáng rực và trong trẻo, treo lơ lửng trên bầu trời như một cái đĩa lớn.
Sau khi mắt đã quen dần với bóng tối, khu vực xung quanh cũng không còn quá tối nhờ ánh trăng đêm nay khá sáng.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể ngồi yên.
Tuy rằng chỉ là bia đỡ đạn, nhưng lỡ như thật sự gặp quỳ thì tôi biết phải làm sao.
Họ ném tôi ở đây, tức là họ chỉ dám đi tới đây, nếu đi sâu hơn thì có lẽ sẽ bị lạc.
Do đó, hẳn là gần đây sẽ có nơi người sinh sống.
Tôi càng nghĩ như vậy thì càng cảm thấy đáng tin cậy hơn.
Đúng là một cô bé thông minh mà.
Kéo lê cái chân bị gãy, tôi dựa vào trí nhớ đi về phía chiếc xe đã rời đi vào ban ngày.
Đôi khi, giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén một cách kỳ lạ.
Khi tôi cảm thấy dựng tóc gáy thì đã quá muộn.
Tôi run rẩy quay lại.
Gần như phát hoảng.
Tôi cảm thấy bản thân không thể di chuyển nổi nữa, toàn thân co giật, chân tôi đột nhiên mềm nhũn.
Máu toàn thân dồn lêи đỉиɦ đầu, lúc nóng lúc lạnh.
Mắt xanh.
Không chỉ có một cặp.
Tôi liếc nhìn xung quanh.
Chúng vây xung quanh tôi tạo thành một vòng tròn.
Một bầy sói.
Tôi đã gặp phải một bầy sói.
Trước khi chết, tôi vẫn nhớ như in ý nghĩ cuối cùng của mình, tôi đã hết lần này tới lần khác cầu thần khấn phật.
"Bồ Tát, chúa Giê su, Ngọc Hoàng đại đế, làm hơn, có thể tha cho con một con đường sống được không..."
2.
Tôi chưa chết.
Tôi bị đánh thức bởi một cái giẻ vừa hôi vừa ướt.
Tôi mở nửa con mắt.
Thực ra không phải là giẻ, đó là lưỡi của một con sói.
Chúng còn đang từ từ thưởng thức vị ngon của thịt người, chúng định từ từ gặm tôi sao?
Tốt hơn là tôi nên nhắm mắt.
Một số cái đầu sói nhìn chằm chằm vào tôi như vật lạ.
Đó thực sự là sự dằn vặt còn kinh khủng hơn cả cái chết.
Khi tôi thực sự sắp chìm vào giấc ngủ, chúng vẫn chưa thôi nhìn.
Cuối cùng, tôi không thể không mở mắt ra.
Bầy sói vẫn chưa tản đi, nhưng chúng vẫn đứng cách tôi một khoảng, như thể chúng đang thực sự chờ tôi tỉnh lại.
Tôi không dám cử động nhiều, chỉ dám khẽ động đầu, liếc nhìn mọi thứ như người thực vật.
"Ngươi tỉnh rồi, nhân loại."
Tôi không gặp ảo giác về thính giác, thực sự là con sói gàn tôi nó đang nói chuyện.
Giọng nói non nớt, chắc là vừa mới lớn.
Tôi chỉ vào mình, "Cậu nói chuyện với tôi à?"
"Đúng."
"Có chuyện gì sao?"
Tôi cảm thấy hình như bọn chúng không có ý định ăn thịt tôi.
Tôi giơ hai tay lên, đối mặt với bầy sói trước mặt.
"Chúng ta cần một nữ hoàng."
Tôi đã nghĩ là mình nghe lầm.
Giây tiếp theo, bầy sói đều tránh đường.
Từ phía sau họ, một... con sói lớn hơn từ từ bước tới.
Nó thực sự rất lớn, lớn hơn tất cả con sói khác, dưới ánh trăng, tôi có thể nhìn thấy rõ màu lông của nó, một màu xám tinh khiết.
Cho dù gió đêm làm tung bay tóc hắn, cũng không thể che giấu được vẻ cao ngạo đó.
Đặc biệt là móng vuốt sói của hắn.
Chỉ cần cái móng đó táp lên đầu tôi, chắc chắn đầu tôi sẽ rơi xuống.
Đây là vua sói.
Con sói vừa mới nói chuyện lại lên tiếng: "Đây là thủ lĩnh của chúng ta, ngài ấy đẹp trai lại giàu có, ngươi có hài lòng không?"
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mình đã chết.
Gặp quỷ rồi.
Nhìn về phía sói lớn, tôi lùi, hắn tiến, cho tới khi tôi mạnh dạn giơ tay ra trước mặt hắn: "Dừng lại, dừng lại."
Vua sói lại thực sự dừng lại.
Có thể hiểu lời tôi nói sao.
Hắn từ từ cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục của hắn.
Ngay sau đó, hắn dùng giọng nói trầm thấp mê người nói ra những lời đáng sợ cùng tàn nhẫn nhất: "Nhân loại, muốn làm nữ vương của ta hay là bị ta ăn, tự ngươi chọn đi."