Chương 33: Daenerys

Đất đỏ, chết chóc và khô cằn, rừng cây không mọc nổi. Thợ cắt cỏ trở về với những cành cây dương khẳng khiu, một bụi cây lá tím và những bó cỏ nâu. Họ mang về hai cái cây thẳng nhất, chặt bỏ hết cành lá, tước hết vỏ rồi chẻ ra, xếp thành một sàn gỗ. Ở giữa họ cho rơm, bụi cây, vỏ cây và nhúm cỏ khô. Rakharo chọn một con ngựa đực từ đàn ngựa ít ỏi còn lại; nó không bằng con ngựa chiến đỏ của Khal Drogo, nhưng còn lại ít ngựa quá. Ở giữa sàn gỗ, Aggo cho con ngựa ăn một quả táo và trong chóp mắt dùng rìu bổ đôi đầu nó.

Mirri Maz quan sát từ đám bụi bốc lên với nỗi bất an dâng lên trong đôi mắt đen, chần tay bà ta bị trói chặt. “Không đủ để gϊếŧ một con ngựa,” bà ta nói với Dany. “Bản thân máu chẳng là gì. Cô không biết lời chú mà cũng chẳng đủ khôn ngoan mà tìm ra chúng. Cô nghĩ huyết chủ là trò chơi của trẻ con à. Cô gọi tôi là maegi cứ như thể đó là một lời nguyền rủa, nhưng thực ra nó có nghĩa là thông thái đó. Cô chỉ là một đứa trẻ với trí khôn ngờ nghệch của trẻ con thôi. Dù cô định làm gì cũng không thành công đâu. Hãy cởi trói cho tôi và tôi sẽ giúp cô.”

“Ta quá mệt mỏi với tiếng be be của maegi rồi,” Dany bảo Jhogo. Anh ta vung roi lên và nữ tư tế im bặt.

Trên xác ngựa, họ dựng một sàn gỗ; những thanh gỗ chẻ ra từ những thân cây nhỏ và nhánh từ cây lớn hơn, và những cành cây nhỏ nhất và thẳng nhất họ tìm thấy. Họ đặt gỗ theo hướng từ đông sang tây, từ phía mặt tròi mọc tới nơi mặt trời lặn. Trên sàn gỗ chất chồng những tài sản của Khal Drogo: chiếc lều lơn, những bộ áo gi lê son, yên ngựa và dây cương, sợi roi cha chàng đã trao cho chàng khi chàng đến tuổi trưởng thành, thanh arakh chàng đã dùng để đốn gục Khal Ogo và con trai ngài ta, một cây cung xương rồng hùng mạnh. Aggo muốn đặt thêm nhũng vũ khí mà các kỵ sĩ tâm phúc của Drogo đã trao cho Dany làm quà cưới, nhưng Dany cấm. “Nhũng thứ này là của ta,” cô nói. “Và ta muốn giữ chúng.” Một lóp bụi cầy khô được phủ lên tài sản của khal, và những búi cỏ khô được rải lên trên cùng.

Ser Jorah Mormont kéo cô sang một bên khi mặt trời lêи đỉиɦ đầu. “Công chúa...” ông bắt đầu.

“Vì sao ông lại gọi ta như thế?” Dany thách thức. “Anh Visery là vua, đúng không?”

“Đúng, thưa công chúa.”

“Viserys đã chết. Ta là người thừa kế của anh ấy, là giọt máu cuối cùng của nhà Targaryen. Cái gì của anh thì bây giờ thuộc về ta.”

“Thưa., nữ hoàng,” Ser Jorah nói và quỳ một chân xuống. “Giờ thanh kiếm của tôi là của người, thưa nữ hoàng Daenerys. Và cả trái tim của tôi vốn chưa từng thuộc về anh trai người, giờ đã thuộc về người. Tôi chỉ là một hiệp sĩ và tôi chẳng có gì cho người ngoài tấm thân đang chịu cảnh tha hương này, nhưng tôi cầu xin người hãy nghe tôi nói. Hãy để Khal Drogo đi. Người sẽ không cô đơn đâu. Tôi thề với người, không ai có thể đưa người tới Vaes Dothrak trừ khi người muốn. Người không cần phải tới với các dosh khaleen. Hãy tới phương đông với tôi. Yi Ti, Oarth, biển Jade, Asshai bên cạnh Vùng Đất Bóng Tối. Chúng ta sẽ chiêm ngưỡng những kỳ quan chưa được nhìn thấy, và uống những loại rượu chỉ có thần thánh mới được uống. Làm ơn đi mà khaleesi. Tôi biết người định làm gì. Đừng làm. Đừng làm”

“Ta phải làm,” Dany nói với ông. Cô chạm vào mặt ông, cảm giác buồn vui lẫn lộn. “Ông không hiểu đâu.”

“Tôi hiểu là tôi yêu quý người,” Jorah nói giọng tràn ngập nỗi tuyệt vọng. “Tôi từng yêu phu nhân của mình, nhưng tôi không chết cùng nàng ấy. Người là nữ hoàng của tôi, thanh kiếm của tôi là của người, nhưng người đừng yêu cầu tôi đứng yên khi người bước lên giàn thiêu của Drogo. Tôi sẽ không giương mắt nhìn người bị thiêu sống đâu.”

“Đó là điều ông sợ ư?” Dany nhẹ hôn lên vầng trán rộng của ông. “Ta không trẻ con tới mức đó đâu.”

“Người không định chết cùng khal thật ư? Người thè chứ, thưa nữ hoàng?”

“Ta thề,” cô nói bằng tiếng phổ thông của Bảy Phụ Quốc, vùng đất đáng ra phải thuộc về cô.

Tầng thứ ba của giàn thiêu là những cành cây to bằng ngón tay, được phủ lá và cành củi khô. Họ đặt chúng theo hướng từ bắc sang nam, từ băng tới lửa, và chất lên đó những chồng đệm mềm và chăn lụa. Mặt trời bắt đầu lặn về phương tây khi họ làm xong. Dany gọi những người Dothraki tới quanh. Gần một trăm người nữa đã ra đi. Vua Aegon đã bắt đầu với bao nhiêu người nhỉ? Cô tự hỏi. Chẳng vấn đề gì cả.

“Giờ các người sẽ là khalasar của ta,” cô nói. “Ta thấy gương mặt của những nô ɭệ. Ta trả tự cho cho các ngươi. Hãy bỏ xích cổ ra. Đi đi nếu các ngươi muốn, không ai làm hại các ngươi đâu. Nếu các ngươi ở lại, các ngươi sẽ là anh chị em và là vợ chồng của nhau.” Những đôi mắt đen nhìn cô đầy lo lẳng. “Ta thấy những khuôn mặt trẻ con, phụ nữ, người già. Hôm qua ta chỉ là một đứa trẻ. Hôm nay ta đã là một người phụ nữ. Và mai sau ta sẽ là một bà lão. Ta xin nói với từng người rằng, hãy trao bàn tay và trái tim cho ta, và ở đầy luôn có chỗ cho các ngươi.” Cô quay sang ba chiến binh trẻ của khas. “Jhogo, ta trao cho anh sợi dây da bạc vốn là món quà cưới của ta, và phong anh là ko, và ta muốn hỏi anh có đồng ý thề sẽ sống và chết như máu mủ của ta, đi bên cạnh bảo vệ ta hay không.”

Jhogo cầm sợi dây da từ tay cô nhưng nét mặt vô cùng bối rối. “Khaleesi,” anh lưỡng lự nói. “Không thể được đâu. Làm kỵ sĩ tâm phúc cho phụ nữ là một điều nhục nhã.”

“Aggo,” Dany gọi mà chẳng để ý tới lời nói của Jhogo. “Ta trao cho anh cây cung xương rồng vốn là món quà cưới của ta.” Cây cung chia làm hai đường vòng, đen bóng và tinh xảo, cao hơn Dany. “Ta phong anh là ko, và ta muốn hỏi anh có đồng ý thề sẽ sống và chết như máu mủ của ta, đi bên cạnh bảo vệ ta hay không.”

Aggo nhận cây cung với đôi mắt cụp xuống. “Tôi không thể. Chỉ có đàn ông mới được dẫn khalasar hoặc phong một người làm ko.”

“Rakharo,” Dany nói và quay đi, “ngươi sẽ có thanh arakh lớn vốn là món quà cưới của ta, với chuôi kiếm và lưỡi kiếm dát vàng. Ta cũng phong anh là ko, và ta muốn hỏi anh có đồng ý thề sẽ sống và chết như máu mủ của ta, đi bên cạnh bảo vệ ta hay không.”

“Người là khaleesi,” Rakharo nói và nhận lấy thanh arakh. “Tôi sẽ đi cùng người tới Vaes Dothrak dưới Núi Mẹ, và bảo vệ người cho tới khi người trở thành nhà tiên tri của dosh khaleen. Tôi không thể hứa gì hơn.”

Cô gật đầu, bình tĩnh như thể cô không nghe thấy câu trả lời của người bảo vệ cuối cùng. “Ser Jorah Mormont,” cô nói. “Hiệp sĩ đầu tiên và vĩ đại nhất của ta, ta không còn món quà cưới nào dành cho ông, nhưng ta thề với ông rằng, một ngày nào đó ông sẽ có được thanh trường kiếm mà thế gian này chưa từng thấy, rèn bằng hơi thở rồng và làm từ thép Valyria. Và ta cũng muốn hỏi ông có thề trung thành với ta không.”

“Thần đã thề trung thành với người rồi, thưa nữ hoàng,” Ser Jorah nói và quỳ xuống, đặt thanh kiếm dưới chân cô. “Thẫn thề sẽ phục vụ người, tuân lệnh người, chết vì người nếu cần.”

“Dù bất cứ chuyện gì xảy ra?”

“Dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”

“Ta sẽ nhớ kỹ lời thề này. Ta cầu mong ông không hối hận.” Dany nâng ông đứng dậy. Cô nhón chân nhẹ nhàng hôn hiệp sĩ và nói. “Ông là người đầu tiên trong Đội Cận Vệ Nữ Hoàng.”

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của khalasar khi cô đi vào lều. Người Dothraki đang thì thào và liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng qua khóe mắt hình quả hạnh. Chắc họ nghĩ cô điên mất rồi. Có lẽ vậy. Cô sẽ sớm biết thôi. Nếu nhìn lại mình sẽ đi lạc mất.

Bồn tắm của cô nóng bỏng rẫy khi Irri giúp cô bước vào, nhưng Dany không giật mình hay hét lên. Cô thích hơi nóng. Nó làm cô thấy sạch sẽ. Jhiqui đã cho tinh dầu thơm mà cô tìm thấy trong chợ ở Vaes Dothrak vào nước tám; mùi hoa hồng thơm ngào ngạt. Doreah gội đầu và chải chỗ tóc rối. Irri kỳ lưng cho cô. Dany nhắm mắt, để hương thơm cùng hơi ấm ôm ấp lấy cô. Cô có thể cảm nhận hơi nóng thấm qua những chỗ đau giữa hai đùi. Cô rùng mình khi dòng nước thấm vào trong người cô, cơn đau và căng cơ được giải tỏa. Cô trôi bồng bềnh trên mặt nước.

Khi đã sạch sẽ, những người hầu giúp cô đứng dậy. Irri và Jhiqui quạt cho người cô khô, trong khi Doreah chải tóc tới khi chúng sáng lên như dòng sông bạc sóng sánh trên lưng cô. Họ xức thứ nước hoa thơm nức mùi quế lên người cô; ở hai cổ tay, đằng sau tai, và trên bộ ngực đầy sữa. Giọt cuối cùng là trên vùиɠ ҡíи. Những ngón tay của Irri nhẹ nhàng và mát lạnh như nụ hôn của người tình khi nhẹ nhàng trượt trên cánh hoa của cô.

Sau đó, Dany bảo tất cả rời đi, để cô có thể chuẩn bị cho Khal Drogo trong chuyến cưỡi ngựa cuối cùng về vương quốc bóng đêm. Cô tắm sạch thân thể, chải và bôi dầu lên mái tóc, vuốt tóc chàng lần cuối, cảm nhận mái tóc dày và nhớ lại lần đầu tiên cô chạm vào nó đêm tân hôn. Bao nhiêu người có thể chết với mái tóc chưa từng một lần bị cắt. Cô vùi mặt vào đó và hít lấy mùi hương nồng của dầu. Chàng có mùi cỏ và đất ấm áp, giống mùi khói, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và ngựa. Chàng có mùi giống Drogo. Tha thứ cho em, mặt trời của em, cô nghĩ. Tha thứ cho tất cả những điều em đã làm và những điều em phải làm. Em đã trả giá, vì sao của em, nhưng cái giá quá cao, quá cao...

Dany bện tóc chàng và đeo những chiếc vòng bạc lên râu và treo từng cái chuông lên tóc chàng. Rất nhiều chuông, bằng bạc, vàng và đồng. Chuông để kẻ thù có thể nghe thấy chàng tới và phải run sợ. Cô mặc quằn bó da ngựa và giày cao cổ, đeo thắt lưng với những mề đay bằng vàng và bạc lên eo. Cô mặc áo gi lê cũ và xỉn màu, chiếc áo Drogo thích nhất giúp che đi bộ ngực mang sẹo. Cô chọn cho mình chiếc quần rộng bằng vải lụa cát, đôi săng đan đeo dây lên nửa đùi và chiếc áo gi lê giống với Drogo.

Mặt trời sắp lặn khi cô gọi họ trở lại mang thi thể chàng lên giàn thiêu. Người Dothraki im lặng quan sát khi Jhogo và Aggo mang chàng ra khỏi lều. Dany đi sau họ. Họ đặt chàng xuống nệm và chăn, đầu hướng về Núi Mẹ ở phía đông bắc xa xa.

“Dầu,” cô ra lệnh, và họ mang tới những thùng dầu và đổ lên giàn thiêu, thấm đẫm chăn lụa và bụi cây cùng những bó cỏ khô, cho tới khi dầu nhỏ giọt xuống những khúc gỗ và trong không khí sặc mùi dầu. “Mang những quả trứng của ta tới đây,” Dany ra lệnh cho những hầu gái. Có gì đỏ trong giọng nói của cô khiến họ vội vã chạy đi.

Ser Jorah nắm lấy tay cô. “Nữ hoàng, Drogo không cần những quả trứng rồng ở vương quốc bóng đêm. Tốt nhất hãy bán chúng ở Asshai. Hãy bán một quả và chúng ta có thể mua một con thuyền đưa chúng ta trở về những Thành Phố Tự Trị. Bán cả ba quả và người sẽ giàu có suốt đời.”

“Chúng không được tặng để ta đem đi bán,” Dany nói với ông.

Cô tự mình bước lên giàn thiêu để đặt những quả trứng rồng xung quanh mặt trời và vì sao của cô. Quả màu đen cạnh tim, bên dưới cánh tay chàng. Quả xanh lá cây bên cạnh đầu chàng với bím tóc cuộn quanh. Quả màu vàng kem giữa hai chân chàng. Khi Dany hôn chàng lần cuối, cô có thể nếm vị dầu ngọt ngào trên môi chàng.

Khi cô xuống khỏi giàn hỏa thiêu, cô thấy Mirri Maz Duur đang quan sát cô. “Cô điên rồi," nữ tư tế khàn giọng nói.

“Khoảng cách từ sự điên rồ đến thông thái có xa lắm không?” Dany hỏi. “Ser Jorah, mang maegi này trói vào giàn thiêu.”

“Lên... nữ hoàng, không, hãy nghe thần...”

“Hãy làm như lời ta.” Nhưng ông vẫn chần chừ, cho tới khi cơn giận của cô bùng phát. “Ông thề trung thành với tôi, dù có chuyện gì xảy ra. Rakharo, giúp ông ấy.”

Nữ tư tế không hét lên một tiếng nào khi họ lôi bà ta lên giàn thiêu của Khai Drogo và trói vào giữa những tài sản của chàng. Dany tự mình đổ dầu lên đầu người đàn bà đó. “Cảm ơn bà, bà Mirri Maz Duur ạ,” cô nói, “vì những bài học bà đã dạy tôi.”

“Cô sẽ không nghe thấy tôi hét đâu,” Mirri trả lời khi dầu từ tóc nhỏ xuống và thấm ướt quần áo.

“Ta sẽ nghe thấy thôi,” Dany nói, “nhưng ta không muốn nghe bà hét, cái ta cần là mạng sống của bà. Ta nhớ bà đã nói gì với ta. Chỉ cái chết mới có thê’ trả giá cho sự sống.” Mirri Maz Duur mở miệng, nhưng không nói gì. Khi Dany bước xuống, cô thấy sự khinh miệt đã biến mất khỏi đôi mắt đen ti hí của maegi; nhưng hình như trong đó còn chất chứa nỗi sợ hãi. Sau đó chẳng còn việc gì khác ngoài ngắm nhìn mặt trời lặn và tìm kiếm vì sao đầu tiên.

Khi một chúa ngựa qua đời, con ngựa sẽ bị gϊếŧ cùng ngài, để ngài có thể tự hào đi vào vương quốc bóng đêm. Thi thể ngài sẽ được thiêu ngoài bầu trời rộng lớn, và khal sẽ cưỡi trên con ngựa lửa đến những vì sao. Ngọn lửa càng cháy dữ dội bao nhiêu, vì sao của ngài sẽ càng sáng bấy nhiêu.

jhogo thấy đầu tiên. “Đó,” anh vội vã nói. Dany nhìn và thấy ở dưới thấp nơi bầu trời phía đông. Ngôi sao đầu tiên là một ngôi sao chổi, mang màu đỏ rực. Màu đỏ máu, đỏ lửa, như chiếc đuôi của rồng. Cô không thể đòi hỏi một tín hiệu rõ ràng hơn.

Dany nắm lấy ngọn đuốc từ tay Aggo và ném vào đống gỗ. Những bụicây và cỏ khô tẩm dầu bắt lửa ngay lập tức. Những tia lửa bé xíu lan lên dàn gỗ như một con chuột màu đỏ nhanh nhẹn, trượt băng băng qua dầu rồi nhảy thoắt từ vỏ cây sang cành cây và đống lá. Hơi nóng bốc lên phả vào mặt cô, nhẹ nhàng, đột ngột như hơi thở của tình nhân, nhưng trong vài giây nó trở nên nóng không chịu nổi. Dany lùi lại. Gỗ cháy lách tách, càng lúc càng lớn hơn. Mirri Maz Duur bắt đầu tru tréo. Lửa bùng lên nhảy múa khắp các tầng. Hoàng hôn tỏa ánh sáng lung trong không khí dường như tan chảy bởi hơi nóng. Dany nghe tiếng gỗ nứt gẫy. Lửa liếʍ lên người Mirri Maz Duur. Bài hát của bà ta càng lên cao hơn, gào thét to hơn... sau đó bà ta thở hổn hển, hết lần này tới lần khác, và bài hát của bà ta biến thành tiếng than khóc tới rùng mình, cao lanh lảnh và tràn ngập đau đớn.

Và giờ ngọn lửa đã vươn tới Drogo của cô, chúng bao lấy chàng. Quần áo chàng bén lửa, và trong tích tắc khalkhoác lên mình lóp vải lụa vàng cam bay bổng với những cuộn khói xám mang mùi mỡ. Dany thở bẳng miệng. Một phần trong cô muốn chạy tới bên chàng như Ser Jorah đã lo sự, lao vào đống lửa cầu xin chàng tha thứ và để chàng hòa vào trong cô lần cuối, để ngọn lửa đốt cháy da thịt họ cho tới khi họ là một, mãi mãi là một.

Cô có thể ngửi thấy mùi da thịt cháy khét, không khác mùi thịt ngựa nướng trên bếp lửa. Giàn thiêu dữ dội trong cảnh hoàng hôn như một con thú hoang, nhấn chìm tiếng thét ai oán của Mirri Maz Duur, và chiếc lưỡi lửa liếʍ lên bụng bầu trời đêm. Khói càng lúc càng dày đặc khiến người Dothraki phải lùi lại ho húng hắng. Những lưỡi lửa vàng cam mạnh mẽ bùng lên trong cơn gió đến từ địa ngục, những khúc gỗ rít lên và kêu lách tách, tàn than bốc lên khỏi cuộn khói trôi vô định trong màn đêm đen như những con đom đóm mới ra đời. Ngọn lửa dùng đôi cánh đỏ rực vỗ vào không khí, khiến người Dothraki và cả ông Mormont phải lùi lại, nhưng Dany đứng nguyên tại chỗ. Cô mang dòng máu của rồng, và lửa nằm trong huyết quản của cô.

Cô đã cảm nhận được sự thật từ rất lâu, Dany nghĩ khi bước tới gần đám cháy, nhưng những lò sưởi không đủ nóng. Lửa nhảy múa trước mặt cô như những người vũ công trong đám cưới của cô, uốn éo, hát ca và xoay tròn tà áo lẫn màu vàng, cam, đỏ. Cảnh tượng đáng sợ nhưng thật đẹp đẽ, sống động và ấm áp. Dany giang rộng cánh tay, da cô đỏ và sáng lên. Đây cũng là một đám cưới, cô nghĩ. Mirri Maz Duur đã im lặng. Nữ tư tế nghĩ cô là một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ không ngừng lớn lên và luôn tìm tòi học hỏi.

Một bước nữa, và Dany có thể cảm nhận hơi ấm của cát dưới chân, kể cả qua đôi săng đan. Mồ hôi chảy xuống đùi, giữa hai ngực và thành dòng trên má, nơi nước mắt cô từng rơi xuống. Ser Jorah đang hét gọi sau lưng cô, nhưng ông chẳng là gì nữa, trong mắt cô chỉ có ngọn lửa kia. Đó là thứ đẹp đẽ nhất và đáng yêu nhất cô từng thấy, mỗi ngọn lửa trông như một pháp sư mặc đồ vàng, cam và đỏ, cuộn xoáy trong áo choàng khói. Cô nhìn thấy một con sư tử lửa đỏ rực, con rắn vàng khổng lồ và kỳ lân lửa xanh lục nhạt; cô thấy những con cá, cáo và những con quái vật, những con sói và loài chim sặc sỡ, cả cây cối trổ hoa, hình ảnh sau lại đẹp hơn hình ảnh trước. Cô thấy một con ngựa chiến lông xám khổng lồ được phác họa từ đám khói, với chiếc bờm mượt mà kết từ quầng lửa xanh lục. Đúng rồi, tình yêu của em, mặt trăng và vì sao của em, hãy lên ngựa đi, hãy đi đi.

Áo gi lê của cô bắt lửa, vì thê" Dany tháo nó ra và thả rơi xuống đất. Chiếc áo da sơn bùng cháy khi cô tới gần ngọn lửa hơn, bộ ngực trần của cô phơi dưới cái nóng, dòng sữa chảy ra từ đầṳ ѵú đỏ và hơi sưng. Đến lúc rồi, cô nghĩ, đến lúc rồi, và trong tích tắc cô thoáng thấy Khal Drogo trước mặt, đang cưỡi trên con ngựa khói, với sợi roi lửa trong tay. Chàng mỉm cười, vung roi quất lên giàn thiêu vun vυ"t.

Cô nghe có tiếng rắc của đá vỡ. Sàn gỗ, bụi cây và cỏ bắt đầu rung chuyển và đổ sập xuống. Những mảnh gỗ cháy rơi xuống cô, Dany tắm mình trong tro và tàn than cháy. Và cái gì đó rơi xuống, nảy lên rồi lăn xuống chân cô; một viên đá tròn mang màu kem với những đường gân vàng, đã nứt vỡ và bốc khói. Tiếng gầm vang dội khắp nơi, loáng thoáng xen lẫn tiếng phụ nữ hét lên và trẻ con khóc thét vì sững sờ.

Chỉ có cái chết mới trả giá nổi cho sự sống.

Và tiếng rắc thứ hai, lớn và gọn như tiếng sấm, khói cuộn quanh cô và giàn thiêu dịch chuyên, những khúc gỗ vỡ ra khi ngọn lửa chạm vào trái tim bí ẩn của chúng. Cô nghe tiếng ngựa hí lên vì hoảng sợ, tiếng người Dothraki gào thét vì nỗi kinh hoàng, Ser Jorah gọi tên cô và chửi rủa. Không, cô muốn hét lên với ông ta, không, hiệp sĩ của ta ơi, đừng sợ. Hãy vì ta. Ngọn lửa này của ta. Ta là Daenerys Bão Tố, con gái của rồng, cô dâu của rồng, mẹ của rồng, ông không thấy sao? Ồng không THẤY sao? Khói và lửa bốc lên tới cả chục mét, giàn thiêu sập xuống xung quanh cô. Dany không hề sợ mà tiếp tục bước vào cơn bão lửa và gọi tìm những đứa con của cô.

Tiếng rắc thứ ba nghe kinh thiên động địa.

Khi ngọn lửa cuối cùng đã tắt ngóm và mặt đất nguội bớt để bước đi được, Ser Jorah Mormont thấy cô nằm giữa đống tro tàn, bị bao quanh bởi những khúc gỗ đen, những vụn lửa cháy dở và cùng xương người lẫn ngựa bị thiêu rụi. Cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị bao trong bồ hóng, quần áo biến thành tro tàn, mái tóc đẹp bị cháy rụi... nhưng cô không mảy may thương tích.

Con rồng màu vàng kem đang bú sữa từ ngực trái của cô còn con rồng xanh nâu đồng đậu bên ngực phải. Cô ôm chặt lấy chúng. Một con quái vật màu đỏ đen đậu trên vai cô, cái cổ dài như cổ rắn cuộn quanh cổ cô. Khi nó thấy Jorah, nó ngửng đầu và nhìn ông bằng đôi mắt đỏ như than. Không nói nên lời, hiệp sĩ quỳ sụp xuống. Khas tới đằng sau ông. Jhogo là người đầu tiên đặt thanh arakh vào tay cô. “Máu mủ của tôi,” anh thì thầm và cúi dập mặt xuống mặt đất bốc khói. “Máu mủ của tôi,” cô nghe Aggo nhắc lại. “Máu mủ của tôi,” Rakharo hét.

Và sau đó các hầu gái, rồi tới những người khác, tất cả người Dothraki, đàn ông, đàn bà và trẻ con. Dany chỉ cần nhìn vào mắt là đủ biết họ đã thuộc về cô, trong ngày hôm nay, ngày mai và mãi mãi về sau, như thể họ chưa bao giờ là sở hữu của Drogo.

Khi Daenerys Targaryen đứng lên, con rồng đen rít khẽ, khói trắng bốc ra từ miệng và lỗ mũi nó. Hai con rồng kia ngẩng đầu khỏi ngực cô và hưởng ứng, đôi cánh trong mờ giang ra hơi rung động, và lần đầu tiên trong mấy trăm năm, bầu trời đêm sống dậy với khúc nhạc của loài rồng.