Chương 32: Catelyn

Dường như đã cả ngàn năm trôi qua kể từ ngày Catelyn Stark bồng đứa con còn đỏ hỏn rời Riverrun, vượt qua dòng Tumblestone trên con thuyền nhỏ, bắt đầu cuộc hành trình theo hướng bắc tới thành Winterfell. Và giờ bà lại vượt Tumblestone để trở về nhà, còn đứa nhỏ kia đã mặc giáp trụ đầy đủ thay cho tã lót.

Robb ngồi trên thuyền với Gió Xám, tay cậu đặt lên đầu con sói trong khi những người chèo thuyền đang khua mái chèo. Theon Greyjoy đi cùng cậu. Chú Brynden đi thuyền sau, cùng Greatjon và Lãnh chúa Karstark.

Catelyn ngồi ở đuôi thuyền. Họ xuôi dòng Tumblestone, để dòng chảy mạnh đẩy họ qua Tháp Bánh Xe. Khuôn mặt bà phảng phất một nụ cười buồn khi nghe những âm thanh từ thời thơ ấu - tiếng nước bắn tung tóe và tiếng ù ù của những bánh xe quạt nước khổng lồ. Từ những bức tường đá cát của lâu đài, những người lính và người hầu hét vang lên bà, tên Robb, và “Winterfell!” Trên bức tường phòng hộ tung bay lá cờ của nhà Tully: hình con cá hồi bạc đang quẫy nước nổi bật trên nền xanh đỏ. Đó là một khung cảnh khiến người ta hào hứng, nhưng không thể làm bà vui vẻ hơn. Bà tự hỏi liệu trái tim bà còn biết vui nữa không. Ôi, Ned...

Dưới Tháp Bánh Xe, họ rẽ xuyên qua chỗ nước xoáy. Những tay lái chèo ráng sức vượt qua. Mái vòm rộng của Thủy Môn tới gằn, và bà nghe có tiếng xích sắt lách cách khi khung lưới sắt được kéo lên chầm chậm, nửa dưới đỏ màu sắt gỉ. Chân khung lưới dính bùn nâu, còn phía trên là hàng giáo đâm ra tua tủa. Catelyn liếc nhìn chấn song và tự hỏi cái khung lưới gỉ sét này sẽ chống chọi với những lần phá thành thế nào, liệu có nên thay nó đi không. Gần đây trong đầu bà chỉ luẩn quẩn những suy nghĩ như vậy.

Họ đi dưới mái vòm và những bức tường, đi từ nơi ngập tràn ánh nắng vào bóng râm, và lại ra với ánh sáng. Những con thuyền lớn nhỏ san sát xung quanh được neo co định bằng những vòng xích sắt vào đá. Lính gác của cha và em trai bà đang đứng đợi ở cầu thang dẫn lên bờ. Ser Edmure Tully là một chàng trai trẻ tuổi chắc nịch với mái tóc nâu vàng bù xù và bộ râu màu đỏ lửa. Tấm hộ tâm bị xước sát và bẹp dúm do chiến trận, áo choàng màu xanh đỏ vấy vết máu khô và ám khói. Ở bên cạnh là Lãnh chúa Tyros Blackwood, một người đàn ông gầy gò và cứng cỏi như một ngọn giáo với bộ ria muối tiêu xén ngắn và chiếc mũi khoằm. Bộ giáp vàng tươi chạm khắc những họa tiết hình dây leo và lá màu đen khá cầu kỳ, áo choàng kết từ lông quạ thả xuống từ đôi vai gầy. Chính Lãnh chúa Tyros là người đã dẫn đội quân đột kích cướp lại em trai bà từ doanh trại quân Lannister.

“Đưa họ vào,” Ser Edmure ra lệnh. Ba người vội vàng bước xuống bậc thang ngập nước tới mắt cá chân và dùng những chiếc móc dài lôi thuyền lại. Khi Gió Xám nhảy lên bờ, một người trong số họ làm roi cây móc, loạng choạng lùi lại và ngã bệt xuống. Những người khác cười ầm lên khiến chàng ta có vẻ xấu hổ. Theon Greyjoy nhảy sang bên kia thuyền, đỡ eo Catelyn và đặt bà lên bậc thang khô ráo bên trên trong khi nước vỗ quanh gót giày cậu ta.

Edmure xuống ôm bà. “Chị,” cậu thì thầm. Cậu có đôi mắt màu xanh lơ và cái miệng sinh ra để cười, nhưng giờ cậu ấy không cười nổi. Chiến trận và căng thẳng triền miên khiến cậu trông mệt mỏi và tiều tụy. Cổ cậu phải băng bó vì bị thương. Catelyn ôm chặt lấy em.

“Chị buồn em cũng buồn, chị Cat ạ,” cậu nói khi họ tách nhau ra. “Khi chúng em nghe tin về Lãnh chúa Eddard... em thề với chị, nhà Lannister sẽ phải trả giá, em sẽ báo thù giúp chị.”

“Nhưng điều đó đâu có mang Eddard về cho chị?” bà nghiêm giọng nói. Nỗi đau chưa lành nên bà không thể chịu nổi những lời lẽ an ủi. Giờ bà không thể nghĩ tới Ned. Bà không được nghĩ. Không một chút nào. Bà phải mạnh mẽ lên. “Em cứ nhớ lấy là được. Chị phải gặp cha.”

“Cha đang đợi chị trong thư phòng,” Edmure nói.

“Lãnh chúa Hoster đang nằm trên giường, thưa phu nhân,” người quản gia của cha bà giải thích. Từ bao giờ người đàn ông tốt bụng này lại trở nên già nua và xám xịt thế này nhỉ? “Ông ấy bảo tôi đưa bà tới gặp ngay lập tức.”

“Em sẽ đưa chị vào.” Edmure dẫn bà lên cầu thang, đi qua sân trong, noi Petyr Baelish và Brandon Stark từng đấu kiếm để tranh giành bà. Những bức tường sa thạch sừng sững quanh họ. Khi họ đi qua cánh cửa được hai người lính đội mũ trụ khắc hình cá canh gác, bà hỏi. “Sức khỏe cha thế nào rồi,” Bà cảm thấy sợ ngay khi thốt ra những lời đó.

Edmure buồn bã. “Cha sẽ không ở với chúng ta lâu được nữa, những học sĩ nói vậy. Cơn đau... quá thường xuyên, và trầm trọng.”

Một cơn giận bừng bừng bốc lên trong bà, bà giận cả thế giới này; giận Edmure và Lysa, giận nhà Lannister, giận các học sĩ, giận Ned, giận cha và những vị thần đáng nguyền rủa đã cướp họ khỏi bà. “Đáng ra em phải nói cho chị"", bà nói. “Đáng ra em phải nói ngay khi biết chứ.”

“Cha cấm em không được nói. Cha không muốn kẻ thù biết rằng cha đang hấp hối. Khi vương quốc đang lầm nguy thế này, cha sợ nếu nhà Lannister biết cha đang ốm yếu...”

"... họ sẽ tấn công ư?” Catelyn gay gẳt cướp lời. Đó là lỗi của mình, của mình, một giọng nói thì thầm bên tai bà. Nếu mình không bát gã lùn đó...

Họ im lặng đi lên cầu thang xoắn ốc.

Vọng lâu cũng có ba mặt như thành Riverrun, và thư phòng của Lãnh chúa Hoster nhìn ra ba hướng, với ban công bằng đá nhô ra ở phía đông như mũi một con thuyền sa thạch lớn. Từ đây có thể quan sát tường thành và ngã ba sông. Họ đã chuyển giường cha ra ngoài ban công. “Cha thích nằm sưởi nắng và ngắm dòng sông,” Edmure giải thích. “Cha, xem con mang ai tới này. Chị Cat về thăm cha...”

Ông Hoster Tully luôn là một người cao lớn; sức dài vai rộng khi là thanh niên và khi về già trở nên phúc hậu. Giờ trông ông có vẻ run rẩy, những bắp cơ teo lại chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt ông cũng hốc hác đi nhiều. Lần cuối Catelyn gặp cha, tóc và rầu ông màu nâu điểm vài sợi bạc. Giờ chúng đã bạc trắng như tuyết.

Ông mở mắt khi nghe tiếng Edmure. “Mèo con của cha,” ông nói thều thào đứt quãng vì đau. “Mèo con của cha.” Một nụ cười run rẩy sáng lên trên gương mặt ông khi ông nắm lấy tay bà. “Ta đã đợi con...”

“Con sẽ rời đi để hai người nói chuyện,” em trai nói và hôn nhẹ lên trán cha trước khi rời đi.

Catelyn quỳ xuống và nắm lấy tay cha. Bàn tay hộ pháp giờ chỉ còn chút thịt, xương xẩu nhô lên, tất cả sức mạnh đã rời bỏ nó. “Cha phải nói cho con chứ,” bà nói. “Gửi một kỵ sĩ hay một con quạ...”

“Kỵ sĩ sẽ bị bắt và tra hỏi,” cha trả lời. “Quạ sẽ bị bắn hạ....” Cơn đau nhói lên và ông nắm chặt lấy tay bà. “Những con cua trong bụng cha... chúng quắp, lúc nào cũng quắp cha.

Cả ngày lẫn đêm. Chúng có những cái càng khỏe. Maester Vyman cho cha uống thuốc an thần, sữa anh túc... cha ngủ rất nhiều... nhưng cha muốn thức để gặp con khi con tới. Cha sợ... khi nhà Lannister bắt em trai con, những doanh trại bao quanh chúng ta... cha sợ cha sẽ ra đi trước khi kịp nhìn thấy con... cha sự...”

“Con ở đây rồi mà Cha,” bà nói. “Cùng với Robb, con trai của con. Thằng bé cũng muốn gặp cha.”

“Con trai con,” ông thì thào. “Cha nhớ thằng bé có đôi mắt của cha...”

“Đúng cha ạ. Chúng con mang Jaime Lannister tới nửa. Riverrrun đã sống rồi, Cha ạ.”

Lãnh chúa Hoster mỉm cười. “Cha thấy rồi. Đêm trước, khi trận chiến bắt đầu, cha đã nói với họ... phải nhìn. Họ mang cha tới tháp canh ở cổng... để quan sát từ trên tường thành. À, thật đẹp... những ánh đuốc bập bùng, cha có thể nghe những tiếng la hét trên mặt sông... âm thanh mới ngọt ngào làm sao... Thần linh ơi, khi ngọn tháp canh đó bị sụp đổ, ta mừng lắm, giá mà ta được gặp các con của con trước nhỉ. Có phải do con trai con làm không? Có phải do Robb của con không?”

“Đúng ạ,” Catelyn rất đỗi tự hào. “Nhờ Robb và... chú Brynden. Em trai của cha cũng về rồi ạ.”

“Chú ấy ư.” Giọng cha bà chỉ còn là tiếng thều thào khe khẽ. “Cá Đen... vè ư? Từ Thung Lũng sao?”

“Đúng ạ...”

“Còn Lysa?” một cơn gió lạnh thổi qua mái tóc mỏng của ông. “Ôi tạ ơn thần thánh, em gái con... con bé có về không?”

Giọng ông tràn ngập niềm hy vọng và mong mỏi khiến bà khó lòng nói ra sự thật. “Không ạ. Con rất tiếc...”

“Ồ.” Nét mặt ông chùng xuống và chút ánh sáng le lói trong đôi mắt ông phụt tắt. “Cha đã mong sẽ được gặp con bé, trước khi...”

“Em ấy đang ở thành Eyrie với con trai.”

Lãnh chúa Hoster yếu ớt gật đầu. “Giờ thằng bé là Lãnh chúa Robert. Arryn tội nghiệp đã ra đi rồi... cha nhớ mà... vì sao con bé không về cùng con?”

“Em ấy sợ, cha à. Em ấy thấy an toàn ở thành Eyrie.” Bà hôn lên vầng trán nhăn nheo của cha. “Robb đang đợi. Cha có muốn gặp thằng bé không? Cả chú Brynden nữa?”

“Con trai con,” ông thều thào. “Đúng, con trai Cat... cha nhớ thằng bé có đôi mắt giống cha. Khi nó chào đời. Đúng rồi... đưa thằng bé vào.”

“Còn em trai cha?”

Cha bà liếc nhìn dòng sông. “Cá Đen,” ông nói. “Chú ấy lấy vợ chưa? Đã lấy... cô gái nào đó làm vợ chưa?”

Catelyn buồn rầu nghĩ, cả lúc trên giường bệnh cơ đây. “Chú ấy không kết hôn. Cha biết mà. Chú ấy sẽ không bao giờ lấy vợ.”

“Cha đã bảo... đã ra lệnh.Kết hôn đi! Ta là Lãnh chúa của chú. Chú ấy biết. Chú ấy biết cha có quyền mai mối cho chú ấy. Một vụ môn đăng hộ đối. Với một tiểu thư nhà Rechvyne. Một gia đình lâu đòi. Một cô gái ngoan ngoãn, xinh đẹp...."CÓ tàn nhang... đúng rồi, Bethany. Đứa con gái tội nghiệp, vẫn đợi chờ. Đúng vậy. vẫn...”

“Bethany Redwyne đã kết hôn với Lãnh chúa Rowan nhiều năm trước rồi ạ,” Catelyn nhắc ông nhớ. “Cô ấy đã có ba người con.”

“Kể cả vậy,” Lãnh chúa Hoster lẩm bẩm. “Kể cả thế. Nhổ vào cô gái đó. Nhổ vào người nhà Redwyne. Nhổ vào cha. Cha là Lãnh chúa, là anh trai của... Cá Đen đó. Ta còn nhiều mối khác. Con gái Lãnh chúa Bracken, một trong ba cô con gái của Walder Frey... Chú ấy có lấy ai không? Bất cứ ai không?”

“Không ai cả ạ,” Catelyn nói, “nhưng chú ấy đã đi rất xa để tới thăm cha, đã thắng trận để trở về Riverrun. Con sẽ không có mặt ở đây nếu Ser Brynden không giúp chúng con.”

“Chú ấy luôn là một chiến binh,” cha khào khào giọng. “Chú ta làm được. Đúng. Hiệp sĩ Cổng Thành.” Ông ngả người và nhắm mắt, trông yếu ớt không tả xiết. “Lát nữa. Bảo chú ta vào. Giờ cha phải ngủ. Cha quá mệt mỏi không cãi nhau với chú ấy nổi nữa rồi. Lát nữa bảo chú ấy, bảo Cá Đen vào...”

Catelyn nhẹ nhàng hôn lên cha, vuốt nhẹ mái tóc cha và để cha lại trong vọng lâu cùng dòng sông êm đềm chảy bên dưới. Cha đã chìm vào giấc ngủ trước khi bà rời phòng.

Khi bà trở lại sân dưới, Ser Brynden Tully đứng trên cầu thang dưới sông với đôi giày ướt sũng và đang nói chuyện cùng đội trưởng đội lính gác thành Riverrun. Chú tới gặp bà ngay lập tức. “Cha cháu...”

“Đang chết dần chết mòn,” bà nói. “Đúng như chúng ta đã sự.”

Khuôn mặt góc cạnh của chú không hề biểu lộ nét u buồn. Ông vuốt mái tóc muối tiêu dày. “Cha cháu sẽ gặp chú chứ?”

Bà gật đầu. “Cha nói cha mệt lắm không cãi cọ nổi với chú rồi.” Chú Brynden Cá Đen cười khẩy. “Chú đã đến tuổi này rồi, chú không tin đâu. Hoster sẽ nhai đi nhai lại với chú về cô gái nhà Redwyne đến khi chúng ta hỏa thiêu ông ấy, quỷ tha ma bắt ông già đó đi.”

Catelyn mỉm cười vì bà biết đó là sự thực. “Cháu không thấy Robb.”

“Nó đi cùng Greyjoy tới sảnh rồi.”

Theon Greyịoy đang ngồi trên ghế băng trong Đại Sảnh thành Riverrun, cà kê uống bia và thết đãi đội lính của cha bà bằng câu chuyện về trận chiến trong rừng Whispering. “Vài kẻ định chạy trốn, nhưng chúng tôi đã chặn hết các lối thoát ra khỏi thung lũng và rồi lao ra từ bóng tối với kiếm và thương trên tay. Chắc lính nhà Lannister phải nghĩ rằng Ngoại Nhân đang tấn công họ khi con sói của Robb xông vào giữa chúng. Tôi thấy nó xé toạc bả vai một gã và lũ ngựa điên cuồng khi ngửi thấy mùi cu cậu. Tôi không thể nói cho mọi người biết nó đã hạ gục bao nhiêu lính đâu...”

“Theon,” bà ngắt lời, “ta có thể tìm thấy con trai mình ở đâu?”

“Lãnh chúa Robb đã tới rừng thiêng rồi, thưa phu nhân...”

Đó là điều Ned sẽ làm. Mình phải nhớ thằng bé cũng là con của chàng nữa. Ôi, thần linh ơi, Ned...

Bà thấy Robb dưới tán lá xanh, bao quanh bởi những cây tùng bách cao lớn và những cây du cổ thụ, đang quỳ trước cây mẹ, một cây đước khẳng khiu mang khuôn mặt buồn bã thì đúng hơn là tức giận. Thanh trường kiếm được đặt trước mặt, mũi kiếm cắm xuống đất, và cậu nắm lấy chuôi kiếm. Những người khác quỳ quanh cậu: Greatjon Umber, Rickard Karstark, Maege Mormont, Galbart Glover và nhiều người nữa. Kể cả Tyros Blackwood cũng ở đó, chiếc áo choàng lông quạ bay phần phật ra sau. Bà nhận ra những người này vẫn thờ cựu thần. Bà tự hỏi giờ bà nên tin vào vị thần nào đây, nhưng bà không thể tìm ra câu trả lời.

Không nên làm phiền khi họ đang cầu nguyện. Những vị thần luôn công bằng... kể cả vị thần độc ác cướp Ned khỏi bà, sắp tới là cha bà nửa. Vì thế Catelyn chờ đợi. Gió vùng sông nước thổi qua rặng cây cao, và bà có thể nhìn thấy Tháp Bánh Xe ở bên phải với rặng trường xuân phủ kín một bên. Khi đứng đó, tất cả ký ức ùa về trong bà. Cha bà đã dạy bà cưỡi ngựa giữa những rặng cây này, Edmure từng ngã gãy tay từ chính cây du kia, và ở đằng đó, bên dưới lùm cây đó, bà và Lysa đã chơi trò hôn hít cùng Petyr.

Bà không nghĩ tới những chuyện cũ từ nhiều năm nay. Lúc đó họ mới trẻ trung làm sao - bà không lớn hơn Sansa, Lysa nhỏ hơn Arya, còn Petyr lúc đó vẫn trẻ con và bồng bột. Những cô gái đẩy anh qua lại, lúc nghiêm mặt, lúc lại cười khúc khích. Ký ức sống dậy trong bà khiến bà gần như cảm nhận được những ngón tay ướt nhẹp mồ hôi của anh ta trên vai và nếm được mùi bạc hà trong hơi thở. Trong rừng thiêng luôn có cây bạc hà và Petyr rất thích nhai chúng. Anh là một cậu bé gan dạ và luôn vướng vào rắc rối. “Anh ấy cố cho lưỡi vào miệng chị,” sau đó Catelyn đã thú nhận với cô em gái khi họ còn lại một mình. “Anh ấy cũng làm thế với em,” Lysa xấu hổ và hổn hển thì thào. “Em thích thế.”

Robb từ từ đứng lên và tra kiếm vào vỏ, còn Catelyn đang tự hỏi liệu con trai bà có từng hôn cô gái nào trong rừng thiêng không. Chắc là có rồi. Bà từng thấy Jeyne Poole liếc mắt đưa tình với con trai bà, và một vài nữ tì cũng vậy, thậm chí là những cô gái mười tám tuổi... Thằng bé đã lao vào chiến trận, dùng kiếm gϊếŧ người thì chắc chắn nó phải được hôn rồi. Thấy mình rơm rớm nước mắt từ lúc nào, bà giận dữ quệt chúng đi.

“Mẹ à,” Robb nói khi nhìn thấy bà đứng đó. “Chúng ta phải triệu tập hội đồng. Có nhiều quyết định cần được đưa ra.”

“Ông ngoại muốn gặp con,” bà nói. “Robb, ông bệnh nặng lắm rồi.”

“Ser Edumure đã nói cho con biết. Con rất tiếc, thưa mẹ... cho Lãnh chúa Hostervà cho mẹ. Nhưng trước hết chúng ta phải họp đã. Chúng ta có tin từ phương nam. Renly Baratheon đã tuyên bố mình là người thừa kế ngai vàng của anh trai.”

“Renly ư?” bà choáng váng, “Mẹ cứ nghĩ phải là Lãnh chúa Stannis chứ...”

“Tất cả chúng ta đều nghĩ thế, thưa phu nhân,” Galbart Glover nói.

Hội đồng họp tại Đại Sảnh, với bốn chiếc bàn gấp dài được được xếp thành một hình vuông. Lãnh chúa Hoster quá yếu không thể tham dự được, ông đang ngủ trên ban công và mơ về mặt tròi trên sông của thời tuổi trẻ. Edmure ngồi ở chiếc ghế cao dành cho người nhà Tully với chú Brynden Cá Đen bên cạnh và những tướng đồng minh của cha bà ngồi hai bên. Tin chiến thắng ở Riverrun tới tai những lãnh chúa dòng Trident vốn đã bỏ chạy và kéo trở về họ về. Karyl Vance giờ là lãnh chúa sau khi cha anh ta chết trong trận Golden Tooth. Ser Marq Piper đi cùng anh ta, họ mang theo Darry - con trai Ser Raymun, một cậu nhóc không lớn hơn Bran là bao. Lãnh chúa Jonos Bracken đã trở về từ đống tàn tích của khối phòng thủ Stone Hedge, mắt trợn trừng và quát tháo ầm ĩ, ông ta cố ngồi xa Tytos Blackwood hết mức có thể.

Những lãnh chúa miền bắc ngồi phía dối diện, Robb và Catelyn ngồi đối mặt với em trai bà bên kia bàn. Lực lượng của họ ít hơn. Greatjon ngồi bên tay trái Robb, sau đó tới Theon Greyjoy; Galbart Glover và phu nhân Mormont ngồi bên phải Catelyn. Lãnh chúa Rickard Karstark gầy gò mắt trũng sâu vì đau buồn, ngồi vào chỗ như một người đàn ông đang chìm trong cơn ác mộng, bộ râu dài không buồn chải. Ông đã mất hai người con trai trong trận rừng Whispering, và không hề hay tin gì về người con trai cả đã dẫn đội quân cầm giáo nhà Karstark chống lại Tywin Lannister trên dòng Green Fork.

Cuộc tranh luận kéo dài từ chiều muộn tới đêm. Mỗi lãnh chúa đều được phép lên tiếng và nói... hoặc hét, chửi thề, nêu lý do, tán tỉnh, cười đùa, thương lượng, đập bàn, đe dọa, bỏ ra ngoài rồi phá lên cười hoặc mang bộ mặt sưng sỉa trở vào. Catelyn ngồi yên và lắng nghe tất cả.

Roose Bolton đã tập họp tàn quân từ những đội quần khác ở đầu đường. Ser Helman Tallhart và Walder Frey vẫn cố thủ ở Song Thành. Đội quân của Lãnh chúa Tywin đã vượt dòng Trident và đang tiến tới Harrenhal. Có hai vị vua trong vương quốc. Hai vị vua, và không có một thỏa thuận nào.

Rất nhiều tướng đồng minh muốn tới Harrenhal ngay lập tức để đối mặt với Lãnh chúa Tywin và chấm dứt thế lực của nhà Lannister mãi mãi. Thay vào đó Marq Piper trẻ tuổi, nóng nảy lại muốn đi về hướng tây tấn công thành Casterly Rock. Những người khác khuyên họ nên kiên nhẫn. Jason Mallister nhận định thành Riverrun nằm trên đường tiếp tế cho quân Lannister; như vậy họ sẽ có thêm thời gian tăng cường hàng phòng thủ và cho quân đội nghỉ ngơi trong khi vẫn chặn đường chuyển quân tăng viện và hàng tiếp tế cho Lãnh chúa Tywin. Lãnh chúa Blackwood không đồng tình với ý kiến nào. Ông cho rằng họ nên kết thúc việc họ đã bắt đầu ở rừng Whispering, hành quân tới Harrenhal và tiêu diệt luôn đội quân của Roose Bolton. Như thường lệ Bracken phản đối ý kiến Blackwood; Lãnh chúa Jonos Bracken đứng lên kiên quyết rằng họ nên thề trung thành với vua Renly và di chuyển tới phương nam để họp quân.

“Renly không phải vua,” Robb nói. Đó là câu đầu tiên của con trai bà. Giống như cha, cậu biết cách lắng nghe.

“Ngài không định về phe Joffrey chứ, thưa Lãnh chúa,” Galbart Glover nói. “Hắn đã tử hình cha cậu.”

“Điều đó khiến hắn trở thành quỷ dữ,” Robb trả lời. “Nhưng ta không biết điều đó làm cho Renly thành vua. Joffrey vẫn là con trai chính thức của vua Robert, vì thế ngai vàng theo lý thuộc về hắn. Nếu hắn chết, và ta muốn điều đó xảy ra, hắn còn có em trai. Tommen sẽ là người kế vị sau Joffrey.”

“Tommen chẳng khác gì người nhà Lannister cả,” Ser Marq Piper quát.

“Đúng,” Robb nghĩ ngợi nói. “Nhưng nếu cần một người làm vua, thì vì sao lại là Lãnh chúa Renly chứ? Ngài ta là em út của vua Robert. Bran không thể là Lãnh chúa thành Winterfell một khi ta còn sống, và Renly không thể làm vua khi Lãnh chúa Stannis còn tồn tại.”

Phu nhân Mormont đồng tình. “Lãnh chúa Stannis sẽ là một vị vua anh minh hơn.”

“Renly đã lên ngôi” Marq Piper nói. “Highgarden và Storms End ủng hộ ngài ta, và những người xứ Dorne sẽ sớm ủng hộ ngài ta thôi. Nếu Winterfell và Riverrun bổ sung quân lực cho ngài ấy, ngài ấy sẽ có sức mạnh của năm trong số bảy gia tộc hùng mạnh sau lưng. Sáu, nếu nhà Arryn chịu động thủ! Sáu nhà chống lại thành Rock! Các lãnh chúa của tôi ơi, trong vòng một năm thôi, chúng ta sẽ cắm đầu thái hậu, nhà vua bé, Lãnh chúa Tywin, Quỷ Lùn, Sát Vương, Ser Kevan, tất cả bọn chúng lên giáo hết! Chúng ta sẽ giành được điều đó một khi họp quân với vua Renly. Lãnh chúa Stannis làm sao chống lại được chứ?”

“Nhưng ta đang nói tới quyền làm vua,” Robb kiên quyết. Catelyn nghĩ cậu giống cha một cách kỳ lạ.

“Vậy ý cháu là chúng ta sẽ ủng hộ Stannis?” Edmure hỏi.

“Cháu không biết,” Robb nói. “Cháu cầu nguyện để mong tìm được câu trả lời, nhưng thần thánh không trả lời cháu. Nhà Lannister kết tội cha cháu là kẻ phản nghịch và gϊếŧ cha cháu, và chúng ta đều đó là lời nói dối. Nhưng nếu Joffrey là vị vua hợp pháp và chúng ta chiên đấu chống lại hắn, tất cả chúng ta đều là lũ nghịch tặc.”

“Cha tôi yêu cầu chúng ta phải cẩn trọng,” Ser Stevron lớn tuổi nói kèm nụ cười ranh mãnh của người nhà Frey. “Hãy chờ đợi, hãy để cho hai vị vua đó kết thúc trò chơi vương quyền của họ. Khi họ chiến đấu xong xuôi, chúng ta sẽ quỳ gối trước kẻ chiến thắng, hoặc chống đối hắn, tùy vào lựa chọn của chúng ta. Với việc Renly đang tập hợp quân đội, có vẻ Lãnh chúa Tywin muốn tạm thời đình chiến... và để con trai mình trở về an toàn. Thưa các lãnh chúa cao quý, hãy để tôi tới Herrenhal gặp ông ta và thỏa thuận những điều khoản hợp lý và đưa ra mức tiền chuộc...”

“Đồ hèn!” Greatjon gầm lên giận dữ át giọng nói ông ta. “Cầu xin đình chiến sẽ khiến chúng nghĩ chúng ta yếu thế,” phu nhân Mormont tuyên bố.

“Bồi thường cái chết tiệt gì, chúng ta sẽ không tha cho Sát Vương,” Rickard Karstark hét lên.

“Sao lại không hòa bình chứ?” Catelyn hỏi.

Các lãnh chúa nhìn bà, nhưng bà chỉ cảm nhận thấy duy ánh mắt con trai mình. “Thưa mẹ, chúng đã gϊếŧ cha con, gϊếŧ chồng của mẹ,” cậu buồn rầu nói. Cậu rút thanh trường kiếm và đặt nó lên bàn, lưỡi thép sáng rực trên nền gỗ nhám. “Đây là hòa bình duy nhất con dành cho nhà Lannister.”

Greatjon gầm lên ủng hộ, và những người khác hùa theo, hò hét, rút kiếm và đấm lên mặt bàn. Catelyn đợi tới khi tất cả im lặng. “Thưa các lãnh chúa,” sau đó bà nói, “Lãnh chúa Eddard là tướng chỉ huy của các vị, nhưng tôi mới là người nằm chung một giường và sinh con cho ngài ấy. Các vị nghĩ tôi không yêu ngài nhiều như các vị sao?” Giọng bà gần như vỡ ra vì đau buồn, nhưng Catelyn hít một hơi thật sâu và trấn tĩnh lại. “Robb, nếu kiếm có thể mang cha con về, mẹ sẽ không cho phép con tra kiếm vào vỏ tới chừng nào cha Ned lại đứng bên mẹ... Nhưng cha đã đi rồi, và cả trăm trận rừng Whispering cũng không thể thay đổi điều đó. Ned đã ra đi, cũng như Daryn Hormvood, cũng như những người con trai dũng cảm của Lãnh chúa Karstark đây cùng rất nhiều những người khác, và không một ai trong số họ sẽ trở về với chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta cần nhiều người chết hơn nữa sao?”

“Phu nhân, phu nhân chỉ là phụ nữ,” Greatjon nói giọng khàn khàn. “Phụ nữ không hiểu những vấn đề này.”

“Phụ nữ luôn nhân từ,” Lãnh chúa Karstark nói, trên mặt còn nguyên nét u buồn. “Đàn ông cần trả thù.”

“Hãy để Cersei Lannister cho tôi, thưa Lãnh chúa Karstark, rồi ngài sẽ biết phụ nữ nhân từ thế nào,” a trả lời. “Có lẽ tôi không hiểu về binh pháp... nhưng tôi hiểu thế nào là phù phiếm. Chúng ta tham chiến khi quần đội Lannister tấn công vùng châu thổ, và Ned bị bắt làm tù nhân, bị vu khống cho tội phản nghịch. Chúng ta chiến đấu để tự vệ, và giành lại tự do cho chồng tôi.

Điều đầu tiên chúng ta đã có, còn điều kia mãi mãi nằm ngoài tầm với. Tôi sẽ khóc thương cho Ned cho tới tận giầy phút cuối đời, nhưng tôi phải nghĩ tới người sống. Tôi muốn con gái tôi quay về mà thái hậu vẫn đang giữ chúng.

Nếu tôi phải đổi bốn người nhà Lannister lấy hai người nhà Stark, tôi cũng cho là mặc cả công bằng và cảm ơn thần thánh. Mẹ muốn con an toàn, Robb ạ, để ngồi trên vị trí của cha con mà trông coi thành Winterfell. Mẹ muốn con sống cuộc đời của chính con, được hôn một cô gái nào đó và kết hôn cùng một người phụ nữ rồi làm cha của một đứa con trai. Mẹ muốn đặt dấu chấm hết cho chuyện này. Tôi muốn về nhà, thưa các lãnh chúa, và khóc thương cho chồng tôi.”

Cả sảnh đường vô cùng im lặng khi Catelyn nói xong.

“Hòa bình,” chú Brynden nói. “Hòa bình là điều tuyệt vời, thưa phu nhân... Nhưng trong trường họp nào đây? Đừng rèn lưỡi kiếm của cháu thành lưỡi cày nếu như ngay ngày mai cháu phải rèn lại nó.”

“Vậy Torrhen và Eddard của tôi chết vì điều gì nếu như ngày mai tôi sẽ trở về thành Karhold không có gì ngoài nắm xương tàn của chúng?” Rickard Karstark hỏi.

“Đúng,” Lãnh chúa Bracken nói. “Gregor Clegane đã đốt ruộng đồng, gϊếŧ dân lành và biến thành Stone Hedge của tôi thành một đống đổ nát. Giờ chẳng nhẽ tôi phải đi quỳ gối trước kẻ đã sai bảo hắn? Chúng ta chiến đấu vì điều gì, khi mà cuối cùng chúng ta lại để tất cả quay về điểm xuất phát?”

Lãnh chúa Blackwood đồng tình, và điều đó làm Catelyn vừa ngạc nhiên vừa thất vọng. “Và nếu chúng ta hòa hoãn với vua Joffrey, vậy chúng ta không phải là kẻ phản nghịch đối với vua Renly sao? Nếu như hươu đực thắng sư tử, chúng ta sẽ thế nào đây?”

“DÙ bà quyết định thế nào, tôi cũng không bao giờ gọi một kẻ nhà Lannister là vua,” Marq Piper tuyên bố.

“Cháu cũng vậy,” thằng bé Darry hét lên. “Không bao giờ!”

Những tiếng la hét lại vang lên. Catelyn tuyệt vọng. Bà đã tới rất gần đích, bà nghĩ. Họ gần như đã lắng nghe bà, gần như... nhưng thời khắc đó đã qua. Sẽ không có hòa bình, không có chỗ cho việc chữa lành vết thương hay an toàn. Bà nhìn con trai, quan sát cậu trong khi cậu nhíu mày lo lắng nghe những lãnh chúa khác thảo luận, nhưng vẫn quyết định theo tới cùng. Cậu đã buộc mình kết hôn với con gái của Walder Frey, nhưng giờ bà thấy rõ cô dâu thật sự mà thắng bé chọn là thanh kiếm đặt trên bàn.

Catelyn đang nghĩ tới những cô con gái, tự hỏi liệu mình còn được trông thấy con không thì Greatjon đứng bật đậy.

“CÁC LÃNH CHÚA!” ông ta hét, giọng vang vọng khắp sảnh. “Đây là điều tôi sẽ nói với hai nhà vua!” Ông ta đập bàn. “Renly Barethon chẳng là gì với tôi, và Stannis cũng vậy. Vì sao họ được phép cai trị tôi cùng những gì thuộc về tôi, từ một chỗ ngồi ngon lành nào đó ở Highgarden hay xứ Dorne cơ chứ? Họ biết gì về Tường Thành, rừng sói hay những nấm mồ của Tiền Nhân nào? Họ có thờ phụng những vị thần giống chúng ta đâu. Lũ Ngoại Nhân cũng về phe Lannister, mà tôi ngán chúng tới tận cổ rồi.” Ông cho tay ra sau vai và rút thanh đại đao hai lưỡi khổng lồ ra. “Vì sao chúng ta không thể tự mình làm chủ chứ? Chúng ta thỏa hiệp cùng những con rồng, mà những con rồng đã chết hết cả rồi!” Ông chỉ mũi kiếm vào Robb. “Tôi chỉ quỳ gối trước một vị vua duy nhất, thưa các lãnh chúa,” ông ta hét lên. “Vua Phương Bắc!”

Và ông ta quỳ xuống, đặt thanh kiếm dưới chân con trai bà.

“Vậy tôi đồng ý hòa bình trong những điều kiện đó” Lãnh chúa Karstark nói. “Họ cứ giữ lấy lâu đài đỏ quạch cùng cái ghế sắt của họ đi.” Ông ta rút thanh trường kiêm khỏi vỏ. “Vua Phương Bắc!” ông nói rồi quỳ xuống cạnh Greatjon.

Bà Maege Mormont đứng dậy. “Vua Mùa Đông!” bà tuyên bố và đặt thanh xà mâu bên cạnh những thanh kiếm. Rồi các lãnh chúa vùng châu thổ cũng đứng dậy, Blackwood và Bracken, những gia tộc mà Winterfell chưa từng cai trị, nhưng Catelyn quan sát họ đứng dậy và rút kiếm, quỳ xuống hét những từ đã không vang lên trong vương quốc suốt hơn ba trăm năm nay, kể từ ngày Aegon Chúa Rồng thống nhất Bảy Phụ Quốc làm một... Nhưng giờ bà lại nghe thấy nó vang lên trong căn sảnh gỗ của cha:

“Vua Phương Bắc!”

“Vua Phương Bắc!”

“VUA PHƯƠNG BẮC!”