Chương 29: Daenerys

Những đôi cánh thấp thoáng trong giấc mơ mệt mỏi vì con sốt.

“Em không muốn đánh thức rồng, đúng không?”

Cô đang đi trong một hành lang dài bên dưới những mái vòm đá. Cô không thể nhìn ra sau, không được nhìn ra sau. Có một cánh cửa trước mặt, nhỏ tí xíu ở xa, nhưng thậm chí ở khoảng cách này, cô vẫn thấy nó được sơn màu đỏ. Cô đi nhanh hơn, và đôi chân trần để lại dấu chân đỏ như máu trên đá.

“Em không muốn đánh thức rồng đúng không?”

Cô thấy ánh nắng chiếu trên biển Dothraki, thấy cánh đồng sống động, thơm mùi đất và bốc mùi tử khí. Gió xì xào qua những ngọn cỏ khiến chúng uốn lượn như sóng biển. Drogo ôm cô trong cánh tay khỏe mạnh, chàng mơn trớn cánh hoa và đánh thức dòng nước ngọt ngào chỉ thuộc về mình chàng, và những vì sao, những vì sao trên bầu trời ban ngày cười với họ. “Nhà,” cô thì thầm khi chàng gieo mầm sự sống trong cô, nhưng đột nhiên những ngôi sao biến mất, những đôi cánh lớn che phủ bầu trời và thế giới chìm trong biển lửa.

“Em không muốn đánh thức rồng đúng không?”

Mặt Ser Jorah cau lại và thật thê lương. “Rhaegar là con rồng cuối cùng,” ông nói. Ông hơ ấm tay bên lò lửa nơi những quả trứng đá đỏ rực lên những hòn than. Một giây trước ông còn ngồi đó vậy mà lúc sau ông đã tan biến mất, da tái nhợt không còn màu sắc, mỏng manh hơn cả những cơn gió. “Con rồng cuối cùng,” ông thì thào, nhẹ nhàng như hơi thở rồi biến mất. Cô cảm thấy bóng tối bao quanh và cánh cửa đỏ dường như xa hơn bao giờ hết.

“....không muốn đánh thức rồng, đúng không?”

Viserys đang đứng trước mặt cô gào thét. “Rồng không cầu xin đâu, con điếm ạ. Mày không được phép ra lệnh cho rồng. Ta là rồng và ta sẽ đội vương miện.” Vàng nóng tan chảy thành dòng xuống mặt anh như sáp nến, tạo nên những đường rãnh sâu trên da. “Ta là rồng và ta sẽ đội vương miện.” Anh ré lên và những ngón tay như rắn mổ tới, cấu véo vào ngực cô, mắt anh lồi hẳn và chảy như thạch xuống gò má đen đúa đang tan ra.

“...không muốn đánh thức rồng...”

Cánh cửa đỏ ở quá xa và cô có thể cảm nhận hơi thở lạnh lẽo đằng sau đang đuổi theo cô. Nếu nó bắt được cô, cô sẽ chết, thậm chí bị chôn vùi mãi mãi trong bóng tối. Cô bắt đầu chạy.

“...không muốn đánh thức rồng..."

Cô có thể cảm nhận cái nóng bên trong cô, thiêu đốt bụng cô. Con trai cô cao lớn và kiêu hãnh, với nước da màu đồng của Drogo và mái tóc bạch kim của cô, mang đôi mắt tím hình quả hạnh. Con mỉm cười và giơ tay về phía cô, nhưng khi con mở miệng thì lửa ùa ra. Cô thấy trái tim con trai cô bị đốt cháy trong l*иg ngực và trong tích tắc, thằng bé biến mất giống như thiêu thân lao vào lửa và biến thành cát bụi. Cô khóc cho con, khóc cho đứa nhỏ đáng ra sẽ đặt cái miệng xinh xẻo lên ngực cô, nhưng nước mắt cô bốc hơi khi vừa chạm tới da thịt cô.

“...muốn đánh thức rồng...”

Những bóng ma đi lại trong hành lang, mặc những bộ đồ bạc màu của những vị vua. Tay họ cầm thanh kiếm lửa nhàn nhạt. Họ có mái tóc bằng bạc, bằng vàng và bạch kim, mắt họ là ngọc mắt mèo và thạch anh tím, đá tua-ma-lin và đá ngọc bích. “Nhanh lên,” họ hét, “nhanh lên, nhanh lên.” Cô cắm đầu cẳm cổ chạy, mỗi bước chần qua đều làm đá nóng chảy. “Nhanh lên!” những bóng ma đồng thanh hét, cô cũng hét và tung người về phía trước. Một cơn đau chạy dọc sống lưng như bị dao rạch, và cô cảm thấy da mình toạc ra, mùi tanh của máu sôi xộc vào mũi, từ đó hiện ra bóng của những đôi cánh. Và Daenerys Targaryen bay lên.

...đánh thức rồng.

Cánh cửa sừng sững trước mặt cô, cánh cửa sơn màu đỏ, rất gần, hành lang xung quanh cô nhòa đi, cái lạnh bám sát đằng sau. Và giờ những phiến đá biến mất, cô đang bay qua biển Dothraki càng lúc càng cao, cánh đồng xanh dập dờn bên dưới, và tất cả các sinh vật đều bỏ chạy khi nhìn thấy bóng đôi cánh của cô. Cô có thể ngửi được hương vị quê hương, cô có thể thấy nó, ngay đó, chỉ đẳng sau cánh cửa đó thôi, cánh đồng xanh và những ngôi nhà đá lớn cùng những cánh tay sẽ ôm ấp truyền hơi ấm cho cô. Cô mở cánh cửa.

"...rồng..."

Và thấy anh trai Rhaegar đang cưỡi trên con ngựa đen như bộ giáp anh đang mặc. Lửa lập lòe phả ra từ khe hở mũ trụ. “Con rồng cuối cùng,” giọng Ser Jorah thì thầm. “Cuối cùng đó.” Dany nâng tấm che mặt đen bóng lên. Đó là khuôn mặt của chính cô.

Sau đó, cô chỉ cảm thấy đau, nóng rực trong người và lắng nghe lời thì thầm của những vì sao.

Cô bị đánh thức bởi mùi tro.

“Không,” cô rêи ɾỉ. “Làm ơn đừng.”

“Khaleesi?” Jhiqui đến bên cô, trông vô cùng hoảng hốt.

Chiếc lều khuất trong bóng tối, được khép lại và yên tĩnh. Dany nhìn những bụi tro bay lên từ lò sưởi qua lỗ thả khói. Đang bay, cô nghĩ. Mình có cánh, mình đang bay. Nhưng đó chỉ là một giấc mơ. “Giúp ta,” cô thì thầm và cố đứng dậy. “Mang cho ta...” tiếng cô đứt đoạn, cô không thể nghĩ ra mình muốn gì. Vì sao cô lại đau thế này? Cô có cảm giác cơ thể cô bị xé vụn ra rồi chắp vá lại. “Ta muốn...”

“Vâng, thưa khaleesi,” Jhiqui nhanh chóng chạy khỏi lều và hét lên. Dany muốn... một cái gì đó... một ai đó... cái gì nhỉ? Cô biết thứ đó rất quan trọng. Đó là thứ duy nhất trên thế giới này quan trọng đối với cô. Cô cựa mình, chống khuỷu tay và đạp chăn rơi dưới chân. Cô rất khó cử động. Thế giới xoay quanh chóng mặt. Mình phải...

Họ thấy cô trên tấm thảm, đang bò về phía những quả trứng rồng. Ser Jorah Mormont bế cô lên và mang cô trở lại đệm trong khi cô yếu ớt chống cự lại. Cô thoáng thấy ba nữ tì, Jhogo với hàng ria mép mờ mờ, và khuôn mặt to bè của Mirri Maz Duur sau lưng. “Ta phải,” cô cố nói với họ, “Ta phải...”

“...ngủ, thưa công chúa,” Ser Jorah nói.

“Không,” Dany nói. “Làm ơn. Làm ơn.”

“Đúng thế đấy.” Ông đắp chăn cho cô, dù cô đang nóng hừng hực. “Ngủ và chóng khỏe nhé, khaleesi. Hãy trở về với chúng tôi.” Và sau đó Mirri Maz Duur, maegi, đưa chiếc cốc lên môi cô. Cô nếm vị sữa chua chua và một thứ gì khác nữa, đặc quánh và đắng ngắt. Thứ chất lỏng âm ấm chảy xuống cằm cô. Nhưng cô vẫn nuốt được. Trong lều càng tối hơn và cô lại chìm vào giấc ngủ. Lần này cô không mơ. Cô trôi bồng bềnh, tĩnh lặng và bình yên, trong biển nước đen không bên bờ.

Sau một khoảng thời gian - cô không chắc là một đêm, một ngày hay một năm - cô tỉnh dậy. Lều tối om, tường lụa bay dập dờn như cánh chim khi gió từ bên ngoài thổi vào. Lần này Dany không buồn ngồi dậy. “Irri,” cô gọi. “Jhiqui. Doreah.” Họ tới ngay lập tức. “Cổ ta khô lắm,” cô nói, “rất khô.” Và họ mang nước tới. Nước ấm và không mùi vị, nhưng Dany vui vẻ uống rồi lệnh cho Jhiqui lấy thêm. Irri thấm ướt khăn và lau trán cho cô. “Ta bị ốm,” Dany nói. Các cô gái Dothraki gật đầu. “Bao lâu rồi?” lớp vải thật mềm mại, nhưng Irri có vẻ rất buồn và điều đó làm cô sợ. “Lâu ạ,” cô gái thì thầm.

Khi Jhiqui mang thêm nước tới, Mirri Maz Duur cũng tới cùng, mắt sụp xuống vì vừa ngủ dậy. “Uống đi,” bà nói và đỡ đầu Dany để cô uống thêm, nhưng lần này là rượu. Ngọt quá, rượu rất ngọt. Dany uống rồi nằm xuống, lắng nghe tiếng thở nhè nhẹ của mình. Cô có thể cảm thấy lưng nằng nặng, như thể giấc ngủ chuẩn bị kéo tới. “Mang cho ta...” cô thì thào, giọng mệt mỏi và uể oải. “Mang... ta muốn ôm...”

“Vâng?” maegi hỏi. “Khaleesi muốn gì ạ?”

“Mang cho ta... trứng... trứng rồng... làm ơn...” Mí mắt cô nặng trịch và cô không thể mở mắt nổi.

Khi cô thức giấc lần thứ ba, tia nắng vàng ươm chiếu vào qua lỗ thoát khói, và tay cô đang ôm lấy quả trứng rồng. Đó là quả màu nhạt, vảy màu kem vân vàng và nâu đồng, và Dany có thể cảm nhận hơi ấm từ nó. Bên dưới tấm chăn lụa, mồ hôi lấm tấm trên người cô. Cô nghĩ đó là mồ hôi rồng. Cô nhẹ nhàng lần theo mặt vỏ trứng, theo những đường vần vàng và cảm thấy có cái gì đó đang cựa quậy đáp lại. Nó không làm cô sợ. Tất cả nỗi sợ của cô đã biến mất, đã bị thiêu trụi cả rồi.

Dany sờ trán. Dưới lóp mồ hôi, da cô khá mát và cô đã hết sốt. Cô tự mình ngồi dậy, chỉ chóng mặt và đau đùi. Nhưng cô thấy khỏe. Những hầu gái chạy tới khi nghe thấy tiếng gọi. “Nước,” cô nói với họ, “một cốc nước, càng lạnh càng tốt. Ta nghĩ là hoa quả nữa. Quả chà là ấy.”

“Vâng, thưa khaleesi.”

“Ta muốn Ser Jorah,” cô đứng dậy. Jhiqui mang áo chùng vải lụa cát tới và đặt lên vai cô. “Cùng nước ấm và Mirri Maz Duur, và...” Ký ức ngay lập tức trở lại với cô, và cô loạng choạng. “Khal Drogo,” cô cố nói và sợ hãi nhìn mặt họ. “Chàng...”

“Khai còn sống,” Irri dịu dàng nói... nhưng Dany thấy nỗi buồn trong mắt cô ta. Vừa nói xong người hầu gái đã bỏ đi lấy nước.

Cô quay sang Doreah. “Nói ta nghe.”

“...Tôi sẽ đưa Ser Jorah tới,” cô gái người Lys nói và cúi đầu chạy khỏi lều.

Jhiqui cũng định chạy đi, nhưng Dany nắm lấy cổ tay cô ta và giữ chặt lấy. “Có chuyện gì? Ta phải được biết. Drogo... và con ta." Sao tới giờ cô mới nhớ tới con chứ? “Con trai ta... Rhaego... nó đâu rồi? Ta muốn bế nó.”

Người hầu gái cúi đầu. “Đứa bé... nó không còn sống, thưa khaleesi.” Giọng cô ta biến thành tiếng thì thào sợ hãi.

Dany buông tay. Con trai mình chết rồi, cô nghĩ khi Jhiqui rời lều. Cô đã biết. Cô đã biết kể từ khi thức giấc lằn đầu tiên và thấy nước mắt của Jhiqui. Không, cô còn biết từ trước khi tỉnh dậy. Giấc mơ quay lại với cô, rõ ràng và sống động, và cô nhớ lại người đàn ông da màu đồng, bím tóc bạch kim đã bốc cháy.

Cô biết cô nên khóc, nhưng mắt cô khô như tro tàn vậy. Cô đã khóc trong mơ và nước mắt đã biến thành hơi nước ngay trên má. Tất cả nỗi buồn đã bị đốt sạch rồi, cô tự nhủ. Cô thấy buồn, nhưng... cô có thể cảm nhận Rhaego rời xa cô, như thể thằng bé chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Ser Jorah và Mirri Maz Duur đi vào và thấy Dany đứng bên hai quả trứng rồng vẫn nằm trong hộp. Cô cảm giác chúng nóng như quả trứng cô đã ôm khi ngủ, và điều đó thật lạ. “Ser Jorah tới đây,” cô nói. Cô nắm tay ông và đặt lên quả trứng đen vân đỏ. “Ông cảm thầy gì?”

“Vỏ trứng, cứng như đá.” Hiệp sĩ khá cảnh giác.

Vay nữa.

“Nhiệt độ?”

“Không. Đá lạnh.” Ông rụt tay lại. “Công chúa, người khỏe không? Sao người lại đứng dậy khi cơ thể còn suy nhược chứ?”

“Suy nhược ư? Ta vẫn khỏe mà ông Jorah.” Để ông hài lòng, cô ngồi xuống một chồng đệm. “Nói cho ta nghe con trai ta chết thế nào?”

“Thằng bé chưa từng sống, thưa công chúa. Bà kia nói...” Ông ấp úng và Dany biết vết thương làm ông đi tập tễnh thế nào.

“Nói cho ta nghe. Nói cho ta nghe điều bà ta nói.”

Ông quay mặt đi. Có gì đó ám ảnh trong đáy mắt ông. “Họ nói đứa nhỏ...”

Cô chờ đợi, nhưng Ser Jorah không nói hết. Mặt ông tối sầm lại.

“Quái thai,” Mirri Maz Duur nói hết. Hiệp sĩ là người mạnh mẽ, nhưng Dany hiểu trong thời khắc này maegi là người mạnh mẽ hơn, độc ác hơn và đáng sợ hơn. “Dị dạng. Tôi đã tự mình lôi nó ra. Nó có vảy như thằn lằn, bị mù, có đuôi và đôi cánh nhỏ giống cánh dơi. Khi tôi chạm vào nó, da nó tuột khỏi xương và bên trong nó toàn trùng và bốc mùi thối rữa. Nó đã chết nhiều năm rồi.”

Hắc ám, Dany nghĩ. Những thứ hắc ám đuổi theo cô đang muốn ăn tươi nuốt sống cô. Nếu cô nhìn lại cô sẽ lạc trong đó. “Con trai ta còn sống và khỏe mạnh khi Ser Jorah đưa ta vào lều này,” cô nói. “Ta có thể cảm nhận nó đạp và cố đòi chui ra.”

“Lúc đó có thể vậy,” Mirri Maz Duur nói, “nhưng sinh vật chui ra khỏi bụng người thì đúng như tôi nói. Thần chết ở trong lều này, thưa khaleesi.”

“Chỉ có những cái bóng,” Ser Jorah khàn khàn nói, nhưng Dany nghe ra sự ngờ vực trong đó. “Tôi đã nhìn thấy, maegi ạ. Tôi đã nhìn thấy bà một mình nhảy cùng những cái bóng.”

“Người chết tạo nên những cái bóng dài, thưa Lãnh chúa Sắt,” Mirri nói. “Những cái bóng dài ma quái, và cuối cùng không ánh sáng nào có thể giữ nổi chúng.”

Dany biết Ser Jorah đã gϊếŧ con trai cô. Ông đã làm tất cả những gì cần làm vì tình yêu và lòng trung thành, nhưng ông đã mang cô tới nơi không một người sống nào được phép lui tới và để con trai cô thành mồi cho bóng đêm. Ông cũng biết; kẻ mặt xám, kẻ không có mắt, và kẻ tàn phế. “Những cái bóng đó cũng đã chạm vào ngài, Ser Jorah ạ,” cô nói. Hiệp sĩ không trả lời. Dany quay sang nữ tư tế. “Bà đã cảnh báo với tôi rằng chỉ có cái chết mới đánh đổi nổi sự sống. Tôi tưởng bà nói tới con ngựa.”

“Không,” Mirri Maz Duur nói. “Đó là tự người nói dối mình. Người đã biết cái giá phải trả.”

Thật sao? Thật sao? Nếu nhìn lại mình sẽ đi lạc mất. “Giá đã được trả,” Dany nói. “Con ngựa, con trai ta, Quaro, Qotho, Haggo và Cohollo. Đó là tất cả cái giá phải trả.” Cô đứng dậy. “Khal Drogo đâu? Cho ta gặp chàng, nữ tư tế, maegi, huyết pháp sư, bà là gì cũng được. Cho ta gặp Khal Drogo. Cho ta thấy điều ta đã trả bằng tính mạng con trai ta.”

“Vâng thưa khaleesi,” bà nói. “Đi nào, tôi sẽ dẫn người tới gặp ngài.

Dany yếu hơn cô tưởng. Ser Jorah ôm lấy cô và giúp cô đứng dậy. “Hãy để sau đi, công chúa.” Ông dịu dàng nói.

“Ta muốn gặp chàng ngay, Ser Jorah.”

Sau một thời gian dài ở trong chiếc lều tù mù sáng, ánh nắng bên ngoài rực rỡ tới chói mắt. Mặt trời như vàng nấu chảy và mặt đất trống trải đầy cỏ úa. Những nữ tì đợi sẵn cùng hoa quả, rượu và nước, Jhogo tới gần hơn đế giúp Ser Jorah đỡ cô. Aggo và Rakharo đứng sau. Ánh mặt trời chiếu trên cát khiến cô khó nhìn thấy mọi thứ, phải lấy tay che mắt. Cô thấy tàn lửa, vài con ngựa uể oải chạy tìm cỏ cùng mấy cái lều và chiếu ngủ. Một nhóm trẻ con tụ tập quan sát cô, và xa xa thấp thoáng những người phụ nữ đang làm việc, những ông già da dẻ nhăn nheo nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh trong bằng cặp mắt mệt mỏi và yếu ớt Xua lũ ruồi máu. Đếm qua cũng biết ở đây không nhiều hơn một trăm người. Nơi bốn ngàn người từng cắm trại, giờ chỉ còn gió và bụi.

“Khalasar của Drogo đã biên mất,” cô nói.

“Một khai không thể cưỡi ngựa không còn là khal,” Jhogo nói.

“Người Dothraki chỉ đi theo người mạnh,” Ser Jorah nói. “Tôi xin lỗi công chúa. Chúng tôi không thể cản họ. Ko Pono rời đi đầu tiên, tuyên bố mình là Khal Pono và rất nhiều người đi theo hẳn. Jhaqo cũng nhanh chóng làm theo. Những người khác dần dần bỏ đi theo nhóm lớn hoặc nhóm nhỏ. Có cả tá khalasar mới hình thành trên biển Dothraki, nơi vốn chí có khalasar của Drogo.”

“Những người già,” Aggo nói “những người đang sợ hãi, yếu đuối và bị bệnh ở lại. Và những kẻ trung thành chúng tôi. Chúng tôi ở lại.”

“Họ đã mang đàn gia súc của Khal Drogo đi, thưa khaleesi,” Rakharo nói. “Chúng tôi có quá ít người không thể cản họ được. Theo luật kẻ mạnh được lấy tài sản của kẻ yếu. Họ cũng mang đi rất nhiều nô ɭệ, của khal và của người, nhưng họ cũng để lại vài người.”

“Eroeh ư?” Dany hỏi và nhớ lại đứa nhỏ sự sệt cô đã cứu bên ngoài thành phố của tộc Cừu.

“Mago, giờ là kỵ sĩ tâm phúc của Jhaqo đã cướp cô ta đi rồi,” Jhogo nói. “Hắn cưỡi cô ta rồi đưa cô ta cho khal, và Jhago đưa cô ấy cho những kỵ sĩ tâm phúc khác. Họ có sáu người. Sau khi thỏa mãn, họ cắt cổ cô ấy.”

“Đó là số phận của cô ấy, thưa khaleesi,” Aggo nói.

Nếu nhìn lại mình sẽ đi lạc mất. “Một số phận nghiệt ngã,” Dany nói, “nhưng không bằng số phận của Mago đâu. Ta thề với các ngươi, dưới sự chứng giám của các cựu thần và tân thần, dưới sự chứng giám của thần cừu, thần ngựa và mọi đấng thần linh trên thế gian này. Ta thề dưới sự chứng giám của Núi Mẹ và Dạ Con của Thần Đất. Trước khi ta gϊếŧ Mago và Ko Jhago, chúng sẽ phải van xin vì những gì chúng đã làm với Eroeh.”

Những người Dothraki bối rối liếc nhìn nhau. “Khaleesi,” tì nữ Irri giải thích như thể giải thích cho một đứa trẻ, “Giờ Jhago là khal với hai mươi ngàn kỵ sĩ sau lưng.”

Cô ngẩng đầu kiêu hãnh. “Ta là Daenerys Bão Tố, Daenerys nhà Targaryen, mang trong mình dòng máu của Aegon Đại Đế và Maegor Bạo Chúa cùng dân tộc Valyria. Ta là con gái của rồng và ta thề với các ngươi, những người này sẽ phải gào thét trong cơn hấp hối. Giờ đưa ta tới gặp Khal Drogo.”

Chàng đang nằm trên mặt đất nhìn chăm chú lên mặt trời. Một đống ruồi máu bu trên người chàng, nhưng dường như chàng chẳng cảm thấy gì. Dany xua chúng đi và quỳ xuống bên cạnh. Mẳt chàng mở to nhưng không nhìn thấy gì, và cô ngay lập tức biết chàng đã bị mù. Khi cô thì thầm tên chàng, chàng dường như cũng chẳng nghe thấy. Vết thương trên ngực chàng đã lành như cũ, để lại vết sẹo xám đỏ và xấu xí.

“Vì sao chàng một mình nằm dưới mặt trời thế này?” cô hỏi họ.

“Có vẻ ngài ấy thích ấm áp, thưa công chúa,” Ser Jorah nói. “Mắt ngài nhìn theo hướng mặt trời, nhưng lại không hề thấy nó. Ngài có thể đi nếu người dắt, nhưng chỉ thế mà thôi. Ngài sẽ ăn nếu người bón thức ăn vào miệng, uống nêu người đặt nước lên môi.”

Dany hôn lên trán mặt trời của cô, rồi đứng đổi diện với Mirri Maz Duur. “Phép thuật của bà đòi một cái giá quá đắt đó, maegi”

“Ngài ấy đã sống,” Mirri Maz Duur nói. “Người muốn ngài ấy sống. Và người đã trả giá để ngài ấy sống."

“Đối với một người như Drogo thì đây không phải là sống. Cuộc sống của chàng là tiếng cười, là thịt quay trên lò than, và cưỡi trên lưng ngựa. Cuộc đời của chàng là thanh arakh trên tay và chuông rung trên tóc mỗi khi chàng cưỡi ngựa đối diện với kẻ thù. Cuộc đời chàng là sống cùng những kỵ sĩ tâm phúc, cùng ta và con trai ta đã sinh cho chàng.”

Mirri Maz Duur không trả lời.

“Khi nào chàng sẽ trở lại như xưa?” Dany hỏi.

“Khi mặt trời mọc đằng tây và lặn đằng đông,” Mirri Maz Duur nói. “Khi biển khô cạn và núi bay trong gió như những chiếc lá. Khi người lại mang trong bụng mình một đứa nhỏ đang sống. Vậy ngài sẽ trở lại.”

Dany ra hiệu cho Ser Jorah và những người khác. “Hãy để chúng ta lại. Ta muốn một mình nói chuyện với maegi này.” Mormont và người Dothraki rút lui. “Bà đã biết,” Dany nói khi họ đi khỏi. Cô thấy đau đớn, nhưng cơn giận truyền sức mạnh cho cô. “Bà biết ta đang mua cái gì, và bà biết cái giá phải trả, nhưng bà vẫn bắt ta trả.”

“Họ đã sai khi đốt cháy đền thờ của tôi,” bà lão to béo, mũi tẹt bình thản nói. “Nó đã làm Thần Cừu tức giận.”

“Đây không phải tác phẩm của thần thánh,” Dany lạnh lùng nói. Nếu nhìn lại mình sẽ đi lạc. “Bà lừa ta. Bà đã gϊếŧ đứa con trong bụng ta.”

“Con ngựa đực sẽ thống trị cả thế giới giờ không thể thiêu rụi thêm một thành phố nào nữa. Khalasar của hắn không thể biến bất cứ quốc gia nào thành tro bụi hết.”

“Ta đã nói hộ bà,” cô tức giận nói. “Ta đã cứu bà.”

“Cứu tôi ư?” người đàn bà tộc Lhazareen quát. “Ba kỵ sĩ đã hãʍ Ꮒϊếp tôi, không phải theo kiểu đàn ông và đàn bà mà từ đằng sau, như thể chó đực với cɧó ©áϊ vậy. Người thứ tư đang cưỡиɠ ɧϊếp tôi thì cô đi qua. Vậy cô cứu cái gì nào? Tôi thấy ngôi đền thần thánh bị thiêu rụi, nơi tôi cứu sống không biết bao nhiêu người. Họ đốt nhà tôi, đầu người thì chất chồng trên phố. Tôi thấy đầu người thợ làm bánh vẫn làm bánh mỳ cho tôi. Tôi thấy đầu cậu bé tôi đã cứu sống khỏi cơn sốt có thể làm mù mắt chỉ mới ba tháng trước. Tôi nghe tiếng trẻ con khóc khi những kỵ sĩ quất roi vào người chúng. Nói cho tôi nghe xem người cứu gì nào.”

“Mạng bà.”

Mirri Maz Duur cười độc địa. “Nhìn khal của cô mà xem, sống để làm gì khi mọi thứ khác đã không còn.”

Dany gọi những người trong khas tới trói chân trói tay Mirri Maz Duur lại, nhưng maegi cười với cô như thể họ có cùng chung một bí mật. Chỉ cần nói một lời là Dany có đầu bà ta... nhưng sau đó cô còn lại gì? Một cái đầu ư? Nếu sống chẳng đáng gì thì chết có ý nghĩa gì? Họ dẫn Khal Drogo trở lại lều, Dany ra lệnh họ mang nước tắm và lần này không còn máu trong bồn nữa. Cô tự mình tầm cho chàng, phủi sạch bụi bẩn trên tay và ngực, dùng khăn mềm lau sạch mặt, gội và gỡ rối tóc chàng cho tới khi chúng đúng như trong trí nhớ của cô. Trời đã tối mịt khi Dany làm xong và cô thấy kiệt sức. Cô dừng lại ăn uống, nhưng cô cũng chỉ nhấm nháp một quả sung và uống một ngụm nước. Ngủ sẽ là giải thoát nhưng cô đã ngủ đủ rồi... thực ra là quá nhiều. Cô dành đêm nay cho Drogo, vì bao nhiêu đêm trước và có thể là những đêm sau này nữa.

Ký ức về lần cưỡi ngựa đầu tiên sống dậy trong cô khi cô dẫn chàng ra ngoài màn đêm, vì người Dothraki tin rằng bất cứ những điều quan trọng trong cuộc đời một người đàn ông phải làm dưới bầu trời thoáng đãng. Cô tự nhủ rằng có những sức mạnh còn mạnh hơn lòng thù hận, có những phép thuật lâu đời và chân chính hon thứ ma thuật maegi học được ở Asshai. Đêm tối mịt không trăng, nhưng có hàng triệu ngôi sao lấp lánh trên đầu. Cô cho đó là một điềm lành.

Không có cỏ mềm chào đón họ mà chỉ có nền đất cứng bẩn thỉu lổn nhổn đá. Không một cành cây rung động trong gió và cũng chẳng có tiếng suối róc rách như nhạc xoa dịu nỗi sợ. Dany tự nhủ rằng chỉ cần bầu trời sao là đủ. “Nhớ lại đi Drogo,” cô thì thầm. “Nhớ lại lần đầu tiên chúng ta cưỡi ngựa cùng nhau, ngày chúng ta kết hôn đi. Hãy nhứ lại đêm chúng ta đã hoài thai Rhaego với khalasar chung quanh chúng ta và chàng nhìn thϊếp. Hãy nhớ lại làn nước mát mẻ và trong lành trong Dạ Con của Thần Đất đi. Hãy nhứ lại đi, mặt tròi và vì sao của em. Hãy nhớ lại và trở về với em.”

Sau khi sinh nở, cô vẫn còn đau và không thể đón nhận chàng theo ý cô muốn, nhưng Doreah dã dạy cô những cách khác. Dany dùng tay, dùng miệng và ngực. Cô cào cấu chàng và hôn rồi thì thầm cầu nguyện, rồi kể chuyện, và cuối cùng cô tắm chàng trong nước mắt của chính mình. Nhưng Drogo không cảm nhận được, không nói hoặc cương lên được.

Và khi ánh bình minh xuất hiên ở đường chân trời trống trải, Dany biết cô đã thực sự mất chàng. “Khi mặt trời mọc ở đẳng tây và lặn ở đằng đông” cô buồn bã nói. “Khi biển khô cạn và núi bay trong gió như những chiếc lá. Khi em lại mang trong bụng mình một đứa bé đang sống. Khi đó chàng sẽ trở về, mặt trời và vì sao của em.”

Không bao giờ, bóng tối hét lớn, không bao giờ, không bao giờ.

Bên trong lều, Dany tìm thấy một cái nệm bằng vải lụa nhồi lông vũ. Cô ôm trong ngực trong khi bước trở lại bên Drogo, bên mặt trời và vì sao của cô. Nếu nhìn lại mình sẽ đi lạc mất. Ngay cả những bước đi cũng làm cô đau đớn và cô muốn ngủ, ngủ một giấc dài không mộng mị.

Cô quỳ xuống, hôn lên môi Drogo và ấn tấm nệm lên mặt chàng.