Trong căn phòng thuộc ngọn tháp nằm giữa pháo đài Maegor, Sansa chui vào trong bóng tối.
Cô kéo hết rèm cửa sổ xung quanh giường, cứ ngủ rồi tỉnh dậy khóc nức nở, rồi lại lịm đi. Khi không ngủ được, cô nằm trong chăn run lên vì buồn tủi. Những người hầu đi ra đi vào, mang thức ăn tới, nhưng nhìn thấy thức ăn là cô không chịu nổi. Những chiếc đĩa chất chồng trên bàn bên dưới cửa sổ, không hề được động tới, cho tới khi người hầu dọn đi.
Thi thoảng cô ngủ sâu và không mơ mộng, và cô thức dậy cảm thấy mệt mỏi hơn cả khi ngủ. Nhưng đó là những giấc ngủ tuyệt vời nhất, vì khi đó cô mơ thấy cha. Dù thức hay ngủ, cô đều thấy ông, nhìn thấy đội áo choàng vàng đè ông xuống, Ser Ilyn sải bước tới và rút Băng Đao khỏi vỏ, nhìn thấy giây phút... giây phút khi... cô muốn nhìn đi chỗ khác, cô đã muốn vậy, chân cô đã bải hoải và cô khuỵu xuống, nhưng cô không thể quay đầu đi. Tất cả mọi người đều hò hét, còn hoàng tử của cô cười với cô, chàng cười và cô cảm thấy an toàn, nhưng chỉ trong một tích tắc, trước khi chàng nói ra những lời đó, và chân cha cô... đó là những điều cô còn nhớ, chân cha, cái cách chân cha lê đi khi họ kéo ông, khi Ser Ilyn.... khi thanh đao...
Có lẽ mình cũng sẽ chết, cô tự nhủ, và cô thấy ý nghĩ đó cũng không quá tệ. Nếu cô nhảy ra khỏi cửa sổ, cô có thể chấm dứt nỗi đau khổ này, và nhiều năm sau những ca sĩ sẽ hát về nỗi buồn của cô. Cơ thể cô nằm trên nền đá bên dưới, tuyệt vọng và vô tội, khiến bất cứ người nào phản bội cô đều phải thấy cắn rứt. Sansa đã xuống giường và mở chốt cửa... nhưng cô không đủ can đảm mà nhảy xuống, và thế là cô lại trở lại giường tấm tức khóc.
Những hầu gái cọ nói chuyện với cô khi mang thức ăn tới, nhưng cô không buồn trả lời. Một lần Grand Maester Pycelle tới cùng một thùng chai lọ hỏi xem cô có bị ốm không. Ông sờ trán cô, bắt cô cởi đồ và chạm vào hết khắp nơi trong khi cô hầu gái đè cô xuống. Sau đó ông ta để lại cho cô một lọ nước mật ong và thảo dược rồi dặn cô uống mỗi đêm. Cô uống nó ngay và đi ngủ tiếp.
Cô mơ thấy những tiếng bước chân trên cầu thang, nghe thấy tiếng áo da sột soạt trên đá khi một người từ từ bước lên phòng cô, từng bước từng bước một. Tất cả những gì cô có thể làm là nấp mình sau khung cửa mà run rầy nghe ngóng, trong khi lão bước tới mỗi lúc một gần. Cô biết đó là Ser Ilyn Payne đang tới để chặt đầu cô. Cô không có nơi nào để chạy trốn hay ẩn nấp, cũng không có cách nào để khóa cửa. Cuối cùng tiếng bước chân dừng lại và cô biết hắn ở ngay ngoài kia, đang đứng im lặng nhìn vào bằng đôi mắt chết chóc và khuôn mặt rỗ. Tới lúc đó cô nhận ra mình không một mảnh vải che thân. Cô co người, dùng tay che thân thể, thì cánh cửa cót két mở ra, một thanh đại đao thò vào...
Cô thức dậy thều thào. “Làm ơn, làm ơn đi mà, cháu sẽ ngoan, cháu sẽ ngoan, làm ơn đừng...” nhưng không có ai nghe.
Và cuối cùng cũng thực sự có những tiếng bước chân tới. Joffrey mở cửa, không phải Ser Ilyn mà là chàng thiếu niên từng là hoàng tử của lòng cô. Cô nằm cuộn tròn trên giường, rèm kéo xuống nên cô không biết giờ là buổi trưa hay nửa đêm nữa. Đầu tiên cô nghe tiếng gõ cửa. Sau đó tấm rèm cửa bị kéo ra, cô giơ tay che mắt khỏi ánh mặt trời đột ngột và thấy họ đứng trước mặt cô.
“Chiều này nàng phải tham gia buổi chầu,” Joffrey nói. “Tắm rửa và ăn mặc cho đúng với vị trí hôn thê của ta.” Sandor Clegane đứng đó trong chiếc áo chẽn nâu đơn bạc và áo choàng không tay xanh, khuôn mặt bỏng trông thật xấu xí dưới ánh nắng ban ngày. Đằng sau họ là hai lính Ngự Lâm Quân trong chiếc áo choàng sa tanh trắng.
Sansa kéo chăn lên tận cằm để che thân mình. “Không,” cô rêи ɾỉ, “làm ơn... để em lại đây.”
“Nếu nàng không đứng dậy mặc quần áo vào, Chó Săn sẽ giúp nàng,” Joffrey nói.
“Em cầu xin người, hoàng tử của em...”
“Giờ ta là vua rồi. Chó, kéo cổ nàng ta ra khỏi giường.”
Sandor Clegane ôm lấy eo cô và bê’ cô ra khỏi cái giường lông vũ trong khi cô yếu ớt chống cự. Tấm chăn rơi xuống sàn. Cô chỉ mặc đúng một chiếc váy ngủ mỏng manh che thân mình.
“Hãy làm những gì cô được yêu cầu đi,” Clegane nói. “Mặc đồ vào.” Hắn ta nhẹ nhàng đẩy cô về phía tủ quần áo.
Sansa lùi lại. “Em đã làm điều thái hậu yêu cầu, em đã viết thư, em đã viết những điều thái hậu dặn. Chàng nói chàng sẽ khoan hồng với cha em. Làm ơn hãy cho em về nhà. Em sẽ không làm chuyện phản nghịch, em thề em sẽ ngoan mà. Em không có dòng máu phản nghịch trong người. Em chỉ muốn về nhà mà thôi.” Nhớ lại phép lịch sự, cô cúi đầu yếu ớt nói nốt. “Nếu chàng bằng lòng,”
“Ta không bằng lòng,” Joffrey nói. “Mẹ nói ta vẫn phải kết hôn cùng nàng, vì thế nàng sẽ ở lại đây, và nàng phải tuân lệnh.”
“Em không muốn lấy chàng,” Sansa rêи ɾỉ. “Chàng đã chém đâu cha em!”
“Ông ta là kẻ phản nghịch. Ta chưa bao giờ hứa sẽ tha mạng cho hắn, ta chỉ hứa sẽ khoan hồng với hắn, và ta đã làm vậy. Nếu ông ta không phải cha nàng, ta đã phanh thây hay lột da ông ấy rồi, nhưng ta đã để ông ta chết toàn thầy.”
Sansa nhìn chầm chằm như thế lẳn đầu thấy hẳn vậy Hắn mặc áo chẽn đỏ với những họa tiết hình sư tử và áo chùng vải kim tuyến cổ cao ôm lấy gương mặt. Cô không hiểu sao mình có thể nghĩ hắn đẹp trai cơ chứ. Môi hắn mềm và đỏ như những con giun cô nhìn thấy sau mưa, còn ánh mắt thì dương dương tự đắc và độc ác. “Tôi ghét chàng.”
Mặt vua Joffrey nghiêm lại. “Mẹ nói một nhà vua không nên đánh vợ. Ser Meryn.”
Hiệp sĩ đó tới bên cô trước khi cô kịp để ý, kéo ngược tay cô lại khi cô cố che mặt rồi đấm chéo vào mặt cô. Sansa không nhớ mình đã ngã, nhưng điều tiếp theo cô biết là cô đang quỳ một chân giữa đống rác rưởi. Đầu cô ong ong. Ser Meryn Trant đứng trước mặt cô, với đôi găng tay lụa trắng dính máu.
“Giờ nàng nghe lời hay ta bảo ông ta đánh nàng tiếp?”
Sansa ù tai. Cô chạm vào mặt và đầu ngón tay cô ươn ướt máu. “Em... sẽ... tuân lệnh, thưa hoàng tử.”
“Thưa bệ hạ,” Joffrey sửa lại. “Ta sẽ đợi nàng trong buổi chầu.” Hắn quay người rời đi.
Ser Meryn và Ser Arys đi theo hắn ra ngoài, nhưng Sandor Clegane nán lại để kéo cô đứng dậy. “Đừng để mình phải chịu đòn chứ cô gái, hãy cho ngài bất cứ cái gì ngài ta muốn.”
“Chàng... chàng muốn gì? Làm ơn hãy nói cho tôi biết đi.”
“Ngài muốn cô cười và ngoan ngoãn và làm tiểu thư yêu quý của ngài,” giọng Chó Săn khàn khàn. “Ngài muốn cô ngâm nga những lời nói xinh đẹp đáng yêu mà sơ đã dạy cô. Ngài muốn cô yêu ngài... và sợ ngài.”
Sau khi hắn đi, Sansa ngồi sụp xuống đống hỗn động, nhìn chằm chằm vào bức tường cho tới khi hai người hầu gái rón rén vào phòng. “Làm ơn lấy nước nóng cho ta tắm,” cô bảo với họ, “và nước hoa nữa, cùng chút phấn để che vết thâm này.” Nửa mặt bên trái của cô sưng phù và bắt đầu đau, nhưng cô biết Joffrey muốn cô xinh đẹp.
Nước nóng làm cô nghĩ tới Winterfell, và nó tiếp cho cô thêm sức mạnh. Cô không tắm rửa từ ngày cha mất, và cô giật mình khi thấy nước bẩn đến thế nào. Những nữ tì lau máu dính trên mặt cô, kỳ lưng, gội đầu và chải cho tới khi nó trở lại thành những lọn tóc xoăn màu nâu vàng dày. Sansa không nói gì ngoài ra lệnh; họ là những người hầu nhà Lannister, không phải của cô và cô không tin họ. Tới lúc mặc váy, cô chọn chiếc váy lụa xanh lá cây mà cô từng mặc trong buổi đấu thương ngựa. Cô nhớ lại Joff đã lịch lãm như thế nào trong bữa tiệc tối đó. Có lẽ chiếc váy cũng sẽ làm chàng nhớ lại và sẽ cư xử nhẹ nhàng hơn.
Cô uống một cốc sữa đánh bơ rồi nhấm nháp vài cái bánh quy trong khi chờ đợi và cũng để lót dạ. Tới giữa trưa thì Ser Meryn quay lại. Ông ta mặc bộ giáp trắng; áo giáp vảy cá tráng men trắng với những hoa văn vàng, đầu đội mũ trụ với biểu tượng mặt trời vàng, găng sắt, bọng che cổ, xà cạp và giày đều sáng choang, áo choàng len dày cố định bằng hình sư tử vàng. Tấm che mặt đã được gạt lên để khoe ra những đường nét khuôn mặt kém thân thiện: túi bọng mắt lớn, miệng rộng thở ra mùi chua chua, mái tóc màu nâu xỉn lốm đốm sợi bạc. “Tiểu thư,” ông ta cúi đầu nói như thể không có chuyện vừa đánh cô cách đây ba tiếng đồng hồ. “Bệ hạ phái tôi tới hộ tống tiểu thư tới phòng chầu.”
“Chàng có phái ông tới đánh tôi nếu tôi không đi không?”
“Vậy là tiểu thư không muốn đi sao?” ông ta nhìn cô, mặt không biểu lộ chút cảm xúc. Ông ta cũng chẳng thèm liếc nhìn vết bầm ông ta để lại trên mặt cô.
Sansa nhận ra rằng ông ta không ghét cô; mà cũng chẳng yêu quý gì cô. Ông ta chẳng có cảm giác gì với cô. Cô chỉ là một... một đồ vật với ông ta mà thôi. “Không,” cô nói và đứng lên. Cô muốn nổi giận, muốn đánh ông ta như ông ta đã đánh cô, để cảnh cáo rằng khi cô thành hoàng hậu cô sẽ cho ông ta đi lưu đày nếu còn dám giơ tay đánh cô tiếp... nhưng cô nhớ Chó Săn đã nói với cô, và cô chỉ bảo rằng, “Ta sẽ làm theo lệnh của bệ hạ.”
“Tôi cũng vậy,” ông ta trả lời.
“Vầng... nhưng ông không phải một hiệp sĩ chân chính, Ser Meryn ạ.”
Sansa biết Sandor Clegane sẽ cười nếu nghe được cầu này. Những người khác sẽ mắng nhiếc cô, bảo cô biết điều mà ngậm miệng lại, thậm chí là xin cô tha thứ. Ser Meryn Trant không làm vậy. Ser Meryn Trant chẳng buồn quan tâm.
Ban công trống trải chỉ dành cho Sansa. Cô đứng đó hơi cúi đầu, cố ngăn nước mắt trào ra, trong khi Joffey đang ngồi trên Ngai Sắt và làm những điều hắn cho là công lý. Chín trong số mười vụ việc làm hắn chán ngán; hắn để hội đồng xử lý những việc đó và nhúc nhích không yên trong khi Lãnh chúa Baelish, Grand Maester Pycelle hay thái hậu Cersei xử lý. Nhưng khi hắn đã quyết thì kể cả thái hậu cũng không xoay chuyển được.
Một tên trộm được áp giải tới và hẳn ra lệnh Ser Ilyn chặt tay hẳn, ngay trước triều thần. Hai hiệp sĩ tới trình bày vè tranh chấp đất đai, và hẳn ra lệnh hai người nên đấu kiếm vào sáng mai. “Tới lúc chết,” hắn nói thêm.
Một người phụ nữ quỳ gối trước mặt hắn cầu xin bỏ án chặt đầu cho một kẻ bị kết án phản nghịch. Cô yêu hắn và muốn hẳn được chôn cất toàn thây. “Nếu ngươi yêu một kẻ phản nghịch, ngươi cũng là kẻ phản nghịch,” Joffrey nói. Hai tên áo choàng vàng lôi cô ta vào ngục thất.
Lãnh chúa Slynt mặt ếch ngồi ở cuối bàn hội đồng mặc áo chẽn nhung đen và áo choàng vải kim tuyến, gât đầu đòng tình với mọi phán quyết của nhà vua. Sansa nhìn chằm chằm vào gương mặt xấu xí và nhớ hắn đã ném cha cô cho Ser Ilyn như thế nào. Cô ước gì cô có thể đánh hắn, ước gì có một người anh hùng sẽ ném hắn xuống và chém đầu hẳn. Nhưng giọng nói bên trong cô thì thầm, Làm gì có người hùng nào ở đây chứ, và cô nhớ lại điều Lãnh chúa Petyr đã nói với cô trong chính đại sảnh này, “Tiểu thư yêu quý, cuộc đời này không phải một khúc ca đâu. Rồi sẽ có ngày tiểu thư học được điều đó từ trong nỗi buôn." Trong đời thực, quái vật chiến thắng, cô tự nhủ, và giờ cô nghe thấy giọng nói khàn đυ.c của Chó Săn như thể kim loại mài trên đá. “Đừng để mình phải chịu đòn chứ cô gái, hãy cho ngài bất cứ thứ gì ngài ta muốn.”
Vụ cuối cùng là về một chàng ca sĩ tại quán rượu, bị buộc tội đã hát chế nhạo Tiên Vương Robert. Joffrey ra lệnh cho người mang đàn hạc và bắt cậu ta hát ngay trong buổi chầu. Chàng ca sĩ khóc lóc và thề sẽ không bao giờ hát bài đó nữa, nhưng nhà vua không nghe. Khúc ca đó khá hay, toàn về việc vua Robert đánh con lợn. Sansa biết con lợn ở đây chính là con lợn lòi đã gϊếŧ chết nhà vua, nhưng trong vài đoạn cô cảm giác như cậu ta đang hát về thái hậu vậy. Khi khúc hát kết thúc, Joffrey tuyên bố tha mạng cho hắn. Hắn có thể chọn mất tay hoặc mất lưỡi. Hắn có một ngày để lựa chọn. Janos Slynt gật đầu.
Sansa nhẹ nhõm nhận thấy đầy là công việc cuối cùng của buổi chiều, nhưng sự thử thách đối với cô chưa kết thúc. Khi sứ giả tuyên bố bãi triều, cô chạy khỏi ban công và thấy Joffrey đang đợi cô ở chân cầu thang xoắn ốc. Chó Săn và Ser Meryn đi cùng hắn. Nhà vua trẻ nhìn cô từ đầu tới chân. “Trông nàng tuyệt hơn trước rồi.”
“Cảm ơn bệ hạ,” Sansa nói. Những lời nói rỗng tuếch, nhưng chúng làm hắn gật đầu và mỉm cười.
“Đi dạo cùng ta đi,” Joffrey ra lệnh và đưa tay cho cô. Cô không còn lựa chọn nào ngoài nắm lấy. Được nắm tay hắn từng làm cô sung sướиɠ; nhưng giờ cô thấy sởn gai ốc.
“Sắp tới sinh nhật ta rồi,” Joffrey nói khi họ đi ra ngưỡng cửa phòng chầu. “Ta sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn và nhiều người sẽ tặng quà ta. Nàng định tặng ta gì nào?”
“Em chưa nghĩ tới, thưa hoàng tử.”
“Thưa bệ hạ,” hắn khó chịu nhắc. “Nàng thực sự ngốc phải không? Mẹ ta đã nói vậy.”
“Thật sao?” sau tất cả những chuyện đã xảy ra, lời nói của hắn đáng ra không thể làm tổn thương cô hơn được nữa, nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy đau. Thái hậu luôn tỏ ra tử tế với cô.
“À đúng. Mẹ cứ lo lắng về con cái của chúng ta, rằng chúng có ngu ngốc. như nàng không, nhưng ta bảo mẹ đừng lo lắng quá nhiều.” Nhà vua ra hiệu và Ser Meryn mở cửa cho họ.
“Cám ơn bệ hạ,” cô lẩm bẩm. Chó Săn nói đúng, cô nghĩ, mình chỉ là một con chim nhỏ, nhắc đi nhắc lại những lời nói mà họ dạy mình. Mặt trời đã lặn sau bức tường phía tây, và những phiến đá xây Tháp Đỏ tối dần chuyển sang màu máu.
“Ta sẽ cho nàng một đứa con ngay khi nàng có thể,” Joffrey nói khi đưa cô ra ngoài sân tập. “Nếu đứa đầu tiên bị đần, ta sẽ chặt đầu nàng và lấy một người vợ thông minh hơn. Nàng nghĩ khi nào nàng có thể có con?”
Sansa không thể nhìn hắn vì hắn đã lăng nhục cô quá nhiều. “Septa Mordane nói hầu hết... hầu hết các tiểu thư quý tộc đều dậy thì vào độ tuổi mười hai hoặc mười ba.”
Joffrey gật đầu. “Đường này.” Hẳn dắt cô qua cổng, tới những bậc thang dẫn lên tường thành.
Sansa run rẩy giật mình lùi lại. Đột nhiên cô nhận ra họ đang định đi đâu. “Không,” cô hoảng hốt thốt lên. “Làm ơn, đừng, đừng bắt em lên đó, em cầu xin chàng...”
Joffrey mím chặt môi lại. “Ta muốn cho nàng xem kết cục của những kẻ phản nghịch.”
Sansa lắc đầu quầy quậy. “Em không đi. Em sẽ không đi.”
“Ta sẽ lệnh cho Ser Meryn lôi nàng lên,” hẳn nói. “Nàng sẽ không thích đâu. Tốt hơn hết nàng nên làm theo lời ta.” Joffrey vươn tay ra và Sansa lùi lại và đυ.ng phải Chó Săn.
“Làm theo đi cô gái,” Sandor Clegane bảo và đẩy cô về phía nhà vua. Miệng hắn ta hơi nhếch lên ở bên mặt bỏng và Sansa gần như có thể nghe thấy nốt câu nói. Ngài sẽ lôi cô lên bống bất cứ giá nào, vì thế hãy cho ngài ta bất cứ thứ gì ngài ta muốn.”
Cô buộc mình nắm lấy tay vua Joffrey. Đi lên trên đó giống như cơn ác mộng trở thành hiện thực vậy; mỗi bậc thang đều là cả một sự cố gắng, như thể cô đang kéo chân ra khỏi đống bùn ngập tới mắt cá, và có nhiều bậc thang hơn cô tưởng, hàng ngàn hàng ngàn bậc, và điều đáng sợ đang chờ đợi cô trên thành lũy.
Từ trên tường thành, cả thế giới trải rộng trước mắt họ. Sansa có thể thấy Đại Điện Baelor trên đồi Visenya, nơi cha cô chết. Ở cuối đường Sisters là phế tích ám khói đen của Vạc Rồng. Ở phía tây, mặt trời đỏ ối đã lặn một nửa xuống Cổng Thần Linh. Biển ở sau lưng cô và phía nam là chợ cá, bên cảng và những dòng nước xoáy của Xoáy Nước Đen. Và phương bắc...
Cô quay về hướng đó và chỉ thấy thành phố, những con đường lớn, hẻm nhỏ, đồi núi nhấp nhô và đòng bằng trải rộng cùng những bức tường đá ở phía xa. Nhưng cô biết bên ngoài kia là một vùng rộng lớn với những nông trại, cánh đồng và rừng cây, và xa hơn nữa, thẳng về phương bắc là thành Winterfell.
“Nàng nhìn gì vậy?” Joffrey nói. “Đây mới là điều ta muốn nàng nhìn.”
Trên bức tường phòng vệ dày bảo vệ thành lũy cao tầm ngang cằm Sansạ là những ô bắn tên khoét sầu cách nhau một mét dành cho các cung thủ. Đầu người được cắm trên các cây cọc dọc theo tường thành, mặt nhìn ra ngoài thành phố. Sansa đã nhìn thấy chúng ngay khi bước lên tường thành, nhưng dòng sông, những con phố nhộn nhịp và mặt trời lặn trong ánh hoàng hôn đẹp hơn rất nhiều. Hắn có thể bắt mình nhìn những cái đầu, cô tự nhủ, nhưng hắn không thể bắt mình thấy chúng được.
“Đây là đầu cha nàng,” hắn nói. “Cái đó đó. Chó, quay cái đầu lại cho nàng nhìn.”
Sandor Clegane nắm tóc và quay cái đầu lại. Cái đầu bị phủ hắc ín để bảo quản lâu hơn. Sansa bình tĩnh nhìn nhưng chẳng thấy gì cả. Trông nó không giống Lãnh chúa Eddard lắm, cô nghĩ; trông nó còn chẳng thật nữa. “Em phải nhìn bao lâu?”
Joffrey có vẻ thất vọng. “Nàng muốn nhìn những cái đầu khác không? Còn có cả một hàng dài cơ.”
“Vâng, nếu bệ hạ vừa lòng.”
Joffrey dẫn cô đi qua hàng tá cái đầu nữa và hai ngọn giáo trống không. “Ta dành hai cái này cho chú Stannis và chú Renly,” hắn giải thích. Những cái đầu khác thuộc về những người đã chết và bị cắm ở đây lâu hơn cha nàng. Dù có hắc ín cũng không thể bảo quản lâu hơn được.” Nhà vua chỉ vào một cái đầu và nói, “Đây là đầu sơ của nàng,” nhưng Sansa không thể nói đó là đầu một người phụ nữ. Quai hàm đã rơi ra khỏi mặt, những con chim đã ăn một bên tai và gần hết một bên má.
Sansa đã từng băn khoăn vè chuyện xảy ra cho Septa Mordane, dù cô nghĩ mình đã đoán ra từ đàu. “Vì sao chàng gϊếŧ sơ chứ?” cô hỏi. “Bà ấy đã thề phục vụ thần linh...”
“Bà ta là kẻ phản bội.” Joffrey có vẻ hờn dỗi; cô đã làm hắn thất vọng. “Nàng không nói nàng định tặng ta cái gì vào dịp sinh nhật. Có lẽ ta sẽ cho nàng vài thứ, nàng thấy sao?”
“Nếu bệ hạ hài lòng,” Sansa nói.
Khi hắn cười, cô biết hẳn đang chê giễu cô. “Nàng biết đấy anh trai nàng cũng là một kẻ phản nghịch.” Hắn quay đầu Septa Mordane lại. “Ta vẫn nhớ anh nàng từ hồi ở thành Winterfell. Con chó của ta gọi hẳn là Lãnh chúa kiếm gỗ. Đúng không, Chó?”
“Thật sao?” Chó Săn trả lời. “Thần không nhớ.”
Joffrey hờn dỗi nhún vai. “Anh trai nàng đã đánh bại cậu Jaime. Mẹ nói đó là một hành động phản bội. Bà đã khóc khi nghe tin. Phụ nữ, kể cả mẹ ta, luôn mềm yếu, dù bà cố tỏ ra không phải vậy. Bà nói chúng ta cần ở lại Vương Đô đề phòng những người chú kia tấn công, nhưng ta không quan tâm. Sau bữa tiệc sinh nhật, ta sẽ tập họp quân đội thân chinh đi gϊếŧ anh trai nàng. Và ta sẽ tặng nàng cái đó, tiểu thư Sansa ạ. Đầu của anh trai nàng.”
Cô bỗng thấy giận điên người và nghe tiếng mình nói. “Hoặc có lẽ anh trai em sẽ tặng em đầu chàng.”
Joffrey nhăn mặt, “Nàng đừng bao giờ chế giễu ta như vậy. Một người vợ thực sự không bao giờ chế giễu chồng mình. Ser Meryn, dạy dỗ nàng.”
Lần này hiệp sĩ nắm lấy cằm cô và giữ chặt đầu cô trong khi đánh. Ông ta tát cô hai cái, từ phải sang trái, và mạnh hơn, từ trái sang phải. Môi cô rách ra và máu chảy xuống cằm, hòa lẫn cùng nước mắt.
“Đừng lúc nào cũng khóc thế,” Joffrey nói. “Nàng xinh hơn khi cười.”
Sansa cố mỉm cười, sợ rằng hắn sẽ cho Ser Meryn đánh tiếp nếu cô không cười, nhưng chẳng ích gì, nhà vua vẫn lắc đầu. “Lau máu đi, trông nàng luộm thuộm lắm.”
Tường phòng vệ cao tới ngang cằm cô, nhưng bên khe giữa chẳng có gì, chẳng có gì ngoài vực sâu lao thẳng xuống sân bên dưới cách khoảng hơn hai mươi mét. Cô chỉ cần đẩy nhẹ thôi, cô nghĩ. Hắn đang đứng ngay đó, ngay đỏ, cười mỉa mai cô bằng cặp môi trông như hai con giun béo núc. Mày có thể, cô tự nhủ. Mày có thể. Làm ngay đi. Dù cô có lao xuống cùng hẳn cũng không sao. Chẳng sao cả.
“Này cô gái.” Sandor Clegane quỳ xuống trước cô, giữa cô và Joffrey. Với một sự tinh tế đáng ngạc nhiên, ông ta lau máu dính trên đôi môi sưng vù của cô.
Khoảnh khắc đó đã biến mất. Sansa cúi xuống. “Cảm ơn,” cô nói khi hắn lau xong. Cô là một cô gái ngoan, luôn nhớ thế nào là lịch sự.