Mùi bánh mỳ nóng hổi bay ra từ những cửa hàng dọc phố Flour ngọt ngào hơn bất cứ hương thơm nào Arya từng thấy. Cô hít một hơi thật sâu và bước tới gần con bồ câu. Nó béo múp, lốm đốm đen, đang bận mổ vỏ bánh rơi giữa hai viên đá cuội, nhưng khi bóng Arya tới gần, nó bay mất.
Thanh kiếm gỗ của cô vυ"t lên và đánh trúng nó khi nó mới chấp chới bay lên, và nó rơi xuống cùng một túm lông màu nâu. Cô tiến tới trong chóp mắt, nắm lấy một bên cánh chim trong khi nó quẫy đạp vỗ cánh. Nó mổ vào tay cô. Cô nắm lấy cổ nó mà vặn tới khi nghe thấy tiếng xương gẫy.
So với bắt mèo, bắt bồ câu quá dễ.
Một thầy tu đi qua nhìn cô với vẻ ngờ vực. “Đầy là nơi tìm chim bồ câu tốt nhất đấy ạ,” Arya nói trong khi phủi bụi và nhặt thanh kiếm gỗ lên.
“Chúng tới đây nhặt vụn bánh mỳ,” hẳn ta nói rồi vội vã bỏ đi.
Cô buộc con chim vào thắt lưng và rảo bước xuống đường. Một người đang đẩy một thùng bánh tạc trên chiếc xe hai bánh; mùi việt quất, chanh và mơ thơm lừng. Bụng cô réo ầm ĩ. “Cháu xin một cái được không ạ?” cô nghe thấy mình nói. “Một cái bánh chanh hay... hay cái gì cũng được ạ.”
Gã đẩy xe nhìn cô từ trên xuống dưới. Rõ ràng hẳn chẳng thích thú gì cái mình nhìn thấy. “Ba đồng.”
Arya vỗ thanh kiếm gỗ vào cạnh giày. “Cháu sẽ đổi cho chú con bồ câu béo này,” cô nói.
“Lũ Ngoại Nhân mới thèm bồ câu của mày,” gã đẩy xe nói.
Những chiếc bánh mới ra lò còn nóng hổi, mùi thơm phức làm cô ứa nước miếng, nhưng cô không có tiền. Cô nhìn gã đẩy xe, nhớ lại điều thầy Syrio nói với cô về việc quan sát. Gã ta lùn, bụng tròn nhỏ, và khi di chuyển trọng tầm có vẻ hơi lệch sang trái. Cô vừa mới nghĩ nếu cô chộp một chiếc bánh và bỏ chạy gã sẽ không bao giờ tóm được cô thì hẳn nói, “Mày nên bỏ đôi bàn tay bẩn thỉu của mày đi chỗ khác. Đội áo vàng biết cách xử lý những con chuột cống nhỏ thích trộm đồ của người khác đấy.”
Arya cảnh giác liếc nhìn về đẳng sau. Hai lính Đội Gác Thành đang đứng ở đầu một con hẻm. Áo choàng họ gần chạm đất, lớp vải len dày được nhuộm vàng ươm; áo giáp, giày và găng tay của họ màu đen. Một người đeo trường kiếm ở hông, người khác đeo dùi cui sắt. Với cái nhìn nuối tiếc cuối cùng, Arya lùi khỏi cái xe đẩy và vội vã bỏ đi.
Hai tay lính không hề để ý gì tới cô, nhưng chỉ nhìn thấy họ cũng đủ làm cô đau quặn ruột. Arya tránh xa lâu đài hết mức có thể, nhưng dù từ xa cô cũng thấy những cái đầu đang thối rữa trên những bức tường đỏ. Từng đàn quạ kêu ầm ĩ quanh những cái đầu, bu kín như ruồi vậy. Theo như những gì người ta nói ở quận Flee Bottom thì đội áo choàng vàng đã cấu kết cùng nhà Lannister, chỉ huy của họ được phong lãnh chúa, được ban thưởng đất đai trên dòng Trident và vị trí trong hội đồng nhà vua.
Cô cũng nghe được nhiều tin khác nhau, có tin đáng sợ, có tin cô nghe chẳng hiểu gì. Họ nói cha cô đã gϊếŧ chết vua Robert và sau đó bị Lãnh chúa Renly sát hại. Những người khác khẳng định rằng Renly đã gϊếŧ nhà vua sau cuộc cãi vã trên bàn rượu. Nếu không thì sao ngài ta phải bỏ chạy trong đêm như một tên trộm như vậy chứ? Lại có câu chuyện nhà vua bị một con lợn lòi húc chết khi đi săn, câu chuyện khác lại kê ngài ăn quá no thịt lợn lòi và chết ngay trên bàn tiệc. Một số người bảo đúng là nhà vua chết trên bàn tiệc thật, nhưng là do Gián Điệp Varys hạ độc. Không, là thái hậu đầu độc bệ hạ mới đúng. Không, bệ hạ chết vì bệnh đậu mùa. Không, ngài bị nghẹn xương cá.
Có một điều mà tất cả các cầu chuyện đều nhắc tới: đức vua Robert đã băng hà. Những quả chuông trên bảy ngọn tháp của Đại Điện Baelor đã rung ròng rã một ngày một đêm, tiếng vang rền bi thảm của chúng tràn ngập khắp thành phố như thể thủy triều. Một cậu con trai của thợ thuộc da nói với Arya rằng, họ chỉ rung chuông như vậy khi nhà vua băng hà mà thôi.
Tất cả những gì cô muốn là được về nhà, nhưng rời khỏi Vương Đô không dễ như cô tưởng. Ai cũng nói về chiến tranh, và đội áo choàng vàng đi lại nườm nượp trên tường thành như thể rận trên... ờ, trên người cô. Cô đã ngủ tại Flea Bottom, trên mái nhà và trong chuồng ngựa, bất cứ nơi đâu cô tìm được chỗ đặt lưng, và cô không mất nhiều thời gian để hiểu vì sao quận này mang cái tên hay tới vậy.
Mỗi ngày kể từ khi trốn thoát khỏi Tháp Đỏ, Arya đều đến một trong bảy cổng thành. Cổng Rồng Thiêng, Cổng Sư Tử và Cổng Cổ Xưa đều cửa đóng then cài. Cổng Bùn Lầy và Cổng Thần Linh mở, nhưng chỉ cho phép người ta đi vào thành phố; lính gác không cho ai ra ngoài. Những người được phép đi ra đều phải đi qua Cổng Thành hoặc Cổng Sắt, nhưng binh lính nhà Lannister mặc áo choàng đỏ và mũ trụ sư tử đứng gác ở đó. Quan sát từ mái nhà nghỉ gần Cổng Thành, Arya thấy họ lục soát các xe hàng và xe ngựa, bắt các kỵ sĩ mở túi bên yên, và tra hỏi từng người đi bộ qua.
Đôi khi cô nghĩ tới việc bơi qua sông, nhưng Xoáy Nước Đen rộng và sâu, mọi người đều biết rằng dòng chảy ở đó rất nguy hiểm và khó đoán. Cô không còn tiền để đi phà hay lên tàu.
Cha đã dạy cô không được ăn cắp, nhưng càng ngày cô càng không nhớ được lý do vì sao. Nếu cô không thoát được ra ngoài, cô sẽ phải liều với lính gác thành. Cô không đói lắm từ ngày biết cách dùng thanh kiếm gỗ đập chim, nhưng cô sợ ăn nhiều thịt bồ câu sẽ làm cô phát buồn nôn. Cô từng ăn sống hai con trước khi cô tới được Flea Bottom.
Ở Bottom có những nhà tế bần chạy dọc theo những con hẻm, noi những chiếc nồi nấu súp lớn nằm phoi sương phơi nắng hàng năm tròi, và cô có thể đổi nửa con chim lấy một ổ bánh mỳ, một “bát súp nâu”5, và có khi họ còn xiên nửa con chim còn lại và nướng giòn cho cô, miễn là cô tự mình vặt lông. Arya có thể đổi mọi thứ lấy một cốc sữa và một chiếc bánh chanh, nhưng súp nâu cũng không quá tệ. Trong đó thường có lúa mạch, vài miếng cà rốt, hành và củ cải, và thi thoảng là táo, với một lớp mỡ phủ lên trên. Cô hầu như cố không nghĩ tới thịt. Một lần cô đã ăn phải một miếng cá.
Chỉ có một vấn đề là, những nhà tế bần không bao giờ vắng người, và kể cả khi Arya đang nuốt vội vàng chút thức ăn, cô vẫn cảm nhận được những ánh mắt đang nhìn cô. Vài người nhìn giày và áo choàng của cô và cô biết họ nghĩ gì. Còn những người khác, cô gần như có thể cảm nhận ánh mắt họ đang bò dưới lóp áo da của cô; cô không biết họ đang nghĩ gì, và điều đó còn làm cô sợ hơn. Có hai lần, có kẻ đuổi theo cô vào trong các con hẻm, nhưng tới giờ vẫn chưa ai tóm được cô.
Chiếc vòng bạc cô nghĩ sẽ bán được đã bị trộm ngay trong đêm đầu tiên cô thoát khỏi lâu đài, và túi quần áo tốt đã bị giật mất khi cô ngủ trong một ngôi nhà cháy ở hẻm Pig. Tất cả những gì họ bỏ lại cho cô là chiếc áo choàng cô đang cuộn trong người, những chiếc áo da cô đè trên lưng, thanh kiếm gỗ... và Mũi Kim. Cô nằm đè lên Mũi Kim, không nó cũng bị trộm mất rồi; nó đáng giá hơn tất cả những thứ còn lại. Vì thế Arya có thói quen đi đâu cũng ôm khư khư cái áo choàng ở tay phải để che lưỡi kiếm đeo bên hông. Cô cầm thanh kiếm gỗ ở tay trái, để ai cũng có thể nhìn thấy, để dọa bọn ăn cướp, nhưng không ai trong các trại tê bần sợ kể cả khi cô có cằm theo một cây rìu chiên. Những ánh mắt đủ để cô thấy thịt bồ câu và bánh mì ôi chẳng ngon lành gì nữa. Cô thường xuyên nhịn đói đi ngủ còn hơn phải chịu đựng những ánh mắt đang chăm chằm nhìn cô.
Một khi ra khỏi thành phố, cô có thể hái quả mọng, hoặc hoa lan để đổi lấy táo và trái anh đào. Arya nhớ mình đã nhìn thấy vài cây dọc theo vương lộ trong chuyến du hành xuống phương nam. Và cô có thể đào rễ cầy trong rừng, thậm chí bắt vài con thỏ. Trong thành phố, thứ duy nhất biết chạy là chuột, mèo và những con chó gầy nhẳng. Cô nghe nói, các nhà tế bần sẽ cho cô khá nhiêu đồng cho một ổ chó con, nhưng cô không thích nghĩ tới chuyện đó.
Bên dưới phố Flour là một mê cung những con hẻm và những con phố đan xen nhau. Arya len người qua đám đông, cố tránh xa những tên lính áo choàng vàng hết mức có thể. Cô đã học cách đi giữa đường. Thi thoảng cô phải tránh những cỗ xe hàng và ngựa, nhưng ít nhất cô có thể thấy họ đang tới. Nếu cô đi gần những tòa nhà, người ta có thể tóm cô. Trong một vài con hẻm, có khi cô phải dựa sát vào tường mà đi; những tòa nhà quá sát.
Một lũ trẻ con hò reo chạy đuổi theo một chiếc vòng đang lăn trên đường. Arya nhìn chúng mà trong lòng oán giận, cô nhớ lại những lằn cùng chơi vòng với Bran, anh Jon cùng bé Rickon. Cô băn khoăn tự hỏi giờ em đã lớn thế nào rồi, và liệu Bran có buồn không. Cô dám đánh đổi bất cứ điều gì để lại được nghe anh Jon gọi cô là “em gái nhỏ” và vò đầu cô. Thực ra cô không thích người khác vò đầu mình. Cô soi mình qua vũng nước bẩn và thấy tóc mình không thể rối hơn được nữa.
Cô cổ nói chuyện với những đứa trẻ trên đường phố, mong kết bạn với bất cứ đứa nào có thể cho cô ngủ nhờ, nhưng chắc cô đã nói sai gì đó. Chúng cẩn trọng liếc nhìn cô rồi chạy biến mất nếu như cô tới quá gần. Anh chị chúng hỏi Arya những câu cô bé không thể trả lời, gọi cô bằng đủ cái tên và cố trộm đồ của cô. Chỉ ngày hôm qua thôi, một cô gái đi chần đất gầy gò, lớn gấp đôi tuổi cô đã cố rút mất giày khỏi chân Arya, nhưng cô đã đánh vào tay cô ả và khiến ả khóc lóc, máu me bê bết chạy đi mất.
Một con hải âu bay lượn vòng trên đầu trong khi cô đi xuống đồi tới Flea Bottom. Arya ngẫm nghĩ liếc nhìn, nhưng nó nằm quá xa tầm với của cây gậy. Nó làm cô nghĩ tới biển. Có lẽ đó sẽ là lối thoát. Già Nan thường kể câu chuyện vè những cậu bé đi lậu vé trên những con tàu thương mại và rơi vào đủ các loại phiêu lưu. Có lẽ Arya có thể làm điều đó. Cô quyết định tới cửa sông. Đẳng nào con đường đó cũng nhắm tới Cổng Bùn Lầy, mà hôm nay cô chưa kiểm tra cổng nào.
Những cầu tàu vẳng lặng một cách kỳ lạ. Cô nhìn thấy hai tên áo choàng vàng nữa đang sóng bước qua chợ cá, nhưng họ chẳng buồn nhìn cô. Một nửa các gian hàng vắng không, dường như có ít thuyền cập bến hơn cô nhớ. Bên ngoài Xoáy Nước Đen, ba chiếc tàu chiến của nhà vua đang dập dềnh trên mặt nước, thân tàu thϊếp vàng rẽ nước khi những mái chèo trồi lên thụt xuống. Arya quan sát chúng một lúc, rồi bắt đầu đi ra sông.
Khi thấy lính gác trên cầu cảng thứ ba trong chiếc áo choàng len xám với những đường sọc sa tanh trắng, trái tim cô gần như ngừng đập. Nhìn thấy màu sắc biểu trưng của thành Winterfell khiến cô ứa nước mắt. Đẳng sau họ, một con tàu thương mại ba khoang tinh tế đang bập bềnh tại nơi thả neo. Arya không đọc được cái tên viết trên thân tàu: chữ viết trên đó rất lạ, bằng tiếng Myr, Braavos, hoặc thậm chi là Thượng Valyria. Cô tóm lấy cổ tay áo một phu khuân vác và hỏi, “Làm ơn nói cho em biết,” cô nói, “tàu kia là tàu gì ạ?”
“Tàu Phù Thủy Gió,tới từ thành Myr,” người đàn ông đó trả lời.
“Nó vẫn ở đó,” Arya thốt lên. Người phu khuân vác nhìn cô một cách kỳ lạ rồi nhún vai bỏ đi. Arya chạy tới bến tàu. Phù Thủy Gió là con tàu Cha đã thuê để đưa cô về nhà... nó vẫn đang đợi cô! Cô tưởng nó đã đi từ nhiều năm trước rồi cơ.
Hai người lính gác đang chơi xúc xắc trong khi người thứ ba đi tuần, tay nắm chắc đốc kiếm. Ngượng ngùng vì để họ nhìn thấy cô khóc như một đứa bé, cô dừng lại để giụi mắt. Mắt cô, mắt cô, mắt cô, vì sao...
Hãy quan sát bằng đôi mắt của con, thầy Syrio thì thầm.
Arya quan sát. Cô biết tất cả những người lính gác của cha mình. Ba người mặc áo choàng xám này hoàn toàn xa lạ. “Nhóc,” người đi tuần gọi. “Nhóc muốn gì ở đây?” Hai người kia ngước lên nhìn. Tất cả những gì Arya có thể làm là ngăn mình không nhảy dựng lên mà bỏ chạy, vì cô biết nếu cô làm vậy, họ sẽ ngay lập tức đuổi theo cô. Cô đi lại gần hơn. Họ đang tìm một bé gái, nhưng hẳn nghĩ cô là con trai. Vậy được cô là con trai. “Muốn mua bồ câu không?” cô cho họ xem con chim chết.
“Cút đi,” người lính gác nói.
Arya làm theo điều hắn bảo. Không cần phải giả vờ sợ hãi nữa. Đằng sau cô, những người lính tiếp tục chơi xúc xắc.
Cô không biết làm sao mình về được Flea Bottom, nhưng cô thở dốc khi tới được những con phố hẹp, ngoằn ngoèo, không được rải sỏi đó. Bottom có mùi của riêng nó, cái mùi lờm lợm của chuồng lợn, chuồng ngựa và xưởng da thuộc, lẫn cùng mùi chua chua của những gã xay xỉn và những ả điếm rẻ tiền. Arya mệt mỏi đờ đẫn đi trong mê cung. Mãi tới khi nhìn thấy những những nồi súp nâu sôi lục bục qua cửa nhà tế bần cô mới nhận ra mình đã mất con bồ cầu. Chắc nó đã rơi khỏi thắt lưng khi cô chạy, hoặc ai đã ăn trộm mà cô không để ý. Trong thoáng chốc cô lại muốn khóc. Cô sẽ lại phải đi cả chặng đường trở về phố Flour để kiếm một con chim béo nữa.
Ở bên kia thành phố, những tiếng chuông lại ngân lên.
Arya ngẩng đầu nghe ngóng, không biết lần này tiếng chuông có nghĩa gì.
“Giờ là gì đầy?” một lão béo trong nhà tế bần nói.
“Lại chuông nữa ư thưa thần thánh lòng lành,” một bà lão than thở.
Một gái làng choi tóc đỏ quấn mảnh lụa sơn mở toang cánh cửa sổ thứ hai. “Giờ nhà vua bé chết nữa sao?” cô ta nhoài người xuống phố mà hét hỏi. “Thằng nhóc đó cho chàng đấy, chúng chẳng bao giờ sống lâu cả.”
Khi ả cười, một gã đàn ông trần như nhộng ôm lấy ả từ đằng sau, cắn nhẹ vào cổ và xoa bộ ngực to trắng sữa lồ lộ dưới mảnh vải.
“Con điếm ngu ngốc,” gã béo hét đáp. “Nhà vua không chết, chỉ là chuông triệu hồi thôi. Chỉ có một tòa tháp đổ chuông. Nếu nhà vua băng hà, chuông ở đâu cũng kêu cơ.”
“Này, đừng cắn nữa, không em sẽ rung chuông của ngài đấy,” người phụ nữ bên ô cửa sổ nói với gã đứng sau và dùng cùi chỏ thúc vào người gã. “Vậy là ai chết, nếu không phải nhà vua?”
“Đó là chuông triệu hồi,” ông béo đáp.
Hai thằng bé gần bằng tuổi Arya chạy qua làm nước bẩn bắn tung tóe. Một bà lão chửi chúng, nhưng chúng vẫn chạy tiếp. Những người khác cũng lục tục đi lên đồi để xem tiếng chuông có ý nghĩa gì. Cô đuổi một cậu bé chậm chân hơn. “Mọi người đi đâu vậy?” cô hỏi khi cô ở sau họ. “Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Cậu ta vừa đi vừa nói. “Đội áo choàng vàng mang ông ta tới nhà thờ.”
“Mang ai?” cô hét và chạy nhanh chân hơn.
“Quân sư của Nhà vua! Buu nói họ sẽ chặt đầu ông ấy.”
Một xe hàng đi qua đã để lại vết lún sầu trên đường. Cậu bé kia nhảy qua, nhưng Arya thì không thấy. Cô trượt chân té ngã, mặt chúi xuống trước, đầu gối xước xát đập vào một viên đá và những đầu ngón tay bị trầy vì nền đất cứng. Mũi Kim đong đưa bên chân cô. Cô khóc thít thít khi cố ngồi dậy. Đầu ngón cái tay trái dính đầy máu. Khi mυ"ŧ tay, cồ thấy nửa cái móng tay bị gẫy bật ra. Tay cô đau và đầu gối cô cũng đang chảy máu.
“Tránh ra!” ai đó hét từ con phố đối diện. “Tránh đường cho Lãnh chúa Redwyne!” Tất cả những gì Arya có thể làm là tránh đường trước khi họ - bốn người lính hộ vệ trên những con ngựa to lớn - phi nước đại mà dẫm chết cô. Họ mặc áo choàng ca rô màu xanh da trời và đỏ tía. Đằng sau họ, hai tiểu quý tộc cưỡi trên hai con ngựa cái màu hạt dẻ đi song song trông giống nhau như tạc. Arya đã thấy họ trong sần cả trăm lần; cặp song sinh nhà Redwyne, Ser Horas và Ser Hobber, những người thanh niên thân thiện với mái tóc vàng cam và khuôn mặt chữ điền lốm đốm tàn nhang. Chị Sansa và chị Jeyne Poole thường gọi họ là Ser Kinh Hoàng và Ser Cẩu Thả, và cười khúc khích với nhau mỗi khi thấy họ. Nhưng giờ trông thấy họ chẳng khiến cô vui chút nào.
Mọi người đổ dồn về một hướng, tất cả đều vội vã xem tiếng chuông báo hiệu chuyện gì. Những tiêng chuông dường như lớn hơn, dồn dập kêu gọi. Arya hòa cùng dòng người. Ngón cái của cô rất đau vì móng tay bị gẫy và tất cả những gì cô có thể làm là cố kìm nước mắt.
“...Quân sư của Nhà vua, Lãnh chúa Stark. Họ đang mang ông ta lên Điện thờ Baelor.”
“Tôi cứ tưởng ông ấy chết rồi chứ.”
“Sắp thôi. Sắp thôi. Đây này, tôi được một hươu bạc để đi báo với mọi người là họ sẽ chặt đầu ông ấy.”
“Kẻ phản nghịch đó đã chết rồi.” Người đàn ông kia quát.
Arya cố nói. “Ông ấy chưa bao giờ..” cô bắt đầu, nhưng cô chỉ là một đứa trẻ và họ chẳng thèm nghe cô.
“Đồ ngốc! Họ sẽ không chặt đầu ông ấy. Làm gì có chuyện họ đá những kẻ phản nghịch lên những bậc thang Đại Điện chỉ để chặt đầu ông ta chứ?”
“Ừm, họ không định phong hiệp sĩ cho ông ấy đâu. Tôi nghe nói gã nhà Stark này đã gϊếŧ chết Tiên Vương Robert. Cắt cổ ngài trong rừng, và khi họ tìm thấy y, y thản nhiên nói rằng một con lợn lòi già nào đó đã gϊếŧ chết bệ hạ.”
“Không đúng, chính em trai bệ Hạ, ngài Renly với những chiếc gạc vàng đã làm chuyện đó.”
“Cô bớt nói dối đi. Cô không biết cô đang nói gì đâu, lãnh chúa Renly là người tốt.”
Khi tới được phố Sisters, tất cả đều chen chúc san sát. Arya để dòng người đẩy cô đi lêи đỉиɦ đồi Visenya. Quảng trường lát đá hoa cương trắng nhung nhúc người, tất cả đều háo hức nói chuyện và nhoài người cố tới gần hơn Đại Điện Baelor. Tiếng chuông kêu đinh tai nhức óc.
Arya chen qua đám đông, chui cả vào giữa chân ngựa và nắm chặt lầy thanh kiếm gỗ. Từ trong đám đông, tất cả những gì cô nhìn được là tay, chân, bụng và bảy ngọn tháp thanh mảnh của Đại Điện. Cô thoáng thấy một cỗ xe gỗ và nghĩ tới việc trèo lên đó để nhìn, nhưng những người khác cũng nghĩ vậy. Tay lái ngựa chửi bới và dùng roi quật họ ngã xuống.
Arya cảm thấy như phát cuồng. Khi đang lách người lên trước, cô bị đẩy ngã trúng chân tượng. Cô ngước mắt nhìn Baelor May Mắn, vị vua được ban phước lành. Arya nhét kiếm gỗ vào thắt lưng và bắt đầu trèo lên. Móng tay gẫy của cô để lại những vết máu trên đá hoa cương, nhưng cô đã trèo lên được, và ngồi giữa hai chân tượng.
Thế là cô nhìn thấy cha.
Lãnh chúa Eddard đang đứng trên bục giảng kinh bên ngoài Đại Điện, hai bên là hai người lính đội áo choàng vàng. Ông mặc áo nhung xám sậm với hình sói trắng thêu trước ngực, áo choàng xám cổ lông, nhưng trông ông gầy hơn bao giờ hết, mặt nhăn lại vì đau. Ông không đứng mà bị kéo lên thì đúng hơn; lớp thạch cao bó bột chần đã ngả xám và mủn ra.
Đại Tư Tế là một ông lão lùn xủn, nước da xám xịt vì tuổi già và béo kinh khủng, khoác trên người áo chùng dài trắng, đội vương miện vàng và pha lê tỏa ánh cầu vồng lấp lánh trên đầu theo mỗi bước di chuyển và đang đứng sau cha.
Xung quanh cửa điện thờ, phía trước bục giảng kinh cao cao là một toán hiệp sĩ và lãnh chúa cao quý. Joffrey thật nổi bật giữa họ với y phục bằng lụa và sa tanh đỏ sậm mang họa tiết hình những con hươu đang nhảy nhót và sư tử gầm thét, trên đầu là chiếc vương miện vàng. Thái hậu đứng bên cạnh hắn trong bộ đồ tang đen điểm đỏ, đeo mạng che mặt gắn kim cương đen trên tóc. Arya nhận ra Chó Săn trong chiếc áo choàng trắng bên ngoài bộ giáp xám sậm đang đứng cạnh bốn Ngự Lâm Quần khác. Cô thấy thái giám Varys chân đi dép bông và mặc áo chùng hoa lượn lờ giữa các lãnh chúa cao quý, và cô nghĩ người đàn ông mặc áo chùng bạc và có chòm râu dê kia là người từng đấu tay đôi với cha để giành mẹ cô.
Và ở giữa họ là chị Sansa, mặc váy lụa xanh da trời với mái tóc nâu vàng sạch sẽ uốn xoăn cùng những chiếc vòng bạc trên cổ tay. Arya nhăn mặt, không hiểu chị gái mình đang làm gì ở đó và vì sao chị lại hạnh phúc tới vậy.
Một hàng dài lính áo choàng vàng cầm giáo ngăn cản đám đông, được chỉ huy bởi một người đàn ông to lớn mặc giáp trang trí công phu với lóp tráng men đen và những hình khắc vàng. Áo choàng ông ta tỏa sáng lấp lánh như thể bằng vàng thật.
Khi chuông ngừng kêu, sự im lặng dần bao phủ cả quảng trường rộng lớn, và cha cô nghiêng đầu khẽ nói, giọng nhỏ và yếu ớt gần như không nghe rõ. Mọi người đằng sau cô bắt đầu hét, “Cái gì cơ?” và “Nói lớn lên!” Người mặc áo giáp đen vàng bước ra sau cha và đập mạnh vào ông. Để cha yên! Arya muốn hét lên nhưng cô biết sẽ không ai nghe. Cô cắn môi.
Cha nói to hơn và nhắc lại. “Ta, Eddard Stark, Lãnh chúa thành Winterfell, Quân sư của Nhà vua,” giọng ông vang khắp quảng trường, “và tôi tới đây để nhận tội phản nghịch trước sự chứng kiến của thần linh và con người.”
“Không," Arya rêи ɾỉ. Bên dưới cô, đám đông bắt đầu hò hét. Những lời chửi rủa và mắng nhiếc vang lên ầm tròi. Chị Sansa ôm mặt.
Cha cô vẫn nói to và rõ ràng. “Ta phản bội đức tin của nhà vua và sự tin tưởng của bạn ta, vua Robert,” ông hét. “Ta đã thề bảo vệ những đứa con của ngài, nhưng trước khi máu ngài kịp lạnh, ta đã lên kế hoạch soán ngôi và gϊếŧ chết con trai ngài để giành ngai vàng về cho mình. Hãy để Đại Tư Tế và Baelor May Mắn cùng Thất Diện Thần làm chứng cho điều ta nói: Joffrey Baratheon là người kế vị Ngai Sắt thực sự, và dưới sự bảo hộ của tất cả các đấng chư thần, ngài là Đại Vương của Bảy Phụ Quốc và Người Bảo Vệ Vương Quốc.”
Một viên đá bay ra từ phía đám đông. Arya hét lên khi cha bị ném trúng. Các tay lính áo choàng vàng giữ không cho ông ngã xuống. Máu chảy xuống gương mặt ông từ vết thương sầu dọc trán. Nhiều viên đá bay tới tấp. Một viên bay trúng tay lính gác bên tay trái Cha. Một viên nữa va phải tấm hộ tâm của hiệp sĩ mặc áo giáp đen vàng. Hai lính Ngự Lâm Quân bước tới trước Joffrey và thái hậu, dùng khiên bảo vệ họ.
Cô cho tay vào áo choàng và sờ thấy Mũi Kim trong vỏ. Cô nắm lấy nó thật chặt. Con cầu xin các đăng thẫn linh, hãy bảo vệ cha, cô cầu nguyện. Đừng để họ làm hại cha.
Đại Tư Tê" quỳ trước mặt Joffrey và mẹ hắn. “Vì chúng ta có tội, chúng ta phải trả giá,” ông trầm giọng ngâm nga. “Người đàn ông này đã thú nhận tội ác trước mặt thần linh và con người, tại nơi thần thánh này.” Ánh cầu vồng lấp lánh trên đầu khi ông ta giơ tay cầu xin. “Thần thánh công bằng, nhưng Baelor May Mắn đã dạy chúng ta rằng các ngài cũng rất nhân từ. Muôn tâu bệ hạ, chúng ta sẽ làm gì với kẻ phản nghịch này đây?”
Cả ngàn giọng nói nhao nhao hét lên, nhưng Arya không nghe thấy. Hoàng tử Jofffrey... không, vua Joffrey... bước ra trước những tấm khiên của Ngự Lâm Quân. “Thái hậu khuyên ta nên cho Lãnh chúa Eddard đây mặc đồ đen, và tiểu thư Sansa cũng cầu xin ta khoan hồng với cha nàng.” Sau đó hẳn nhìn thẳng vào chị Sansa và mỉm cười, và trong thoáng chốc Arya nghĩ thần thánh đã nghe thấy lời khẩn cầu của cô, cho tới khi Joffrey quay mặt về đám đông mà nói. “Nhưng họ chỉ là những người phụ nữ với trái tim mềm yếu. Khi ta còn là vua, tội phản nghịch buộc phải bị trừng trị. Ser Ilyn, mang đầu hắn tới cho ta!”
Đám đông gào thét, và Arya thấy bức tượng Baelor rung chuyển khi đám người xô vào nó. Đại Tư Tế nắm lấy áo chùng nhà vua, và Varys vừa chạy vừa xua tay, kể cả thái hậu cũng nói gì đó với hắn, nhưng Joffrey lắc đầu. Các lãnh chúa và hiệp sĩ nhường đường cho bộ xương di động dong dỏng cao trong bộ giáp sắt, đao phủ đi qua. Arya nghe lờ mờ nghe thấy tiếng chị gái thét lên. Sansa khuỵu xuống khóc tức tưởi. Ser Ilyn Payne bước lên bục giảng kinh.
Arya len mình qua hai chân tượng Baelor và chui vào đám đông với Mũi Kim rút ra khỏi vỏ. Cô nhảy vào một người đàn ông đeo tạp dề đồ tể và xô ngã ông ta xuống đất. Đột nhiên có người xô vào lưng cô khiến cô suýt ngã. Xung quanh cô toàn người là người, họ đang chen chúc xô đẩy, dẫm đạp lên gã đồ tể đáng thương kia. Arya dùng Mũi Kim chém họ.
Trên bục giảng kinh, Ser llyn Payne ra hiệu và hiệp sĩ giáp đen vàng ra lệnh. Các lính áo choàng vàng ném Lãnh chúa Eddard lên bệ đá, nửa người ông chìa ra ngoài.
“Ơ này!” một giọng nói giận dữ hét lên với Arya, nhưng cô đẩy ngã hắn và xô mọi người sang một bên, lách người giữa họ, đâm ngã bất cứ ai cản đường. Một bàn tay tóm chân cô, cô giận dữ chém xung quanh và đá lung tung. Arya nhảy lên lưng một người phụ nữ vấp ngã, chém cả hai phía nhưng vô ích, vô ích, vì ở đây có quá nhiều người, cô vừa mới mở được một lỗ hổng thì nó đóng lại ngay lập tức. Có ai đó đẩy cô sang một bên. Cô vẫn nghe thấy tiếng hét của chị Sansa.
Ser Ilyn rút thanh đại đao hai lưỡi khỏi vỏ đao trên lưng. Khi ông ta giơ lưỡi đao lên trên đầu, ánh mặt trời dường như lay động và nhảy múa trên miếng kim loại đen, tia sáng lóe lên trên lưỡi kiếm sắc hơn bất cứ con dao nào. Băng Đao, cô nghĩ, lão dùng Băng Đao! Nước mắt cô chảy tràn xuống má, cô không còn nhìn thấy gì nữa.
Rồi một bàn tay vươn ra ôm chặt lấy cô như một cái bẫy sói, chặt tới nỗi Mũi Kim bay khỏi tay cô. Ayra vùng vẫy. Cô sẽ ngã nếu ông ta không bế cô lên, dễ như thể bê’ một con búp bê. Một khuôn mặt với mái tóc đen dài, chòm râu rối và những chiếc răng xỉn màu dí sát vào mặt cô. “Đừng nhìn!” giọng nói đó gầm ghè với cô.
“Cháu... cháu... cháu...” Arya thút thít.
Ông già lắc cô rất mạnh khiến răng cô rung lên va vào nhau. “Ngậm mồm và nhắm mắt lại đi cậu bé” Cô lờ mờ nghe thấy những âm thanh như thể nó tới từ một nơi rất xa xôi... một tiếng động... một tiếng thở dài khe khẽ, như thể cả ngàn người cùng thở ra một lúc. Những ngón tay của ông già nắm chặt lấy tay cô, cứng như gọng kìm sắt. “Nhìn ta đi. Đúng rồi, hãy nhìn ta.” Mùi rượu chua nồng phả ra từ hơi thở của lão. “Nhớ ta chứ cậu bé?”
Chính cái mùi đã giúp cô nhớ ra. Arya thấy mái tóc bóng dầu bù xù, áo choàng đen vá bẩn thỉu che đôi vai dô, và đôi mắt đen sắc lạnh đang nhìn chằm chằm vào cô. Và cô nhớ ra người anh em áo đen đã tới gặp cha cô.
“Giờ biết ta rồi chứ? Cậu bé thông minh lắm.” Ông phun phì phì. “Họ đã xong việc ở đây rồi. Cháu sẽ đi cùng ta, và cháu nhớ phải ngậm mồm vào.” Khi cô định trả lời, ông ta lại lay cô, thậm chí còn mạnh hơn. “Ta nói, im.”
Quảng trường thưa thớt dần. Đám đông tản đi tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng cuộc sống của Arya đã chấm dứt. Cô lặng người đi cạnh... ông Yoren, đúng rồi, tên ông ta là Yoren. Cô không nhớ ông ta đã đi tìm Mũi Kim, cho tới khi ông ta dúi thanh kiếm vào tay cô. “Mong cháu có thể sử dụng nó, cháu trai ạ.”
“Cháu không phải...” cô dợm nói.
Ông ta đẩy cô qua cửa, đan những ngón tay cáu bẩn vào tóc cô, nắm lấy mà giật ngược đầu cô lại. "... Không phải một cậu bé khôn ngoan đúng không?”
Ông ta có một con dao ở tay kia.
Khi lưỡi dao nhằm tới mặt, Arya cố lùi người lại, đấm đá điên cuồng, lắc đầu tứ phía, nhưng ông ta nắm rất chặt, cô có thể cảm nhận da đầu mình như toạc ra, và trên môi mằn mặn vị nước mắt.