Ruồi bay vo ve quanh Khal Drogo, tiếng ù ù khiên Dany sự hãi.
Mặt trời lên cao chiếu nắng gay gắt. Nhiệt độ tạo thành những đường sóng mờ mờ bao quanh những ngọn đồi đá thấp. Mồ hôi chảy thành dòng trên bộ ngực đẫy đà của Dany. Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng vó ngựa lộp cộp đều đều, tiếng tinh tinh theo nhịp điệu phát ra từ những quả chuông trên tóc Drogo và các kỵ sĩ đi sau lưng họ.
Dany quan sát lũ ruồi.
Chúng to bằng những con ong, màu tím, có hình thù kì dị và sáng lấp lánh. Người Dothraki gọi chủng là ruồi máu. Chúng sống trong đầm lầy và ao tù, hút máu người và ngựa, đẻ trứng vào cơ thể người chết hoặc đang hấp hối. Drogo ghét chúng. Mỗi khi một con nào tới gần, chàng liền vung tay nhanh như rắn mổ mà bóp lấy nó. Cô chưa thấy chàng bắt trượt bao giờ. Chàng sẽ nắm con ruồi trong lòng bàn tay to lớn đủ lâu đê’ nghe thấy tiếng vo ve khe khẽ, sau đó nắm chặt lại, và khi chàng mở tay ra, con ruồi chỉ còn là đốm bẩn màu đỏ trong lòng bàn tay.
Giờ một con đang đậu lên mông con ngựa của chàng, và con vật tức giận phẩy đuôi đuổi nó đi. Những con khác vo ve quanh Drogo, càng lúc càng gần. Khal không phản ứng. Mắt chàng nhìn chăm chú vào những ngọn đồi đất nâu xỉn đẳng xa, còn tay hững hờ nắm sợi dây cương. Bên dưới chiếc áo gi lê sơn màu, một lóp lá sung cùng bùn xanh cứng che phủ vết thương trên ngực chàng. Một bà lang đã tạo ra nó. Thuốc đắp của Mirri Maz Duur gầy cảm giác ngứa ngáy và nóng rát, chàng đã xé tung nó ra từ sáu ngày trước và chửi bà là đồ maegi. Lóp bùn dễ chịu hơn, và bà lang cũng cho chàng uống sữa anh túc nữa. Chàng uống rất nhiều trong ba ngày nay; nếu không uống sữa anh túc, chàng sẽ uống sữa ngựa lên men hoặc bia cay.
Nhưng ngày chàng hầu như không ăn gì, còn đêm thì quằn quại rêи ɾỉ. Dany có thể thấy chàng hốc hác đi từng ngày. Rhaego nằm không yên, quẫy đạp như một con ngựa đực, nhưng Drogo cũng chẳng buồn để ý. Mỗi sáng Dany thức dậy lại thấy một vết thương mới trên mặt chàng vì chàng đã bừng tỉnh khỏi giấc ngủ không yên. Và giờ là sự im lặng này. Nó làm cô sợ. Từ khi lên ngựa vào lúc bình minh, chàng không nói một lời. Khi cô nói, cô không nhận được câu trả lời nào ngoài tiếng rền rĩ, nhưng cũng không im lặng như lúc này.
Một con ruồi máu đậu lên bờ vai trần của khal. Một con khác lượn vòng rồi đậu xuống cổ và bò lên miệng chàng. Khal Drogo động đậy trên lưng ngựa, chuông lúc lắc kêu lên, trong khi con ngựa vẫn thong thả bước.
Dany thúc ngựa tới gần hơn. “Chàng ơi,” cô nhẹ nhàng nói. “Drogo. Mặt trời của em...”
Dường như chàng không nghe thấy. Con ruồi máu bò bên dưới bộ râu và đậu lên má chàng, ngay cạnh mũi. Dany thở dốc. “Drogo.” Cô vụng về vươn tay chạm vào tay chàng.
Khal Drogo quay cuồng trên lưng ngựa và từ từ nghiêng sang một bên, đổ rầm xuống đất. Những con ruồi tản ra, rồi sau đó lại bay vòng vòng quanh chỗ chàng đang nằm.
“Không,” Dany ghim ngựa lại. Lần đầu tiên Dany không chú ý tới cái bụng bầu mà vội vã tuột xuống khỏi con Bạc và chạy tới chỗ chàng.
Cỏ nâu và khô cháy. Drogo hét lên đau đớn khi Dany quỳ bên cạnh. Chàng thở đứt quãng và không nhận ra cô. “Ngựa của ta,” chàng hổn hển nói. Dany phẩy con ruồi đang đậu trên l*иg ngực chàng, trong khi nếu là chàng, chàng sẽ đập nát nó. Da chàng nóng giẫy.
Những kỵ sĩ tâm phúc của khal đi ngay sau họ. Cô nghe tiếng Haggo hét lên khi phi ngựa tới. Cohollo nhảy xuống khỏi ngựa. “Máu mủ của tôi,” ông nói khi quỳ xuống. Hai người khác vẫn trên lưng ngựa. “Không,” Khal Drogo rên rẩm và cựa người trong vòng tay Dany. “Phải cưỡi ngựa. Cưỡi ngựa. Không.”
“Ngài ngã ngựa,” Haggo chằm chằm nhìn xuống. Khuôn mặt chữ điền bình thản nhưng giọng nói lại nặng như chì.
“Ngươi không được nói thế,” Dany nói. “Chúng ta đã đi quá đủ rồi. Chúng ta sẽ cắm trại tại đây.”
“Tại đây ư?” Haggo nhìn quanh. Vùng đất nâu héo úa này chẳng hề hiếu khách tẹo nào. “Đây không phải nơi cắm trại.”
“Đàn bà không có quyền ra lệnh cho chúng tôi dừng,” Qotho nói, “kể cả khaleesi.”
“Chúng ta cắm trại ở đây,” Dany nhắc lại. “Haggo, nói với họ rằng đó là lệnh của Khal Drogo. Nếu ai hỏi lý do, nói với họ ta sắp lâm bồn và ta không thể đi tiếp. Cohollo, ông cho người dựng lều cho khal ngay lập tức. Qotho...”
“Người không được ra lệnh cho tôi, khaleesi,” Qotho nói.
“Đi tìm Mirri Maz Duur,” cô nói. Nữ tư tế đi cùng những người tộc Cừu khác lẫn trong đoàn nô ɭệ. “Bảo bà ẩy mang hòm thuốc tới gặp ta.”
Qotho lăm le nhìn cô, ánh mắt hà khắc như đá lửa. “Maegi?” Hắn quát. “Tôi không làm.”
“Có đấy,” Dany nói, “hoặc khi Drogo tỉnh, chàng sẽ biết lý do vì sao anh coi thường ta.”
Quotho tức giận quay ngựa phi đi... nhưng Dany biết anh sẽ trở lại cùng Mirri Maz Duur, dù anh ta có ghét chuyện đó thế nào.
Nô ɭệ dựng lêu của Khai Drogo ngay dưới một vách đá đen lởm chởm để phần nào ngăn bớt nắng chiều gay gắt. Kể cả vậy, khi Irri và Doreah giúp Dany đỡ Drogo vào trong, cô vẫn thấy ngột ngạt. Những tẩm thảm hoa văn phong phú được trải dưới đất, chăn gối ném khắp các góc. Eroeh, cô gái rụt rè Dany đã cứu ngoài những bức tường bùn của tộc Cừu, đang đốt lửa. Họ đặt Drogo xuống tẩm thảm thêu. “Không,” chàng thì thào bằng tiếng phổ thông. “Không, không.” Đó là tất cả những gì chàng nói, và dường như là tất cả những gì chàng có thể nói.
Doreah tháo thắt lưng mề đay, cởϊ áσ gi lê và quần bó, trong khi jhiqui quỳ xuống cởi dép. Irri muốn mở cửa lều cho gió lưu thông, nhưng Dany không đồng ý. Cô không muốn ai thấy Drogo trong tình trạng yếu ớt và mê sảng. Khi khas của cô tới, cô bố trí họ canh gác bên ngoài. “Không cho ai vào khi ta chưa cho phép,” cô nói với Jhogo. “Không một ai.”
Eroeh sợ hãi nhìn Drogo thì thầm. “Ngài ấy chết rồi.”
Dany tát cô ta. “Khal không thể chết. Ngài là cha của con ngựa đực sẽ thống trị cả thế giới. Tóc chàng chưa từng bị cắt. Chàng vẫn đeo chiếc thắt lưng cha chàng trao cho chàng.”
“Thưa khaleesi,” Jhiqui nói, “ngài ấy đã ngã ngựa.”
Dany run rẩy, đẫm nước mắt và quay đi. Chàng đã ngã ngựa! Cô nhìn thấy, các kỵ sĩ tâm phúc đã nhìn thấy, chắc chắn các nữ tì và những người trong khas của cô cũng thấy. Còn bao nhiêu người nữa nhìn thấy đây? Họ không thể giữ bí mật và Dany biết điều đó có nghĩa gì. Một khal không thể cưỡi ngựa sẽ không thể cai trị, mà Drogo đã ngã ngựa mất rồi.
“Chúng ta phải tắm cho chàng,” cô cứng cỏi nói. Cô không thê’ để mình tuyệt vọng. “Irri, mang bồn tắm vào đây. Doreah, Eroeh đi tìm nước, nước lạnh nhé, người chàng nóng lắm rồi.” Chàng nóng rực như một ngọn lửa.
Đám nô ɭệ đặt chiếc bồn tắm bằng đồng to nặng ờ góc lều. Khi Doreah mang thùng nước đầu tiên vào, Dany thấm ướt một mảnh vải lụa và đặt lên trán Drogo, lên làn da nóng bỏng của chàng. Mắt chàng nhìn cô, nhưng dường như chẳng thấy gì và miệng không ngừng rêи ɾỉ.
“Mirri Maz Duuur đâu?” cô hỏi, nỗi sợ hãi đã lấn át sự kiên nhẫn.
“Qotho đang đi tìm rồi ạ,” Irri nói. Những người hầu gái đổ nước ấm nồng nặc mùi lưu huỳnh vào bồn tắm, thêm vào đó ít dầu cay và lá bạc hà khô. Trong khi đó, Dany với cái bụng to tướng khó khăn quỳ xuống bên cạnh chồng. Cô lo lắng tháo từng bím tóc, như cô đã làm trong đêm đầu tiên của họ, dưới bầu trời sao. Cô cẩn thận đặt từng chiếc từng chiếc chuông sang một bên. Chàng sẽ cần tới chúng khi khỏe lại, cô tự nhủ.
Không khí ùa vào lều khi Aggo thò đầu qua bức rèm. “Thưa khaleesi,” anh nói, “người Andal tới và xin được vào.”
“Người Andal” là cụm từ người Dothraki gọi Ser Jorah. “Được,” cô nói và nặng nề đứng lên. “Cho ngài ta vào.” Cô tin người hiệp sĩ này. Ông ấy sẽ biết phải làm gì.
SerJorah Mormontchui qua rèm và đợi tới khi mắt quen với bóng tối. Dưới cái nắng nóng khắc nghiệt của phương nam, ông mặc chiếc quần rộng bằng vải lụa rằn ri và dép sandal hở ngón buộc dây tới mắt cá. Bao kiếm được đeo trên chiếc thắt lưng tết bằng lông đuôi ngựa. Ngoại trừ chiếc áo gi-lê trắng, ông để ngực trần, da đỏ ửng vì cháy nắng. “Mọi người trong khalasar đều biết chuyện cả rồi,” ông nói. “Người ta bảo rằng Khal Drogo đã ngã ngựa.”
“Hãy giúp chàng,” Dany cầu xin. “Vì tình yêu ông dành cho tôi, giờ ông hãy giúp chàng đi.”
Hiệp sĩ quỳ xuống bên cạnh. Ông nhìn Drogo thật lâu, rồi lại nhìn Dany. “Bảo các hầu gái đi ra đi.”
Dany sợ hãi không nói lên lời, vì thê cô phẩy tay. Irri dẫn những nữ tì khác rời lều.
Khi chỉ còn lại họ, Ser Jorah rút dao. Bẳng sự khéo léo không ngờ ở một người to lớn như ông, ông bắt đầu cạo sạch lóp lá đen và bùn xanh khô trên ngực Drogo. Lóp thạch cao đã cứng như tường bùn của tộc Cừu, và giống như những bức tường, nó nứt ra dễ dàng. Ser Jorah dùng dao cậy vỡ lóp bùn khô khỏi da, bóc từng chiếc lá ra một. Một mùi hôi hám, lờ lợ xộc lên từ vết thương, nồng nặc tới mức suýt làm cô nghẹn thở. Những chiếc lá dính máu và mủ, ngực Drogo đen lại vì nhiễm trùng.
“Không,” Dany thì thầm, dòng nước mắt cứ lăn dài trên má. “Không, làm ơn, thần thánh hãy nghe lời cầu nguyện của con, đừng mà.”
Khal Drogo l*иg lộn như thể đang chiến đấu với một kẻ thù vô hình. Máu đen đặc từ từ chảy ra từ vết thương hở.
“Khal của người chết chắc rồi, thưa công chúa.”
“Không, chàng không thể chết, chàng không được chết, đó chỉ là một vết thương thôi mà.” Dany nắm chặt lấy bàn tay thô ráp to lớn của chàng trong bàn tay nhỏ bé của mình. “Ta sẽ không để chàng chết...”
Ser Jorah cười cay đắng. “Dù là khaleesi hay hoàng hậu, thì mệnh lệnh đó đều nẳm ngoài khả năng của người. Đừng khóc nữa con gái à. Ngày mai, hoặc một năm nữa người có thể khóc. Nhưng giờ chúng ta không có thời gian đau buồn. Chúng ta phải đi nhanh, trước khi ngài ta chết.”
Dany không hiểu. “Đi ư? Chúng ta nên đi đâu?”
“Có lẽ là Asshai. Nó nằm ở phương nam xa xôi, ở tận cùng thế giới chúng ta biết, nhưng người ta nói nó là một thành phố cảng vĩ đại. Chúng ta sẽ tìm được tàu trở về Pentos. Chắc chắn đó sẽ là một chuyên hành trình vất vả. Người có tin khas của mình không? Họ có đi cùng chúng ta không?”
“Khal Drogo ra lệnh cho họ bảo vệ ta,” Dany bối rối đáp, “nhưng nếu chàng chết...” Cô chạm vào cái bụng bầu. “Ta không hiểu. Vì sao chúng ta phải chạy trốn. Ta là khaleesi. Ta mang trong bụng đứa con của Drogo. Nó sẽ là khal kế tục Drogo...”
Ser Jorah nhíu mày. “Công chúa hãy nghe tôi. Người Dothraki không nghe theo lời một đứa bé còn đang bú mẹ đâu. Họ chỉ cúi đầu trước sức mạnh của Drogo mà thôi. Nếu ngài ta chết, Jhaquo và Pono cùng những kos4 khác sẽ đánh nhau để tranh giành vị trí, và khalasar tự diệt. Người chiến thẳng không muốn có thêm đối thủ. Đứa nhỏ sẽ bị giằng khỏi vòng tay người ngay khi vừa mới chào đời. Họ sẽ ném đứa nhỏ cho chó...”
Dany ôm lấy mình. “Nhưng vỉ sao?” tiếng khóc của cô nghe ai oán. “Vì sao họ lại đi gϊếŧ một đứa nhỏ chứ?”
“Thẳng bé là con trai Drogo, và những nhà tiên tri nói nó sẽ là con ngựa đực thống trị cả thế giới. Đó là một lòi sấm truyền. Thà gϊếŧ đứa nhỏ còn hơn liều lĩnh để nó trưởng thành.”
Đứa nhỏ đạp trong bụng cô như thể hiểu mọi chuyện đang diễn ra. Dany nhớ lại câu chuyện Viserys kể về việc những con chó của Phản Vương đã làm gì với con của Rhaegar anh trai cô. Con trai anh ấy cũng chỉ là một đứa bé khi chúng giật nó khỏi bầu sữa mẹ rồi ném nó vào tường. Đó là cách của những người đàn ông. “Họ không được làm hại con trai ta!” cô khóc. “Ta sẽ ra lệnh cho khas bảo vệ nó, và những kỵ sĩ tâm phúc của Drogo sẽ...”
Ser Jorah giữ lấy vai cô. “Kỵ sĩ tâm phúc sẽ chết cùng khal, con biết điều đó mà con gái. Họ sẽ đưa người tới Vaes Dothrak, tới với những nhà tiên tri, đó là nhiệm vụ cuối cùng của họ... sau đó, họ sẽ đến gặp Drogo ở vương quốc bóng đêm.”
Dany không muốn trở lại Vaes Dothrak và sống phần đời còn lại cùng những bà già xấu xí kia, nhưng cô biết người hiệp sĩ nói thật. Drogo còn hơn cả mặt trời của cô, chàng là tấm khiên bảo vệ cô. “Ta sẽ không bỏ chàng,” cô nói, giọng buồn rầu nhưng kiên quyết. Cô lại nắm tay chàng. “Không bao giờ.”
Cửa lều động đậy khiến Dany giật mình quay đầu. Mirri Maz Duur bước vào và cúi đầu chào. Nhiều ngày ròng rã đi sau khalasar đã khiến bà ta trông phờ phạc và bước đi tập tễnh, chân phồng rộp và chảy máu, mắt trũng sâu xuống. Đằng sau bà ta là Qotho và Haggo, đang bê hộp thuốc. Khi các kỵ sĩ tâm phúc thấy vết thương của Drogo, Haggo buông tay làm chiếc hộp rơi bịch xuống đất, còn Qotho chửi bới ầm ỹ.
Mirri Maz Duur nhìn Drogo, nét mặt không hề biểu lộ cảm xúc. “Vết thương bị nhiễm trùng rồi.”
“Do bà, đồ maegi,” Qotho nói. Haggo đấm mạnh vào má Mirri khiến bà ta ngã lăn xuống đất, rồi điên cuồng đá vào bà.
“Dừng lại!” Dany hét lên.
Qotho kéo Haggo lại và nói. “Như thế còn quá nhân từ. Lôi mụ ta ra ngoài. Chúng ta sẽ trói mụ ta dưới đất để tất cả các con ngựa dẫm qua. Và sau đó tới lượt lũ chó. Chồn sẽ móc ruột còn quạ sẽ chọc lòi mắt mụ ta ra. Những con ruồi sẽ đẻ trứng vào bụng và uống mủ từ bộ ngực đang thối rữa dần...” Những ngón tay cứng như sắt bấu chặt bắp tay mềm nhũn và kéo bà ta đứng dậy.
“Không,” Dany nói. “Ta không muốn bà ta bị tổn hại.”
Qotho nhếch mép cười mỉa để lộ những chiếc răng nâu xỉn xấu xí. “Không sao? Người nói không ư? Tốt nhất là người hãy cầu nguyện rằng chúng tôi không trói người bên cạnh mụ maegi kia. Người cũng như kẻ kia, đều có tội.”
Ser Jorah bước vào giữa và rút thanh trường kiếm khỏi vỏ. “Cẩn thận mồm miệng của anh, kỵ sĩ tâm phúc ạ. Công chúa đây vẫn là khaleesi của anh.”
“Chỉ khi máu mủ của tôi còn sống, Qotho nói với hiệp sĩ. “Khi ngài chết, cô ta chẳng là gì.”
Dany thấy cứng người. “Trước khi là khaleesi, ta là hậu duệ của rồng. Ser ]orah, triệu tập khas cho ta.”
“Không,” Qotho nói. “Chúng tôi sẽ đi. Ngay lúc này... thưa khaleesi,” Haggo cau mặt đi theo anh ta ra khỏi lều.
“Họ không định đối xử tốt với người đâu, thưa công chúa,” Mormont nói. “Người Dothraki cho rằng các kỵ sĩ tâm phúc sống cùng khal, với Qotho cuộc đời anh ta đang chấm dứt. Một người sắp chết sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.”
“Sẽ không ai phải chết,” Dany nói. “Ser Jorah, tôi sẽ cần thanh kiếm của ông. Tốt nhất ông nên mặc áo giáp vào.”
Toàn thân cô run rẩy.
Hiệp sĩ cúi đầu. “Tuân lệnh,” ông nói rồi bước ra khỏi lều.
Dany quay lại với Mirri Maz Duur. Bà ta cảnh giác nhìn cô. “Vậy là người đã cứu tôi một lần nữa.”
“Và giờ bà phải cứu chàng." Dany nói. “Làm ơn...”
“Người không phải cầu xin một nô ɭệ,” Mirri gay gắt nói, “người chỉ cần ra lệnh thôi.” Bà ta tới chỗ Drogo đang nằm trên thảm và nhìn vết thương một lúc lầu. “Dù cầu xin hay ra lệnh cũng thế thôi. Thầy thuốc bó tay rồi.” Mắt khal đang nhắm lại. “Ngài ấy đã giảm đau bằng sữa anh túc.”
“Đúng,” Dany thừa nhận.
“Tôi đã băng bó bẳng hỗn họp lá và dầu rồi dùng da cừu bọc lại.”
“Chàng nói nó nóng lắm. Chàng xé nó ra. Một bà lang đã làm cho chàng cái mới ẩm và thoáng hơn.”
“Đúng là nó nóng. Và phép thuật chữa thương mạnh nhất nắm trong lửa, đến thái giám cũng biết điều đấy.”
“Hãy làm cho chàng thuốc đắp mới đi,” Dany cầu xin. “Lần này ta sẽ đảm bảo chàng để nguyên đó.”
“Vô dụng thôi,” Mirri nói. “Tất cả những gì tôi có thể làm là giảm đau, để ngài có thể tới vùng đất bóng tối mà không đau đớn. Tới sáng ngài ấy sẽ ra đi.”
Lời nói của bà ta như lưỡi dao xuyên qua ngực Dany. Cô đã làm gì để thần thánh độc ác với cô tới vậy? Cuối cùng cô cũng tìm được một nơi an lành, được nếm trải hương vị của tình yêu và hy vọng. Cuối cùng cô cũng đang trên đường về nhà. Và giờ cô mất tất cả... “Không,” cô câu xin. “Hãy cứu chàng và ta hứa sẽ trả tự do cho bà. Bà phải có cách gì chứ... phép thuật, hoặc...”
Mirri Maz Duur ngồi xuống và nhìn Daenerys bằng đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm. “Có một câu thần chú.” Giọng bà ta bình tĩnh, không lớn hơn lời thì thầm là bao. “Nhưng rất khó, thưa phu nhân, và rất hắc ám. Có người nói thà chết còn hơn. Tôi học được nó hồi ở Asshai, và phải trả giá rất đắt. Thầy dạy tôi là một huyết pháp sư từ vương quốc bóng tối.”
Dany thấy rùng mình ớn lạnh. “Vậy bà thực sự là maegi...”
“Thực sự?” Mirri Maz Duur mỉm cười. “Chỉ có maegi mới cứu được chàng kỵ sĩ của người thôi, thưa phu nhân Bạc.”
“Không còn cách khác sao?”
“Không.”
Khal Drogo run rẩy thở dốc.
“Làm đi,” Dany thốt lên. Cô không được phép sợ; cô là hậu duệ của rồng. “Cứu chàng đi.”
“Có một cái giá,” nữ tư tế cảnh cáo.
“Bà sẽ có vàng, ngựa, bất cứ thứ gì bà thích.”
“Vấn đề không phải vàng bạc hay ngựa. Đây là huyết chú, thưa phu nhân. Chỉ có cái chết mới đánh đổi được sự sống.”
“Cái chết?” Dany bất giác ôm lấy mình. “Cái chết của ta?” Cô tự nhủ mình sẽ chết vì chàng nếu cần. Cô mang dòng máu của rồng, và cô không thấy sợ. Anh trai cô Rhaegar đã hy sinh mạng sống vì người mình yêu.
“Không,” Mirri Maz Duur hứa. “Không phải cái chết của người, thưa khaleesi.”
Dany run lên vì trút được gánh nặng. “Hãy làm đi.”
Maegi nghiêm túc gật đầu. “Vì người đã nói, tôi sẽ làm theo. Hãy triệu hồi người hầu tới ạ.”
Khai Drogo yếu ót giẫy giụa khi Rakharo và Quaro hạ chàng xuống bồn tắm. “Không,” chàng lầm bẩm. “Không. Phải cưỡi ngựa.” Nhưng khi chìm trong nước, dường như toàn bộ sức mạnh đã rời khỏi chàng.
“Mang ngựa của ngài tới,” Mirri Maz Duur ra lệnh, và ho nghe theo. Jhogo dẫn con ngựa chiến vào lều. Khi con vật đánh hơi thấy mùi tử khí, nó hí vang và l*иg lên, mắt đảo quanh. Phải ba người đàn ông mới ghìm nó lại được.
“Bà muốn làm gì?” Dany hỏi.
“Chúng ta cằn máu,” Mirri trả lời. “Đó là cách duy nhất.”
Jhogo lùi lại, tay lăm le thanh arakh. Anh ta mới mười sáu, gầy như sợi dây roi, không biết sợ, dễ cười và có hàng ria mép mờ nhạt trên môi. Anh ta quỳ xuống cầu xin.
“Khaleesi, xin người đừng làm chuyện này. Hãy để tôi gϊếŧ chết mụ maegi này đi.”
“Gϊếŧ bà ta và anh sẽ gϊếŧ luôn khal,” Dany nói.
“Đây là huyết chú,” anh nói. “Nó bị cấm.”
“Ta là khaleesi, ta nói nó không bị cấm nửa. Ở Vaes Dothrak, Khal Drogo đã gϊếŧ chết con ngựa đực và ta đã ăn tim nó, để cho con chúng ta sức mạnh và lòng dũng cảm. Chuyện này cũng vậy. Giống nhau cả thôi.”
Con ngựa đực hoảng sợ l*иg lên trong khi Rakharo, Quaro và Aggo lôi nó tới gần bồn nước noi khal đang nổi lềnh bềnh như xác chết, máu và mủ chảy ra từ vết thương làm bẩn nước. Mirri Maz Duur ngâm nga gì đó bằng thứ ngôn ngữ Dany không hiểu, và một con dao xuất hiện nơi tay bà ta. Dany không biết nó từ đâu tới, một con dao cổ; làm bằng đồng đỏ, lưỡi lá, trên khắc những con chữ tượng hình cổ xưa. Maegi kề dao vào cổ con vật, và một dòng máu nóng phun ra như suối. Những người trong khas đã phải giữ nó đứng thẳng khi nó gục xuống. “Sức mạnh của ngựa, chảy vào kỵ sĩ,” Mirri ngâm nga trong khi máu ngựa hòa vào nước trong bồn tắm. “Sức mạnh của thú, chảy vào con người.”
Jhogo có vẻ hoảng sợ khi cố giữ con ngựa, sợ phải chạm vào da thịt con vật đã chết, nhưng cũng sợ phải thả nó ra. Chỉ là một con ngựa thôi mà, Dany nghĩ. Nêu cô có thể mua lại mạng sống bằng cái chết của một con ngựa, cô sẵn sàng trả cả ngàn lẳn.
Khi họ thả con ngựa xuống, bồn tắm đỏ sậm, và họ chẳng thấy gì khác ngoài khuôn mặt Drogo. Mirri Maz Duur không cần dùng tới xác ngựa. “Thiêu nó đi,” Dany nói. Cô biết đó là điều họ sẽ làm. Khi một người đàn ông chết đi, con ngựa của anh ta sẽ bị gϊếŧ và đặt trong giàn thiêu cạnh anh ta, để tiếp tục đưa anh ta tới những vùng đất bóng tối. Những người trong khas lôi xác ngựa ra khỏi lều. Máu chảy tứ phía. Kể cả những bức tường lụa cát cũng lổm đốm máu, và lóp vải trải chân đen sì ướt sũng.
Lửa được đốt lên. Mirri Maz Duur ném thứ bột đỏ vào lò than. Không khí bốc lên mùi khói cay nồng, một thứ mùi khá dễ chịu, nhưng Eroeh vừa khóc vừa chạy ra, còn Dany thì vô cùng sợ hãi. Nhưng cô đã đi quá xa không thể quay lại được. Cô bảo các nữ tì đi ra. “Đi cùng họ đi, phu nhân Bạc,” Mirri Maz Duuur nói.
“Ta sẽ ở lại,” Dany đáp. “Người này đã lấy ta dưới sự chứng giám của bầu trời sao và cho đứa nhỏ trong bụng ta sự sống. Ta sẽ không rời bỏ chàng.”
“Người phải đi. Một khi tôi bắt đầu hát, không ai được phép vào lều. Khúc" ca của tôi sẽ đánh thức những sức mạnh cổ xưa và hắc ám. Người chết sẽ nhảy múa tại noi này tối nay. Không một người sống nào được phép nhìn thấy họ.”
Dany bất lực cúi đầu. “Sẽ không ai vào đây.” Cô cúi xuống bồn tắm đầy máu và hôn nhẹ lên trán Drogo. “Mang chàng về lại với ta,” cô thì thầm nói với Mirri Maz Duur trước khi ròi đi.
Bên ngoài, mặt trời đã xuống tới đường chân trời, bầu trời mang màu đỏ sậm. Lều và chiếu ngủ nằm rải rác ngút tầm mắt. Cơn gió nóng thổi qua. Jhogo và Aggo đang đào hố để thiêu con ngựa. Đám đông vây quanh nhìn Dany bằng những con mắt đen khắc nghiệt, khuôn mặt như những tấm mặt nạ đồng nhăn nhúm. Cô thấy Ser Jorah Mormont, trên mình mặc áo giáp xích và áo da, mồ hôi chảy xuống trên vầng trán rộng và hói. Ông lách người đi qua những người Dothraki và tới bên Dany. Khi ông thấy dấu chân máu trên đất, mặt ông trắng bệch. “Đứa ngốc này, người đã làm gì đây?” ông khàn giọng hỏi.
“Ta phải cứu chàng.”
“Chúng ta đã có thể tẩu thoát,” ông nói. “Tôi đã có thể thấy người an toàn tới Asshai, thưa công chúa. Chúng ta không cần...”
“Ta có thực sự là công chúa của ông không?” cô hỏi.
“Người biết mà, vì chúa lòng lành.”
“Vậy hãy giúp ta đi.”
Ser Jorah nhăn mặt. “Giá mà tôi biết giúp thế nào.”
Giọng Mirri Maz Duur vang cao, rền rĩ khiến Dany lạnh sống lưng. Vài người Dothraki bắt đầu xì xào và lùi lại. Trong lều, ánh lửa lập lòe. Qua lóp vải lụa cát dính máu, cô thấy những cái bóng đang đi chuyển.
Mirri Maz Duur đang nhảy, và không nhảy một mình.
Dany thấy nỗi sợ đơn thuần trên nét mặt những người Dothraki. “Không thể nào’’ Qotho gầm lên.
Cô không thấy người kỵ sĩ tâm phúc đó trở lại. Haggo và Cohollo đi cùng anh ta. Họ mang theo những tên thái giám chữa bệnh bằng dao, kim và lửa.
“Sẽ được,” Dany trả lời.
“Maegi,” Haggo gào lên. Ông già Cohollo gắn liền cuộc đời mình với Drogo từ ngày chàng sinh ra, người đã luôn tử tế với cô - giờ đang nhổ vào mặt cô.
“Maegi, ngươi phải chết,” Qotho thề, “nhưng kẻ kia phải chết trước,” Anh ta rút thanh arakh và bước vào lều.
“Không,” cô thét lên. “Không được.” Cô nắm lấy vai Qotho nhưng anh ta đẩy cô sang một bên. Dany ngã xuống, hai tay ôm bụng để bảo vệ đứa nhỏ bên trong mình. “Ngăn hẳn lại,” cô ra lệnh cho khas, “gϊếŧ chết hắn.”
Rakharo và Quaro đứng bên cạnh cửa lều. Quaro tiến lên một bước, với tay lấy sợi roi, nhưng Qotho quay người uyển chuyển như một vũ công, và thanh arakh cong cong vung lên. Nó chém trúng vào cẳng tay Quaro, xuyên qua lóp áo và da người, qua các bắp cơ và xương. Máu phun ra như suối khi kỵ sĩ trẻ nẳm quằn quại dưới đất mà thở dốc.
Qotho giằng vũ khí ra. “Chúa ngựa, ”SerJorah Mormont gọi. “Đấu với tôi xem.” Thanh trường kiếm của ông rút ra khỏi vỏ.
Qotho quay lại chửi thề. Thanh arakh di chuyển nhanh tới mức máu của Quaro vảy ra như mưa trong cơn gió nóng. Ser Jorah ngay lập tức đỡ được khi nó chỉ cách mặt ông một centimét. Qotho gầm lên vì giận dữ.
Qotho nhảy lùi lại, thanh arakh vung lên sáng loáng như một tia chóp khi hiệp sĩ lao tới gần. Cô nghe thấy tiếng kiếm va đập vào giáp, thấy những tia lửa bắn ra khi lưỡi kiếm cong quét qua găng tay sắt. Đột nhiên ông Mormont loạng choạng lùi lại và Qotho nhảy lên tấn công. Phía trái mặt hiệp sĩ dính máu, và vết chém ở hông rạch đứt áo giáp xích khiến ông đi tập tễnh. Qotho không ngừng chửi rủa. “Ngươi chết đi!” và thanh arakh sáng lên dưới ánh chiều chạng vạng. Đứa nhỏ điên cuồng đá vào bụng Dany. Lưỡi kiếm chém, sâu vào vết giáp rách ở hông.
Mormont gẳn tiếng và loạng choạng. Dany thấy bụng đau nhói, và nước ối chảy xuống đùi. Qotho gào lên đắc thắng, nhưng thanh arakh đã chém trúng hắn.
Thế là quá đủ. Ser Jorah dùng hết sức bình sinh chém xuống, đứt lìa cẳng tay Qotho, chút thịt và gân còn sót lại lộ ra ghê rợn. Cú chém tiếp theo thẳng vào tai người Dothraki, mạnh đến mức khiên mặt Qotho như muốn vỡ nát.
Người Dothraki đang hò hét, tiếng rền rĩ Mirri Maz Duur trong lều nghe rùng rợn, còn Quaro rêи ɾỉ trong cơn hấp hối. Dany gào thét xin giúp đỡ, nhưng không ai nghe thấy. Rakharo đang đánh nhau với Haggo, những thanh arakh nhảy múa tới khi sợi roi da của Jhogo vυ"t lên tiếng động lớn như tiếng sấm, cuộn quanh cổ Haggo. Với một nhát roi, tay kỵ sĩ tâm phúc loạng choạng ngã xuống, kiếm rơi khỏi tay. Rakharo lao lên, hò hét và vung arakh bằng cả hai tay xuống đỉnh đầu Haggo. Mũi kiếm xẻ rãnh giữa hai mắt hắn, máu từ từ chảy ra. Có người ném đá trúng phải Dany, vai cô bị thương và chảy máu. “Không,” cô khóc, “làm ơn đừng mà, dừng lại đi, cái giá phải trả quá cao rồi.” Càng lúc càng nhiều đá bay tới. Cô cố bò về lêu, nhưng ông Cohollo đã tóm được cô. Ông ta nắm lấy tóc cô giật ngược lại, lưỡi dao lạnh lẽo kề lên cổ. “Con ta,” cô hét lên, và có lẽ thần thánh đã nghe thấy, nhanh như chớp, Cohollo đã chết. Mũi tên của Aggo xuyên qua tay ông ta, đâm trúng tim.
Cuối cùng Daenerys cũng đủ sức ngẩng đầu lên, cô thấy đám đông giải tán, người Dothraki im lặng trử về lều và chiếu nghỉ. Vài người lên lưng ngựa và bỏ đi. Mặt trời đã lặn. Lửa cháy bừng bừng rực một màu vàng cam giận dữ khắp khalasar, bắn những tia lửa lên bầu trời. Cô cố đứng dậy, nhưng cơn đau bóp nghẹn cô như thể nắm tay của một người khổng lồ. Cô hụt hơi; tất cả những gì cô có thể làm là thở hổn hển. Giọng Mirri Maz Duur văng vẳng như hát đưa tang vậy. Bên trong lều, những bóng đen đang nhảy múa quay cuồng.
Một bàn tay đỡ lấy eo cô, Ser Jorah đỡ cô đứng dậy. Mặt ông nhơm nhóp máu, và Dany thấy ông mất một nửa cái tai. Cô co người tự ôm lấy mình khi cơn đau ào tới, và nghe thấy người hiệp sĩ gào thét với những nữ tì giúp ông. Sao họ lại sợ vậy? Cô biết câu trả lời. Một cơn đau nữa lại bóp nghẹt khiến Dany thét lên. Cô cảm giác con trai mình đang cầm dao, chém nát bụng cô để chui ra ngoài vậy. “Quỷ tha ma bắt cô đi, Doreah,” Ser Jorah gầm lên. “Tới đầy. Mang bà đỡ tới.”
“Họ sẽ không tới đâu. Họ nói khaleesi bị nguyền rủa.”
“Họ sẽ tới không ta sẽ chém đầu họ.”
Doreah khóc thút thít. “Họ đã đi hết rồi, thưa ngài.”
“Maegi,”có người nói. Có phải Aggo không nhỉ? “Đưa người tới chỗ maegi.”
Không, Dany muốn hét lên, không, không phải tới đó, không thể, nhưng khi chực mở miệng, chỉ có một chuỗi tiếng kêu đau đón vang lên và mồ hôi chảy đầm đìa trên da thịt cô. Họ làm sao vậy, họ không thấy sao? Bên trong lều, những bóng đen đang nhảy múa, lượn lờ quanh lò sưởi và bồn nước máu, và một số trong đó không hề giống con người. Cô thoáng thấy bóng một con sói lớn, và một cái khác giống như một người đàn ông tắm mình trong lửa.
“Bà Cừu biết tất cả những bí mật về chuyện lâm bồn,” Irri nói. “Tôi đã nghe thấy bà ấy nói vậy.”
“Đúng,” Doreah đồng tình. “Tôi cũng nghe thấy.”
Không, cô hét lên, hoặc có thể chỉ là cô nghĩ thế, vì không một tiếng thì thầm nào thoát khỏi miệng cô. Cô được bế thốc lên. Mắt cô mở lớn nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm không trăng không sao tĩnh mịch. Làm ơn đừng mà. Giọng nói Mirri Maz Duur lớn dần tới khi tràn ngập thế gian! Những bóng đen! Cô thét lên. Những vũ công.
Ser Jorah mang cô vào trong lều.