Chương 17: Tyrion

Chella, con gái Cheyk tộc Tai Đen, đi trước dẫn đường, và chính cô đã mang tin tức về đội quân ở ngã tư đường tới. “Theo dấu lửa thì tôi đoán họ có hai mươi ngàn quân tinh nhuệ,” cô ta nói. “Lá cờ của họ màu đỏ với hình sư tử vàng.”

“Cha anh hả?” Bronn hỏi.

“Hoặc anh Jaime của tôi,” Tyrion nói. “Chúng ta sẽ sớm biết thôi.” Anh nhìn qua đội quân sơn tặc nhếch nhác của mình: gần ba trăm người tộc Quạ Đá, Anh Em Mặt Trăng, Tai Đen và Lửa Thiêu, và những người đó chỉ là hạt giống cho đội quân anh muốn gây dựng mà thôi. Thậm chí Gunthor con trai Gurn đang kêu gọi lực lượng từ những bộ tộc khác. Anh không biết liệu cha mình có thu nhận họ cùng những thanh kiếm đi trộm của họ không. Thành thực mà nói, chính anh cũng không biết nên làm gì với họ. Anh là chỉ huy hay tù nhân của họ đây? “Tốt hơn hết tôi nên đi một mình,” anh đề nghị.

“Tốt nhất cho Tyrion con trai Tywin,” Uft, người đại diện tộc Anh Em Mặt Trăng nói.

Shagga nhìn chăm chăm một cách đáng sợ. “Shagga con trai Dolf không thích. Shagga sẽ đi cùng gã lùn, và nếu gã lùn nói dối, Shagga sẽ thiến...”

“...và ném của quý làm mồi cho dê, biết rồi, biết rồi” Tyrion mệt mỏi nói. “Shagga, tôi hứa với anh lới hứa nhà Lannister rằng, tôi sẽ quay về.”

“Vì sao bọn tôi phải tin anh?” Chella là một phụ nữ nhỏ nhắn và cứng cỏi, người phẳng dẹt như con trai, và không hề ngốc. “Những lãnh chúa vùng đồng bằng đã từng nói dối các tộc người chúng tôi rồi.”

“Cô làm tổn thương tôi đó, Chella,” Tyrion nói. “Tôi cứ nghĩ chúng ta là bạn bè cơ đấy. Nhưng tùy cô thôi. Cô sẽ đi cùng tôi, và Shagga, Con tộc Quạ Đá, Ulf tộc Anh Em Mặt Trăng, Timett con trai Timett tộc Lửa Thiêu.” Lũ sơn tặc nhìn nhau đầy cảnh giác khi anh gọi tên họ ra. “Những người còn lại sẽ đợi ở đây cho tới khi tôi cho người đến tìm. Đừng gϊếŧ hay làm nhau bị thương trong khi tôi đi vắng.”

Anh thúc ngựa chạy, không cho họ lựa chọn nào ngoài đi theo hoặc bị bỏ lại. Thế nào cũng có lợi cho anh, miễn là không phải ngồi xuống nói chuyện một ngày một đêm là được. Đó đúng là rắc rối khi đối phó với lũ sơn tặc này; họ có một niềm tin ngu xuẩn rằng trong khi họp hội đồng ai ai cũng có quyền lên tiếng, vì thế họ tranh luận về mọi thứ suốt. Kể cả phụ nữ cũng được lên tiếng. Cũng chẳng lạ khi cuộc tấn công thực sự đe dọa Thung Lũng của họ đã là cách đây hàng trăm năm, còn giờ chỉ là năm thì mười họa mới làm một vụ đột kích nho nhỏ. Tyrion muốn thay đổi điều đó.

Bronn đi cùng anh. Đằng sau họ - với tiếng vó ngựa dồn dập - năm tên sơn tặc đuổi theo trên những con ngựa nhỏ da bọc xương trông giống ngựa con và leo trèo trên vách đá như dê vậy.

Tộc Quạ Đá luôn đi cùng nhau, vì thế Chella và Ulf luôn sát cánh, trong khi tộc Anh Em Mặt Trăng và Tai Đen có mối liên hệ mạnh mẽ. Timett con trai Timett đi một mình. Các bộ tộc ở Núi Mặt Trăng đều sợ tộc Lửa Thiêu, những người đã tự thiêu cháy da thịt mình để chứng minh lòng dũng cảm và (như một số người nói) nướng những đứa bé để nhắm rượu. Và kể cả tộc Lửa Thiêu cũng sợ Timett, người đã dùng dao nung đỏ móc con mắt trái khi tới tuổi trưởng thành. Tyrion biết được rằng tộc đó thường đốt cháy núʍ ѵú, ngón tay, hoặc (nếu hắn ta thực sự dũng cảm, hay thực sự điên) một cái tai. Những người tộc Lửa Thiêu đồng hành cùng Timett ngưỡng mộ vì hắn chọn con mắt nên đã đặt cho hắn danh hiệu bàn tay đỏ, có vẻ là một dạng danh hiệu tướng chỉ huy.

“Tôi thật muốn biết vua của họ sẽ đốt chỗ nào,” Tyrion nói với Bronn khi nghe câu chuyện. Tay lính đánh thuê cười và chạm vào đũng quần hẳn... nhưng kể cả Bronn cũng phải cẩn thận mồm miệng trước Timett. Nếu gã đủ điên để tự móc mắt mình ra, hắn cũng sẽ không nhân từ với kẻ thù.

Những quân do thám đẳng xa nheo mắt nhìn xuống từ những tòa tháp đá khi đoàn người đi xuống chân đồi, và đột nhiên Tyrion thấy một con quạ cất cánh. Ở nơi con đường rẽ vào giữa hai đồi đá, họ thấy pháo đài đầu tiên. Một bức tường đất thấp cao một mét nằm sát đường, và mười hai cung thủ đang đứng đó.

Tyrion kêu những người đồng hành dừng lại và một mình tới bức tường. “Ai chỉ huy ở đây?” anh hét lên.

Tay chỉ huy nhanh chóng xuất hiện, và còn nhanh hơn khi hộ tống họ vào lúc nhận ra anh là con trai lãnh chúa. Họ đi nước kiệu qua những cánh đồng khói đen và những pháo đài cháy rụi, đi xuống vùng châu thổ và Green Fork thuộc dòng Trident. Tyrion không thấy một thi thể nào, nhưng quạ bay đầy trời chứng tỏ gần đây mới diễn ra hỗn chiến.

Nửa dặm từ ngã tư đường, một hàng rào bằng giáo nhọn được dựng lên, đầy lính cầm giáo và cung thủ canh giữ. Đằng sau hàng rào, doanh trại trải ra khá rộng. Những cuộn khói mỏng bốc lên từ hàng trăm bếp lửa, những người mặc giáp ngồi dưới tán cây và mài dao, những lá cờ quen thuộc tung bay trên cột cờ dựng trên nền đất bùn nhão.

Nhóm kỵ binh tiến lên cản đường họ khi họ tới gần hàng rào. Hiệp sĩ chỉ huy mặc giáp bạc trang trí đá thạch anh tím và khoác áo choàng sọc tím bạc. Khiên của ông ta được trang trí hình kỳ lân, mũ trụ được tạo hình với chiếc sừng xoắn ốc dài gần nửa mét. Tyrion ghìm cương ngựa chào. “Ser Flement.”

Ser Flement nâng lưỡi bảo vệ lên. “Tyrion,” ông ta kinh ngạc thốt lên. “Công tử, chúng tôi đều lo là ngài đã chết... hoặc....” Ông ta bối rối nhìn lũ sơn tặc. “Những... người đồng hành với ngài là...”

“Những người bạn đã giúp đỡ ta và là những người hộ tống trung thành,” Tyrion nói. “Cha ta ở đâu?”

“Ngài ấy ở trong nhà trọ tại ngã tư đường.”

Tyrion cười. Nhà trọ ở ngã tư đường! Có lẽ cuối cùng thần thánh cũng biết tới công bằng. “Ta sẽ tới gặp cha ngay lập tức.”

“Vâng, thưa công tử,” Ser Flement quay ngựa ra lệnh. Ba hàng giáo được đẩy lên để hở đường vào. Tyrion dẫn đoàn người đi qua.

Doanh trại của Lãnh chúa Tywin kéo dài hàng dặm. Ước tính hai mươi ngàn người của Chella không sai số nhiều. Những ngưòi dân thường cắm trại bên ngoài, nhưng các hiệp sĩ có lều riêng, và vài lãnh chúa cao quý còn có trại lớn bằng cả căn nhà nữa. Tyrion thấy biểu tượng hình bò tót của nhà Prester, lợn lòi nâu đốm của Lãnh chúa Crakehall, cây cháy của Marbrand, con lửng của Lydden. Các hiệp sĩ chào anh khi anh đi qua, đoàn bộ binh ngạc nhiên há hốc mồm nhìn lũ sơn tặc.

Shagga cũng sửng sốt nhìn lại; có lẽ hắn chưa bao giờ thấy nhiều người nhiều ngựa và nhiều vũ khí thế trong đời. Lũ sơn tặc còn lại giỏi che giấu cảm xúc hơn, nhưng Tyrion chắc chắn họ khá ngưỡng mộ. Chuyện càng lúc càng thuận lợi đây. Họ càng bị ấn tượng về quyền lực của nhà Lannister bao nhiêu, họ càng dễ bị điều khiển bấy nhiêu.

Nhà trọ và chuồng ngựa vẫn y như trong trí nhớ, dù có thêm chút đá cuội và những móng nhà cháy đen - dấu tích những gì còn lại của một thị trấn. Giá treo cổ được dựng giữa sân, và trên đó là một xác chết treo lủng lẳng với quạ bâu đầy. Khi Tyrion đi tới, chúng kêu the thé vỗ cánh bay lên trời. Anh xuống ngựa và liếc nhìn phần còn lại của xác chết. Những con chim đã ăn hết môi, mắt và gằn hết má, để lại hàm răng đỏ máu với nụ cười ghê tởm. “Một căn phòng, một bữa ăn, một bình rượu, đó là tất cả những gì ta cần,” anh thở dài buồn bã.

Mấy cậu nhóc lấp ló nơi chuồng ngựa chờ giữ ngựa cho họ. Shagga không muốn đưa. “Mấy thẳng nhóc này sẽ không ăn cắp ngựa của anh đâu,” Tyrion trấn an. “Nó chỉ muốn cho con ngựa ăn chút yến mạch, uống chút nước và chải lông thôi.” Lông Shagga cũng nên được chải chút chút, nhưng tốt hơn là đừng nói tới nó. “Tôi hứa không ai làm hại gì con ngựa của anh đâu.”

Shagga lườm một cái rồi thả sợi dây cương ra. “Đây là ngựa của Shagga con trai của Dolf,” hẳn rống lên với cậu nhóc coi ngựa.

“Nếu nó không trả lại ngựa cho anh, cứ việc thiến nó rồi ném cái của quý đó cho dê ăn cũng được,” Tyrion hứa. “Miễn là anh có thể tìm thấy vài con.”

Hai tay lính hộ vệ mặc áo choàng đỏ đội mũ trụ đầu sư tử đứng dưới biển hiệu quán trọ. Tyrion nhận ra người đội trưởng. “Cha ta đâu?”

“Trong phòng sinh hoạt chung, thưa công tử.”

"Những anh bạn tôi muốn có rượu thịt,” Tyrion bảo.

Hãy lây phục vụ họ nhé.” Anh đi vào quán trọ và thấy Cha ở đó.

Tywin Lannister, Lãnh chúa thành Casterly Rock, Thủ Lĩnh Phương Tây, khoảng năm mươi tuổi nhưng vẫn săn chắc như người ở độ tuổi hai mươi. Dù ngồi, trông ông ván cao ráo, chân dài, ngực rộng, cơ thể gọn gàng cùng cánh tay săn chắc cuồn cuộn cơ bắp. Khi mái tóc vàng một thời dày thưa thớt dần, ông đã ra lệnh cho thợ cạo nhẵn thín; Lãnh chúa Tywin không thích những thứ nửa vời. Ông cũng cạo sạch râu ria, nhưng để lại mai, với chút râu vàng cứng che phủ gần hết từ tai tới hàm. Mắt ông mang màu xanh nhạt ánh vàng. Có một thẳng ngu nhất trong những kẻ ngu dám đùa rằng kể cả phân của Lãnh chúa Tywin cũng có màu vàng. Vài người nói hắn vẫn còn sống, sâu trong đống chất thải của thành Casterly Rock.

Ser Keven Lannister, người anh em duy nhất còn sống sót của Lãnh chúa Tywin đang cùng uống rượu với ông khi Tyrion bước vào phòng sinh hoạt chung. Chủ anh mập ú và hói đầu, với bộ râu quai nón được cạo sát mọc bám theo đường quai hàm. Ser Kevan thấy anh trước. “Tyrion,” ông ngạc nhiên thốt lên.

“Vâng, thưa chú,” Tyrion cúi đầu chào. “Và cha à, con rất mừng khi gặp cha ở đây.”

Lãnh chúa Tywin không buồn nhúc nhích, nhưng quan sát thẳng con lùn xủn rất lâu. “Vậy lời đồn con đã chết là không đúng rồi.”

“Xin lỗi đã làm cha thất vọng,” Tyrion nói. “Cha không cần nhảy xổ tới ôm con đâu, con không muốn cha bị dãn dây chằng.” Anh đi tới bàn, thừa biết đôi chân cong queo khiến anh đi lạch bạch thế nào. Mỗi khi cha nhìn, ý thức về sự dị dạng và khuyết tật của mình khiến anh khó chịu. “Cha thật tốt khi gây chiến vì con,” anh nói khi leo lên ghế và tự rót cho mình ít bia của cha.

“Theo ta hiểu, chính con là người gây ra cuộc chiến,” Lãnh chúa Tywin trả lời. “Anh Jaime của con sẽ không bao giờ để rơi vào tay một ả đàn bà.”

“Chính vì thế mà Jaime và con khác nhau. Cha có thể thấy rằng, anh ấy cao hơn con nữa.”

Cha anh bỏ qua cú phản đòn của anh. “Danh dự của Nhà ta bị đe dọa. Ta không còn lựa chọn nào ngoài tiến lên. Không ai có thể khiến người nhà Lannister đổ máu mà không bị trừng phạt...”

“Nghe Ta Găm,”Tyrion nói và cười toe toét. Khẩu ngôn của nhà Lannister. “Thực sự thì, con chẳng đổ một giọt máu nào, dù con suýt chết một hay hai lần gì đó. Morrec và Jyck chết rồi.”

“Ta đoán rằng con đang cần vài người mới.”

“Cha đừng lo. Con tự tìm được rồi.” Anh cổ nuốt một ngụm bia. Bia nâu đã lên men quá đậm, khiến anh có thể nhai được cả bọt bia. Nhưng thực ra cũng khá ngon. Thật tiếc là cha đã treo cổ bà chủ quán trọ. “Trận chiến của cha sao rồi?"

Chú anh trả lời. “Tính tới thời điểm này thì khá ổn. Ser Edmure rải một vài đội quân nhỏ theo biên giới để chặn mũi tấn công của chúng ta, và cha cháu cùng chú có thể đập họ thành từng mảnh trước khi họ kịp hợp quân lại.”

“Anh trai con đã giành lấy vinh quang về mình,” cha anh nói. “Anh con đè bẹp Lãnh chúa Vance và Piper ở Golden Tooth, và đã quần thảo với cánh quân chủ lực của nhà Tully ngay chân thành Riverrun. Các lãnh chúa dòng Trident tháo chạy toán loạn. Ser Edumure Tully bị bắt cùng rất nhiều hiệp sĩ và tướng đồng minh khác. Lãnh chúa Blackwood dẫn tàn quân trở về Riverrun, nơi Jaime hiện đang vây hãm. Những người khác đã chạy trốn về lầu đài của họ.”

“Cha cháu và ta định lần lượt hành quân tiếp,” Ser Kevan nói. “Vì Lãnh chúa Blackwood đã đi, thành Raventree sẽ sụp đổ thôi, và phu nhân Whent đầu hàng Harrenhal vì không đủ người bảo vệ thành. Ser Gregor đã hỏa thiêu hết người nhà Piper và nhà Bracken...”

“Vậy là cha không còn đối thủ?” Tyrion hỏi.

“Không hẳn,” Ser Kevan nói. “Nhà Mallister vẫn giữ lâu đài Seagard và Walder Frey đang tuyển quân tại Song Thành.”

“Không vấn đề gì,” Lãnh chúa Tywin nói. “Frey chỉ tham chiến khi hắn đánh hơi thấy mùi chiến thẳng, nhưng giờ thứ hắn đánh hơi thấy chỉ còn mùi tro tàn thôi. Còn Jason Mallister không đủ sức để chiến đấu đơn. Mình Jaime chiếm Riverrun, chúng sẽ nhanh chóng quỳ gối xin hàng thôi. Trừ khi nhà Starks và nhà Arryn tới đánh chúng ta, nếu không cuộc chiến này chúng ta thắng chắc.”

“Nếu cháu là chú cháu sẽ không nghĩ nhiều tới nhà Arryn,” Tyrion nói. “Nhưng nhà Stark lại khác. Lãnh chúa Eddard...”

“... là con tin của chúng ta,” cha anh nói. “Hẳn ta không thể điều quân trong khi nằm mọt xương trong ngục thất của Tháp Đỏ.”

“Không hẳn,” Ser Kevan đồng tình, “con trai ông ta đang triệu hồi binh lính và đóng tại Moat Cailin với lực lượng khá mạnh.”

“Không một tay kiếm nào mạnh trừ khi bị chọc giận,” Lãnh chúa Tywin tuyên bố. “Cậu bé nhà Stark chỉ là một đứa trẻ. Chắc chắn cậu ta thích nghe tiếng tù và chiến, thấy cảnh lá cừ tung bay trong gió, nhưng cuối cùng gϊếŧ chóc cũng chỉ là công việc của lũ đồ tể mà thôi. Ta không nghĩ cậu ta sẽ chịu nổi.”

Nhiều điều hay ho đã xảy ra trong khi anh đi vắng, Tyrion ngẫm nghĩ. “Và đức vua ngoan cường của chúng ta đang làm gì trong khi ‘công việc của lũ đồ tể’ được triển khai?” anh hỏi. “làm sao người chị gái xinh đẹp khéo ăn khéo nói của con lại bắt vua Robert đồng ý giam anh bạn Ned yêu quý của người lại vậy?”

“Vua Robert Baratheon đã băng hà,” cha nói. “Cháu trai con đang trị vì ở Vương đô

Điều này làm Tyrion sửng sốt. “Ý cha là chị gái con chứ." Anh uống thêm ngụm bia nữa. Vương quốc sẽ cực kỳ khác khi Cersei thay chồng trị vì.

“Nếu con chứng tỏ được bản thân mình hữu dụng, ta sẽ trao quyền cho con,” cha nói. “Marq Piper và Karyl Vance đang lảng vảng ở ngoài kia, tẩn công các vùng đất dọc Red Fork của chúng ta.”

Tyrion tặc lưỡi. “Họ muốn trả thù. Bình thường con sẽ vô cùng vui sướиɠ được trừng phạt thói vô lễ của chúng, nhưng sự thực là, con đang có việc ở nơi khác.”

“Thật sao?” Lãnh chúa Tywin có vẻ chẳng buồn để ý. "Chúng ta cũng có hai kẻ vớ vẩn nhà Ned Stark tới gây sự bằng cách cướp phá đoàn lương thực của ta. Beric Hondarrion, một tay lãnh chúa trẻ bị ám ảnh bởi lòng dũng cảm. Hắn đi cùng một gã thầy tu béo, một kẻ chỉ thích đốt cháy kiếm mình. Con có nghĩ mình đủ sức đối chọi với chúng khi con chạy trốn không? Mà không gây ra rắc rối?

Tyrion quệt mép và mỉm cười. “Cha à, con thật ấm lòng khi nghĩ rằng cha có thể tin mà trao cho con... bao nhiêu nhỉ, hai mươi người chăng? Hay năm mươi? Cha có chắc mình còn thừa từng đấy quân không? Cũng chẳng sao cả. Nếu con đυ.ng độ Thoros và Lãnh chúa Beric, con sẽ đá đít cả hai.” Anh trèo xuống ghê và lạch bạch tới tủ, nơi để miếng pho mát vân trắng giữa hoa quả. “Nhưng trước hết, con cần thực hiện lời hứa của mình,” anh nói khi thai ra một góc pho mát "Con cần ba ngàn mũ trụ và ngần đó áo giáp, kiếm, giáo, lao, xà mâu, rìu chiến, găng sắt, bọng che cổ, xà cạp, hộ tâm, và những cỗ xe để chở những thứ đó...”

Cánh cửa bật mở mạnh đến mức khiến Tyrion suýt rơi miếng pho mát. Ser Kevan nhảy dựng lên chửi rủa khi đội trưởng đội lính gác bay qua phòng đập đầu vào lò sưởi. Trong khi anh ngã dúi dụi vào đống tàn lửa, cái mũ trụ sư tử méo lệch đi, Shagga dùng gối bẻ gãy thanh kiếm của anh ta làm đôi, ném những mảnh vụn đi rồi bước huỳnh huỵch vào phòng sinh hoạt chung. Mùi lờ lợ từ người hắn bốc tới, át hết mùi pho mát và quá nồng nặng trong không gian kín. “Áo chùng đỏ nhỏ bé kia,” hẳn gằm gừ, “lần sau nếu ngươi dám tuốt kiếm trước mặt Shagga con trai Dolf, ta sẽ thiến ngươi và nướng của quý của ngươi trên lửa.”

“ơ, không ném cho dê ăn nửa à?” Tyrion nói và cắn một miếng pho mát. Những tên sơn tặc khác đi theo Shagga vào phòng sinh hoạt chung cùng với Bronn. Tay lính đánh thuê ảo não nhún vai với Tyrion.

“Ngươi là ai?” Lãnh chúa Tywin nói bằng giọng lạnh như tuyết.

“Họ đi theo con về nhà, thưa cha,” Tyrion giải thích. “Con giữ họ lại được không? Họ không ăn nhiều đâu.”

Không ai mỉm cười. “Những kẻ mọi rợ sống trên miền ngược của cháu lấy quyền gì mà tham dự hội đồng của chúng ta?” Ser Kevan hỏi.

“Miền ngược sao, đồ miên xuôi?” Conn có lẽ rất đẹp trai nếu ông tắm rửa cho hắn. " Chúng tôi là những người tự do, và những người tự do được phép tham dự bất cứ hội đồng chiến nào.”

“Sư tử chúa đâu?” Chella hỏi.

“Ở đây toàn những ông già,” Timett con trai Timett, người mới chỉ hai mươi tuổi, tuyên bố.

Bàn tay Ser Kevan đặt lên đốc kiếm, nhưng anh trai ông đặt hai ngón tay lên cổ tay ông và giữ lại. Lãnh chúa Tywin dường như không hề lo sợ. “Tyrion, con quên mất lễ nghi rồi sao? Con nên giới thiệu chúng ta... với những vị khách danh dự chứ.”

Tyrion liếʍ ngón tay. “Con rất sẵn lòng,” anh nói. “Tiểu thư xinh đẹp đây là Chella con gái Cheyk tộc Tai Đen.”

“Tôi không phải tiểu thư,” Chella phản đối. “Các con trai của tôi đã cắt được năm mươi cái tai rồi.”

“Hy vọng họ sẽ cắt thêm năm mươi cái tai nữa.” Tyrion lạch bạch tránh xa cô ta ra. “Đây là Conn con trai Coratt. Shagga con trai Doft trông khá giống thành Casterly Rock có tóc. Họ thuộc tộc Quạ Đá. Đây là Ulf con trai Umar tộc Anh Em Mặt Trăng, và đây là Timett con trai Timett, bàn tay đỏ của tộc Lửa Thiêu. Và đây là Bronn, lính đánh thuê không thuộc một phe cụ thể nào. Từ hồi con quen biết anh ta, anh ta đã đổi phe hai lần rồi, chắc hẳn cha và anh ta họp nhau lắm đây, cha ạ.” Sau đó anh nói với lũ sơn tặc và Bronn, “Ta vui mừng được giới thiệu với mọi người cha ta, Tywin con trai Tytos thành Casterly Rock, Thủ Lĩnh Phương Tây, Người Bảo Vệ Lannisport, từng là Quân Sư của Nhà Vua".

Lãnh chúa Tywin đứng dậy một cách kiểu cách và đúng đắn. “Kể cả ở phương bắc, chúng ta cũng được nghe danh những bộ lạc chiến binh trên Núi Mặt Trăng. Điều gì đã khiến các ngài rời khỏi pháo đài của mình vậy?”

“Những con ngựa,” Shagga nói.

“Lời hứa về nhung lụa và sắt thép,” Timett con trai Timett nói.

Tyrion định nói với cha về kê hoạch biến thung lũng Arryn thành bình địa, nhưng anh không có cơ hội. Cánh cửa lại bật mở. Người đưa thư liếc vội về phía lũ sơn tặc đi cùng Tyrion một cách kỳ quái trước khi quỳ xuống trước mặt Lãnh chúa Tywin. “Thưa lãnh chúa,” hắn ta nói, “Ser Addam ra lệnh cho tôi tới báo với ngài rằng quân đội Stark đang chuyển quân xuống.”

Lãnh chúa Tywin Lannister không mỉm cười. Lãnh chúa Tywin chưa bao giờ mỉm cười, nhưng Tyrion đã học được cách đọc cảm xúc sung sướиɠ trên nét mặt cha mình, và giờ ông đang mang nét mặt đó. “Vậy là sói con rời hang xông vào miệng sư tử rồi,” ông nói với sự hài lòng. “Tuyệt vời. Hãy quay về với Ser Addam và bảo ông ta rút quân. Ông ta không được đυ.ng độ với quân phương bắc, nhưng ta muốn ông ta tiếp tục quấy rối quân địch và dụ chúng xuống phía nam.”

“Xin tuân lệnh.” Người đưa thư rời đi. “Đây là một vị trí thuận lợi,” Ser Kevan nhận xét. “Gần khúc sông cạn, xung quanh đây được bài bố hố đất và chông. Nếu chúng xuống phía nam, cứ để chúng tới mà thua trận đi.”

“Thẳng bé có lẽ sẽ rút quân hoặc mất tự tin khi nó thấy quân số của chúng ta,” Lãnh chúa Tywin trả lời. “Nhà Stark càng sớm vỡ trận, ta càng sớm rảnh rang đối phó với Stannis Baratheon. Ra lệnh đánh trống tập hợp, và báo Jaime rằng ta chuyển quân xuống đấu với Robb Stark.”

“Vâng thưa lãnh chúa,” Ser Kevan nói.

Tyrion buồn bã quan sát trong khi cha quay sang nói với lũ sơn tặc. “Người ta đồn rằng những bộ tộc trên núi sinh ra những chiến binh không biết sợ.”

“Người ta nói đúng,” Conn tộc Quạ Đá trả lời.

“Và những người phụ nữ cũng vậy,” Chella thêm vào.

“Hãy cùng ta chống lại kẻ thù, và các ngươi sẽ có tất cả những gì con trai ta hứa, và còn nhiều hơn nữa,” Lãnh chúa Tywin nói.

“Ngươi định trả tiền cho chúng ta bằng chính tiền của chúng ta sao?” Ulf con trai Umar nói. “Vì sao chúng ta cần lời hứa của người cha, trong khi có lời hứa của con trai rồi?”

“Ta không hứa hẹn gì,” Lãnh chúa Tywin trả lời. “Lời nói của ta chỉ mang tính hình thức mà thôi. Các ngươi không cần gia nhập. Những người lính của xứ sở mùa đông là những con người được tôi luyện từ sắt thép và băng giá, và kể cả những chiến binh dũng mãnh nhất cũng sợ khi đối đầu với họ.”

o, thế là xong, Tyrion nói và cười giả lả.

“Tộc Lửa Thiêu không biết sợ. Timett con trai Timett sẽ đi cùng sư tử.”

“Tộc Lửa Thiêu đi đâu, Quạ Đá sẽ đi trước,” Conn nóng nảy tuyên bố. “Chúng tôi sẽ đi cùng.”

“Shagga con trai Dolf sẽ thiến chúng và ném của quý của chúng cho quạ.”

“Chúng tôi sẽ đi cùng ngài, sư tử chúa à,” Chella con gái Cheyk đồng tình, “nhưng với điều kiện nếu cậu con trai lùn của ngài đi cùng chúng tôi. Hắn sống cùng lời hứa của hắn. Cho tới khi chúng tôi có được những vũ khí thép hắn hứa, mạng hẳn thuộc về chúng tôi.

Đôi mắt ánh vàng của Lãnh chúa Tyvvin nhìn con trai.

“Vui đây,” Tyrion nói kèm một nụ cười cam chịu.