“Trên,” thầy Syrio Forel hét và chém xuống đầu cô. Những thanh kiếm gỗ kêu cách khi Arya đỡ lấy.
“Trái,” ông lại hét và lưỡi kiếm kêu vun vυ"t. Cô vội chặn lấy.
“Phải,” ông nói, “dưới,” rồi “trái,” rồi lại “trái,” càng lúc càng nhanh và tiến lên trước. Arya lùi lại, cố đỡ từng cú đánh.
“Đâm,” ông cảnh báo, và khi ông lui tới cô bước sang một bên, tránh lưỡi kiếm của ông và chém xuống vai ông. Cô gần chạm được thầy mình, gần, rất gần khiến cô cười toe toét vui sướиɠ. Một lọn tóc rơi xuống đung đưa trước mắt cô, dính bết mồ hôi. Cô dùng tay vén nó sang một bên.
“Trái,” Syrio hô to. “Dưới.” Thanh kiếm của ông nhanh như chớp và Tiểu Sảnh vang lên tiếng lách cách lách cách. “Trái. Trái. Trên. Trái. Phải. Trái. Dưới. Trái.”
Thanh kiếm gỗ đánh trúng ngực trên, khiến cô trở tay không kịp vì nó tới từ nhầm phía. “Ối,” cô hét lên. Cô sẽ có thêm một vết bầm mới khi đi ngủ, ở nơi nào đó ngoài biển khơi. Mỗi vết bầm là một bài học, cô tự nhủ, và mỗi bài học lại khiến chúng ta giỏi hơn.
Syrio lùi lại. “Giờ con chết rồi.”
Arya nhăn nhở. “Thầy lừa con,” cô nóng nảy nói. “Thầy kêu trái mà lại đánh sang bên phải.”
“Không cần biết. Giờ con chết rồi.”
“Nhưng thầy nói dổi!”
“Ta nói dối. Nhưng ánh mắt và cánh tay ta nói thật, chỉ có điều con không thấy thôi.”
“Con có mà,” Arya cự nự. “Con quan sát thày từng giây một!”
“Quan sát không phải nhìn, cô gái chết rồi ạ. Vũ công ngước nhìn cô. Nào, hạ kiếm xuống, giờ là lúc con nghe giảng rồi.”
Cô đi theo thầy qua tường thành, ông tìm một chiếc ghế băng và ngồi. “Syrio Forel là tay kiếm bảo vệ Chúa Biển Braavos, và con có biết sau đó là sao không?”
“Thầy là tay kiếm giỏi nhất thành phố.”
“Đúng, nhưng vì sao? Những người khác mạnh hơn, nhanh hơn, trẻ hơn, nhưng vì sao Syrio Forel lại giỏi nhất? Giờ ta sẽ nói cho con biết.” Ông nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay vào mí mắt. “Vấn đề là, chúng ta phải nhìn, nhìn thực sự.”
“Hãy nghe lòi thầy. Những con tàu Braavos sẽ trôi tới nơi nào gió thổi nó tới, tới những vùng đất màu nhiệm và xa lạ, và khi chúng quay lại, thuyền trưởng sẽ dâng những con thú kỳ lạ cho Chúa Biển. Đó là những con vật chưa bao giờ được trông thấy, như ngựa vằn này, rồi những sinh vật có những đốm lớn với cái cổ dài như cây cà kheo, lợn chuột lông lá to như những con bò, thủy quái, hổ mang con trong những cái túi, thằn lằn biết đi với móng vuốt sắc nhọn như lưỡi hái. Syrio Forel đây đã thấy hết.
Ta đang nói tới ngày mà tay kiếm hộ vệ cho Chúa Biển chết, và ngài tới tìm ta. Rất nhiều tay kiếm đã tới với ngài ta, và rất nhiều kẻ bị đuổi đi, không ai hiểu vì sao. Khi ta tới trình diện ngài, ngài đang ngồi đó, trong lòng là con mèo vàng to béo. Ngài bảo thầy rằng một trong những thuyền trưởng đã bắt nó cho ngài, từ một hòn đảo mà ánh bình minh không với tới. Ngài hỏi ta rằng ‘ngươi đã từng thấy đồng loại của cô nàng chưa?’
Và ta đã đáp rằng, ‘Hàng đêm trong những con hẻm của Braavos, thần đã thấy cả ngàn con giống cu cậu này rồi,’ và Chúa Biển cười. Kể từ ngày đó ta trở thành tay kiếm hộ vệ.”
Arys nhăn mặt. “Con không hiểu.”
Syrio nghiến răng. “Con mèo đó chỉ là mèo thường, không hơn. Những người khác nghĩ đó là một sinh vật phi thường, vì đó là cái họ thấy. Họ nói, sao nó to thế. Nó không hề to hơn những con mèo khác, chỉ béo hơn vì làm biếng thôi, và vì Chúa Biển cho nó ăn ngay trên bàn ăn của mình. Họ nói, sao tai nó nhỏ thế. Tai nó đã bị những con mèo khác cắn mất thôi. Và đó rõ ràng là một con mèo đực, nhưng Chúa Biển lại gọi nó là cô nàng, và đó là cái mọi người thấy. Con có nghe không?”
Arya ngẫm nghĩ. “Thầy thấy cái gì trước mắt.”
“Đúng. Mở mắt là tất cả những gì con cần. Trái tim có thể nói dối và cái đầu có thể lừa chúng ta, những đôi mắt luôn nhìn thấy sự thực. Hãy nhìn bằng cặp mắt của con. Hãy nghe bằng đôi tai của con. Hãy nếm bằng vị giác của con. Hãy đánh hơi bằng mũi của con. Hãy cảm nhận bằng làn da của con. Sau đó con hãy nghĩ, và như vậy con sẽ biết sự thực.”
“Chỉ cần thế,” Arya cười toe toét.
Thầy Syrio Forel cho phép mình nở một nụ cười. “Thầy đang nghĩ tới khi chúng ta trở về Winterfell của con, con sẽ được phép cầm Mũi Kim này.”
“Tuyệt!” Arya phấn khích đáp. “Đợi tới khi con cho anh Jon thấy...”
Đẳng sau cô, cánh cửa gỗ lớn của Tiểu Sảnh vỡ tung ra. Arya quay người lại.
Hiệp sĩ Ngự Lâm Quân đứng bên dưới cánh cổng vòm cùng năm người lính nhà Lannister đẳng sau. Ông ta mặc giáp trụ đầy đủ, nhưng mũ trụ kéo lên. Arya nhớ lại đôi mắt cụp và bộ ria màu đồng khi ông ta tới Winterfell cùng nhà vua: Ser Meryn Trant. Những tấm áo choàng đỏ mặc bên ngoài áo giáp xích trên áo da thuộc và mũ trụ mang hình sư tử. “Arya Stark,” hiệp sĩ nói, “con tới đây nào.”
Arya bối rối cắn môi. “Ngài muốn gì?”
“Cha con muốn gặp con.”
Arya bước lên, nhưng thầy Syrio Forel nắm lấy tay cô. “Và vì sao Lãnh chúa Eddard lại nhờ người nhà Lannister thay vì đội lính gác của ông ấy? Thầy đang nghi ngờ đây.”
“Hãy nghĩ xem ngươi đang ở đâu, thầy dạy nhảy,” Ser Meryn nói. “Đây không phải việc của ngươi.”
“Cha cháu không bảo ngài tới,” Arya nói. Cô giơ cây kiếm gỗ lên. Nhà Lannister cười lớn.
“Bỏ cái que đó xuống đi, con gái,” Ser Meryn nói. “Ta là anh em đồng hữu thuộc Ngự Lâm Quân, Bạch Đao đấy.”
“Sát Vương khi hắn gϊếŧ vị vua già cũng "nói thế,” Arya nói. “Cháu không đi với ngài nếu cháu không muốn.”
Ser Meryn Trant đã hết kiên nhẫn. “Bắt lấy con bé,” ông ra lệnh cho binh lính. Ông hạ lưới chắn mũ xuống.
Ba kẻ tiến lên, áo giáp xích kêu rổn rảng khe khẽ theo từng bước chân của họ. Arya đột nhiễn thấy sợ. Nỗi sợ gây ra vết thương sâu hơn những thanh kiếm, cô tự nhủ, và bình tĩnh lại.
Thầy Syrio Forel bước vào giữa, nhè nhẹ gõ cây kiếm gỗ vào giày. “Các ngươi phải dừng lại ở đây thôi. Các ngươi là người hay chó mà đi dọa trẻ con thế?”
“Tránh ra đi, lão già,” một người mặc áo choàng đỏ nói. Cây gậy của thầy Syrio xé gió vung lên và đập trúng mũ trụ của hẳn. “Ta là Syrio Forel, và các ngươi nên nói chuyện kính trọng với ta hơn chút.”
“Lão khốn nạn hói đầu.” Gã kia rút kiếm ra. Cây gậy lại vung lên, nhanh chóng mặt. Arya nghe có tiếng rắc lớn khi thanh kiếm rơi leng keng xuống sàn nhà bằng đá. “Tay tôi,” gã lính gác kêu lên, và ôm lấy những ngón tay bị gãy.
“Đối với trình độ của một vũ công thì, ngươi cũng nhanh đấy,” Ser Meryn nói.
“Đối với một hiệp sĩ, ngài hơi bị chậm đấy,” Syrio trả miếng.
“Gϊếŧ chết gã người Braavos này và đem đứa con gái lại đây,” gã hiệp sĩ áo trắng ra lệnh.
Bốn lính gác nhà Lannister rút kiếm. Kẻ thứ năm, với những ngón tay gãy, ngồi xuống và rút con dao găm bằng tay trái.
Thầy Syrio Forel nghiến răng vào nhau, vào tư thế của vũ công nước, chỉ để hở một bên mình với kẻ thù. “Arya con,” ông nói, không hề nhìn cô, không hề rời mắt khỏi những kẻ nhà Lannister, “Hôm nay chúng ta đã học nhảy xong rồi. Giờ con nên đi đi. Chạy tới chỗ cha con đi.”
Arya không muốn bỏ thày ở lại, nhưng ông đã dạy cô làm theo những gì ông nói.
“Uyển chuyển như nai,” cô thì thầm.
“Đúng,” Syrio Forel nói khi những kẻ nhà Lannister tiến lại gần.
Arya lùi lại, tay vẫn nắm chắc cây kiếm gỗ. Lúc này khi quan sát thầy Syrio, cô mới nhận ra rằng khi họ đấu tập ông chỉ đùa với cô thôi. Những chiếc áo choàng đỏ tiến về chỗ ông từ ba phía với lưỡi kiếm trên tay. Họ mặc giáp xích che ngực và tay, những miếng sắt được khâu vào quần, nhưng họ chỉ mặc quần da. Tay họ không đeo găng, và mụ trụ họ chỉ che mũi, không có lưới chắn che mắt.
Thầy Syrio không đợi họ tới mà quay người sang trái. Arya chưa bao giờ thấy một người nào di chuyển nhanh tới vậy. Ông dùng thanh gỗ cản gã thứ nhất và quay người tránh nhát kiếm của gã thứ hai. Vì mất thăng bằng, gã thứ hai lao vào gã thứ nhất. Thầy Syrio hẩy lưng và chúng ngã dúi dụi. Gã thứ ba nhảy bổ vào họ, hòng chém vào đầu vũ công nước. Syrio lùi lại và vung kiếm lên. Gã ngã xuống hét thảm thiết khi máu trào ra từ cái hốc đỏ sậm từng là con mắt trái của hắn.
Mấy gã khác từ từ đứng dậy. Syrio đá vào mặt một tên và giật lấy cái mũ trụ khỏi đầu tên khác. Gã cầm dao đâm thầy. Thầy Syrio dùng mũ đỡ và lấy que gậy gỗ đập vỡ miếng bảo hộ đầu gối của hắn. Tên áo đỏ cuối cùng chửi rủa và xông lên, dùng cả hai tay cầm kiếm mà chém xuống. Thầy Syrio lăn vòng sang phải, và cú chém của gã đồ tể đó trúng vào bả vai gã không đội mũ khi gã đó đang cố đứng lên. Thanh trường kiếm đó xả xuyên qua áo xích, áo da và thịt. Gã đang quỳ ré lên. Trước khi gã bạn sát nhân của hắn kịp rút lưỡi kiếm ra, thầy Syrio đã thọc mạnh vào yết hầu hắn. Gã hét một tiếng nghèn nghẹn rồi loạng choạng, ôm lấy cổ, mặt dần đen lại.
Kẻ đó ngã xuống, chết hoặc đang hấp hối khi Arya ra tới cửa hậu mở ra bếp. Cô nghe tiếng chửi thề từ Ser Meryn Trant. “Lũ ngu ngốc vụng về,” lão ta chửi thề và rút thanh trường kiếm khỏi vỏ.
Thầy Syrio về thế đứng và cắn răng vào nhau. “Arya con,” ông gọi lớn nhưng không hề nhìn cô, “giờ con đi đi.”
Thầy đã nói rằng, hãy nhìn bằng đôi mắt của con. Cô nhìn: hiệp sĩ giáp trắng được bảo vệ từ đầu tới ngón chân, cẳng chân, cổ họng và bàn tay bởi kim loại, mắt ẩn sau chiếc mũ trụ trắng, và tay cầm lưỡi kiếm sắt nguy hiểm. Còn thầy Syrio, mặc gi lê da, tay chỉ cầm độc thanh kiếm gỗ. “Thầy Syrio, chạy đi,” cô hét lên.
“Kiếm sĩ thiện chiến nhất thành Braavos không bao giờ chạy,” ông nói khi Ser Meryn xả kiếm vào ông. Thầy Syrio nhảy tránh, cầy gỗ vung lên nhoang nhoáng. Trong tích tắc, ông đánh liên tiếp vào thái dương, khuỷu tay và cổ họng hiệp sĩ, tiếng gỗ kêu ong ong khi va vào lớp kim loại của mũ trụ, găng tay và bọng che. Arya chết đứng. Ser Meryn tiến tới; thầy Syrio lùi lại. Ông chặn cú đánh tiếp theo, tránh cú thứ hai và đánh chệch hướng đường tấn công thứ ba.
Nhát chém thứ tư đã xả đôi cây kiếm gỗ của thầy, chặt xuyên qua lỗi chì.
Arya quay người khóc và bỏ chạy.
Cô lao qua nhà bếp và khu làm bơ, không nhìn thấy bất cứ thứ gì vì sợ hãi, len lỏi giữa các đầu bếp và các chú nhóc chạy việc trong bếp. Một đầu bếp phụ nướng bánh bước tới trước mặt cô, tay cầm một khay gỗ. Arya đẩy ngã chị ta, khiến những ổ bánh mới nướng thơm phức rơi tung tóe khắp sàn nhà. Cô nghe có tiếng hét sau lưng khi tránh qua một người làm bơ béo tốt đang cầm con dao phay đứng há hốc mồm nhìn cô. Tay ông đỏ lựng tới tận khuỷu.
Tất cả những gì thầy Syrio Forel dạy cô đang chạy rần rần trong đầu. Uyển chuyển như nai. Lặng lẽ như bóng. Sự sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm. Nhanh nhẹn như rắn. Tĩnh tâm như nước. Sự sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiểm. Mạnh mẽ như gấu. Dũng mãnh như sói.Sự sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm. Một người sợ thua thì bản thân anh ta đã thua cuộc. Sự sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm. Sự sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm. Sự sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm.
Bàn tay cầm kiếm của cô nhơm nhớp mồ hôi, và Arya thở dốc khi tới được cầu thang lên tháp canh. Trong tích tắc cô đứng im. Đi lên hay đi xuống? Đi lên cô sẽ tới cây cầu bắc qua cái sân nhỏ tới Tháp Quân Sư, nhưng chắc chắn họ sẽ đón lõng cô ở đó. Nhưng thầy Syrio đã có lần nói với cô. Đừng làm điêu họ đoán được. Arya đi xuống, quặt rồi lại quặt, nhảy qua hai ba bậc thang đá hẹp một lúc. Cô tới hầm rượu mái vòm rộng lớn, bị bao quanh bởi những thùng bia cao tới hơn sáu mét. Ánh sáng duy nhất phát ra từ cửa sổ hẹp cao cao trên tường.
Hầm rượu là đường cùng rồi. Không còn lối thoát nào khác ngoài đường cô vừa bước vào. Cô không dám bước trở lại những bậc thang kia, nhưng cô cũng không thể ở lại đây. Cô phải tìm cha và nói với ông điều đã xảy ra. Cha sẽ bảo vệ cô.
Arya giắt cây kiếm gỗ vào thắt lưng và bắt đầu trèo lên từng vại bia để bám lên bậu cửa sổ. Cô nắm lấy bậu đá bằng cả hai tay và đẩy người lên. Bức tường dày một mét, còn cửa sổ là một đường hầm xiên xiên vẹo vẹo. Arya bò về phía ánh sáng. Khi tới cuối đường, cô ngó qua sân về phía Tháp Quân Sư.
Cánh cửa lớn bị vỡ toang, như bị ai đó dùng rìu chẻ nát. Một thi thể nằm úp mặt trên bậc thang, áo choàng bị đè nhàu nhĩ bên dưới xác anh ta, phần sau áo giáp xích nhuộm đỏ. Cô nhìn thấy áo choàng của xác chết bằng vải len xám với những đường sọc bằng vải sa tanh trắng và đột nhiên cô thấy sợ. Cô không thể nhận ra anh ta là ai.
“Không,” cô thì thào. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cha cô đâu? Vì sao đội áo choàng đỏ lại tới tìm cô? Cô nhớ điều gã râu vàng đã nói vào ngày cô tìm thấy những con quái vật. Nếu một vị quân sư đã chết, vì sao không có người quân sư thứ hai chứ? Arya thấy mắt mình ươn ướt. Cô nín thở nghe ngóng. Cô nghe thấy tiếng đánh nhau, tiếng la hét, tiếng kiếm va vào nhau lanh canh, vọng ra từ những ô cửa sổ của Tháp Quân Sư. Cô không thể quay lại đó. Cha cô....
Arya nhắm mắt. Trong phút chốc cô quá sợ hãi không thể nhúc nhích nổi. Họ đã gϊếŧ chú Jory cùng anh Wyl và anh Heward, và cả người lính gác trên bậc cầu thang, dù
cô không biết anh ta là ai. Họ có thể gϊếŧ cả cha cô nữa, và cả cô nữa nếu như họ tóm được. "Sự sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm,” cô nói lớn, nhưng không nên giả vờ làm một vũ công nước, thầy Syrio từng là vũ công nước và giờ này có lẽ hiệp sĩ giáp trắng kia đã gϊếŧ chết thày rồi, còn cô chỉ là một cô gái nhỏ tay cầm một thanh gỗ, cô đơn và sợ hãi.
Cô nhoài người về phía sân, cảnh giác nhìn quanh khi đứng dậy. Lâu đài dường như trống rỗng. Tháp Đỏ chưa bao giờ vắng người tới vậy. Tất cả mọi người có lẽ đã trốn bên trong những cánh cửa khóa chặt. Arya liếc nhìn lên phòng ngủ của cô, sau đó không nhìn Tháp Quân Sư nữa mà bám sát tường di chuyển trong bóng râm này sang bóng râm khác. Cô giả như mình đang bắt mèo... chỉ có điều giờ cô là mèo, và nếu họ bắt được, họ sẽ gϊếŧ cô.
Arya di chuyển giữa các tòa nhà và qua những bức tường, lưng áp vào tường đá để không ai có thể làm cô giật mình rồi vươn tới chuồng ngựa. Một đám áo choàng vàng mặc giáp xích và đeo tấm hộ tầm chạy qua khi cô náu mình vào sân trong, nhưng vì cô không biết họ thuộc phe nào, cô cúi thấp người trốn trong bóng râm và đợi họ đi qua.
Bác Hullen, chủ trại ngựa lâu năm, giờ đang nằm trên mặt đất cạnh cửa chuồng ngựa. Bác bị đâm không biết bao nhiêu vết và trông như thể chiếc áo chùng của bác được thêu hoa đỏ vậy. Arya chắc chắn rằng bác đã chết, nhưng khi cô dò dẫm tới gần, bác mở choàng mắt ra. “Arya Lòng Đất,” bác thì thào. “Cháu phải... phải cảnh báo cho... cho
cha cháu biết...” Miệng bác ọc ra bụm máu đỏ. Người chủ trại ngựa nhắm mắt lại và không nói thêm gì nữa.
Bên trong là những xác chết; cậu bé giữ ngựa thường chơi với cô, và ba người lính gác của cha cô. Cỗ xe ngựa nặng trĩu các sọt hoa quả và hộc đồ đứng trơ trọi gần cửa chuồng ngựa. Những người chết có lẽ đang chất hàng lên để mang ra bến cảng thì bị tấn công. Ayra tới gần hơn. Một trong những xác chết đó là chú Desmond, người đã cho cô xem thanh trường kiếm của chú và thề bảo vệ cha cô. Chú nằm đó, mắt vô hồn hướng lên trần nhà khi ruồi muỗi vo ve quanh mắt chú. Gần bên chú là một người mặc áo choàng đỏ đội mũ trụ sư tử của nhà Lannister. Nhưng chỉ có một tên mà thôi. Mỗi kiếm phương bắc đáng giá bằng mười tay kiếm phương nam, chú Desmond đã nói với cô như thế. “Chú nói dối!” cô nói và đá thi thể chú trong cơn giận dữ chợt bừng lên.
Những con vật bồn chồn đứng trong chuồng, hí vang và khịt mũi đánh hơi mùi máu. Kế hoạch duy nhất của Arya là đóng yên cho một con ngựa và tẩu thoát, trốn khỏi lâu đài và thành phố. Tất cả những gì cô phải làm là tới vương lộ và men theo đó về Winterfell. Cô lấy dây cương và bộ yên khỏi tường.
Khi đi qua xe ngựa, một hộc đồ bị rơi khiến cô chú ý. Có lẽ nó bị rơi ra do cuộc ẩu đả hoặc bị đổ xuống trong khi sắp đồ. Hộc gỗ mở ra, và những thứ trong đó ngổn ngang trên đất. Arya nhận ra những bộ váy lụa, sa tanh và nhung mà cô chưa từng mặc. Cô sẽ cần quần áo ấm để đi trên vương lộ, dù...
Arys quỳ xuống đất bẩn giữa những bộ váy áo ngổn ngang. Cô thấy một chiếc áo choàng len ấm áp, một chiếc váy nhung và áo chẽn lụa cùng vài món đồ lót, một chiếc váy chính tay mẹ đã thêu cho cô, một chiếc vòng bạc trẻ con mà cô có thể bán được. Cô đẩy nắp hộp hỏng sang một bên và lục lọi tìm Mũi Kim. Cô đã giấu nó dưới đáy, dưới mọi thứ, nhưng đồ đạc của cô lộn xộn hết cả khi chiếc hòm bị rơi. Trong chốc lát Arya sợ rằng ai đó đã tìm thấy thanh kiếm và trộm nó đi mất. Sau đó ngón tay cô sờ thấy thanh kim loại dưới chiếc váy dạ hội vải sa tanh.
“Cô bé đây rồi," một giọng nói rít lên đằng sau cô.
Arya giật mình quay lại. Một cậu nhóc trông chuồng ngựa đứng đẳng sau cô, trên mặt hiện ra nụ cười khẩy, chiếc áσ ɭóŧ trắng bẩn thỉu lòi ra từ bên dưới áo da cáu bẩn. Giày hắn dính đầy phân ngựa, và hẳn đang cầm cây đinh ba trong tay.
“Cậu là ai?” cô hỏi.
“Cô không biết tôi,” hắn nói, “nhưng tôi biết cô đấy. Cô gái sói ạ ”
“Giúp tôi đóng yên ngựa với,” Arya cầu xin, vươn tay vào trong hộc đồ và nắm lấy Mũi Kim. “Cha tôi là Quân sư của Nhà vua, và ông ấy sẽ trọng thưởng cho cậu.”
“Cha cô chết rồi,”cậu bé kia nói. Hắn tiến tới chỗ cô. “Giờ hoàng hậu sẽ trọng thưởng tôi. Tới đây nào, cô gái.”
“Tránh ra!”những ngón tay cô nắm chặt lấy chuôi kiếm.
“Tôi nói rồi, tới đây.” Hắn nắm lấy tay cô thật mạnh.
Mọi thứ Syrio dạy cô biến mất trong tích tắc. Trong phút sợ hãi đó, bài học duy nhất Arya nhớ là bài học cơ bản nhất anh Jon Snow đã dạy cô.
Cô chém hắn bằng đầu nhọn, bằng hết sức mạnh trong cơn hoảng loạn.
Mũi Kim xuyên ngọt qua chiếc áo da và cái bụng trắng hếu rồi chuồi ra giữa các xương bả vai. Cậu nhóc làm rơi cây đinh ba và kêu khe khẽ, vừa giống tiếng thở dốc vừa giống tiếng thở dài. Tay cậu ta nắm chặt lấy thanh kiếm. “Ôi thần thánh ơi,” hắn rêи ɾỉ khi áσ ɭóŧ nhuộm đỏ dần. “Rút nó ra.”
Khi cô rút kiếm ra, hắn đã chết.
Những con ngựa hí vang. Arya đứng bên xác chết, im lặng và sợ hãi khi nhìn vào khuôn mặt người chết. Máu ứa ra từ miệng thẳng nhóc khi nó ngã xuống, và càng nhiều máu hơn trào ra từ vết đâm trên bụng, tạo thành một vũng máu bên dưới xác chết. Bàn tay thằng bé bị thương khi nắm lấy lưỡi kiếm. Cô từ từ lùi lại, Mũi Kim nhuộm đỏ máu trên tay. Cô phải bỏ chạy, tới một nơi cách xa nơi đây, một nơi an toàn tránh xa cặp mắt đang chì chiết cô của thẳng nhóc trông ngựa.
Cô cầm dây cương và yên ngựa lên chạy về phía con ngựa của mình, nhưng khi cô đặt yên lên lưng ngựa, cô đột nhiên sợ cổng lâu đài sẽ đóng. Kể cả cổng phụ có lẽ cũng được canh gác. Có lẽ lính gác sẽ không nhận ra cô. Nếu họ nghĩ cô là một thẳng nhóc, có lẽ họ sẽ để cho cô... không, họ sẽ nhận lệnh không được cho bất cứ ai ra ngoài, cho dù họ có nhận ra cô hay không.
Nhưng còn có lối khác ra khỏi lâu đài...
Cái yên ngựa rơi khỏi tay Arya xuống đất đánh thịch và khiến một đống bụi bốc lên. Liệu cô có thể tìm lại căn phòng có những con quái vật nữa không? Cô không chắc, nhưng cô biết cô phải thử.
Cô tìm thấy những thứ quần áo vừa thu lượm và đặt chúng vào một tấm áo choàng, rồi đặt Mũi Kim xuống dưới cùng. Những thứ còn lại cô gói ghém hết. Với một túi đồ ôm trong tay, cô rón rén tới cuối chuồng ngựa. Cô mở cánh cửa hậu và lo lắng liếc nhìn. Cô có thể nghe thấy những âm thanh đấu kiếm từ xa vang tới, tiếng kêu rợn óc của những người đang hét lên đau đớn trong sân. Cô sẽ cần xuống cầu thang tháp canh, vượt qua gian bếp nhỏ và chuồng lợn, như cô đã làm lần trước khi đuổi theo con mèo đen... chỉ có điều con đường đó sẽ dẫn cô qua trại lính của đội quân áo choàng vàng. Cô không thể đi đường đó. Arys cố nghĩ đường khác. Nếu cô vượt qua khu bên kia lâu đài, cô có thể trườn qua đê và đi qua khu rừng thiêng... nhưng trước hết cô phải vượt qua sân, bị những lính gác trên tường thành nhìn thấy rõ ràng.
Cô chưa bao giờ thấy nhiều người trên tường thành tới vậy. Hầu hết đều là đội lính áo choàng vàng đang lăm lăm ngọn giáo. Một số trong số đó biết mặt cô. Họ sẽ làm gì nếu thấy cô chạy ngang sân nhỉ? Từ trên đó nhìn xuống trông cô sẽ rất nhỏ, liệu họ có thể biết cô là ai không? Họ có quan tâm không?
Giờ cô phải đi, cô tự nhủ, nhưng khi thời khắc tới, cô lại sợ tới không nhúc nhích nổi.
Tĩnh tâm như nước, một giọng nói thì thầm nho nhỏ bên tai cô. Arya giật mình suýt làm rơi túi đồ. Cô vội vàng nhìn quanh, nhưng trong chuồng ngựa không còn ai ngoài cô và những con ngựa, cùng những xác chết.
Lặng lẽ như bóng, cô lại nghe thấy. Có phải giọng nói của cô, hay của thầy Syrio đây? Cô không biết, nhưng nó đã giúp cô bớt sợ.
Cô bước ra khỏi chuồng ngựa.
Đó là điều đáng sợ nhất cô từng làm. Cô muốn chạy trốn, nhưng cô buộc mình phải chậm rãi bước qua sân, bước từng bước như thể cô còn rất nhiều thời gian và chẳng có lý do gì phải sợ bất cứ ai. Cô nghĩ cô cảm nhận được ánh mắt của họ, giống như những con bọ đang bò lên da cô dưới lớp quần áo. Ayra không dám nhìn lên. Cô biết nếu cô nhìn thấy họ quan sát mình, tất cả sự dũng cảm của cô sẽ biến mất và cô sẽ làm rơi túi quần áo, chạy trốn và khóc lóc như một đứa bé, và sau đó họ sẽ tóm được cô. Cô cúi mặt xuống đất. Khi Arya tới được chân điện thờ hoàng gia ở bên kia sần, cô toát mồ hôi lạnh, nhưng không có bất kỳ ai kêu la đuổi bắt cô.
Điện thờ mở toang và trống không. Bên trong, năm mươi cây nến thơm đang âm ỉ cháy. Arya tìm kiếm những bức tượng thần không mấy khi được để ý tới. Cô nhét chúng vào ống tay áo và bỏ ra ngoài qua cửa sổ đằng sau. Rất dễ để tới được nơi cô từng dồn con mèo một tai vào góc, nhưng từ đó cô không nhớ đường. Cô co mình bò qua ngoài cửa sổ, nhảy qua những bức tường, và dò dẫm đi trong những căn phòng tối tăm, lặng lẽ như một cái bóng. Cô nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ. Cô phải mất hơn một tiếng đồng hồ để tìm ra ô cửa sổ thấp hẹp dẫn cô tới ngục thất nơi những con quái vật đang đợi.
Cô ném túi đồ qua và quay ngược lại để thắp nến. Giờ đành trông cậy vào may rủi thôi; ngọn lửa lần trước cô nhìn thấy giờ đã tàn lụi, và cô nghe thấy những giọng nói khi đang gẩy những viên than. Cô khum khum tay quanh ánh nến chập chờn, trèo vào ô cửa sổ khi có người đi vào cửa chính mà không hề liếc nhìn xem người đó là ai.
Lần này những con quái vật không còn làm cô sợ nữa. Chúng gần giống những người bạn cũ vậy. Arya giơ nến trên đầu. Với mỗi bước đi, những bóng đen di chuyển trên tường, như thể chúng đang quay người quan sát cô. “Những con rồng,” cô thì thầm. Cô rút Mũi Kim ra khỏi áo choàng. Lưỡi kiếm mỏng dường như quá nhỏ so với những con rồng to lớn, nhưng Arya vẫn cảm thấy tốt hơn khi có kiếm trên tay.
Hành lang không cửa sổ kéo dài tới cánh cửa vẫn tối om y như trong trí nhớ của cô. Tay trái, tay cầm kiếm, cô nắm chặt Mũi Kim, còn tay phải cầm nến. Sáp nóng chảy xuống đốt ngón tay cô. Lối vào giếng ở bên trái, vì thế Arya rẽ sang phải. Một phần trong cô muốn chạy nhưng lại sợ tắt nến. Cô nghe có tiếng chí chóe nho nhỏ của lũ chuột và thoáng thấy một cặp mắt bé tẹo sáng quắc ở ngoài vùng sáng, nhưng chuột chẳng làm
Cô sợ. Cô sợ những thứ khác cơ. Trốn ở đây rất dễ, như cô từng trốn tay pháp sư và gã râu ba chỏm. Cô gần như thấy được cậu bé coi ngựa đứng dựa vào tường, tay co lại thành móng vuốt và máu vẫn nhỏ giọt từ vết thương sâu hoắm trong lòng bàn tay nơi Mũi Kim cứa phải. Có lẽ hẳn đang đợi để chộp lấy cô khi cô bước qua. Có lẽ hắn đã thấy ánh nến của cô từ phía xa rồi. Có lẽ cô nên đi mà không cầm nến...
Sự sợ hãi cắt sâu hơn lưỡi kiếm, giọng nói bình lặng thì thầm bên trong cô. Đột nhiên Arya nhớ tới những ngôi mộ của Winterfell. Chúng đáng sợ hơn nơi này nhiều, cô tự nhủ. Cô chỉ là một bé gái khi lần đầu tiên thấy chúng. Anh Robb đã đưa cô, Sansa và bé Bran lúc đó không lớn hơn Rickon bây giờ là bao xuống đó. Họ chỉ có một cây nến, và đôi mắt Bran lồi to như những cái đĩa khi nhìn vào những gương mặt đá của các vị Vua Mùa Đông, với con sói phủ phục dưới chân và thanh kiếm sắt đặt trên đùi.
Robb đưa họ tới cuối hầm mộ, nơi mộ của ông nội, bác Brandon và cô Lyanna, để cho họ thấy những ngôi mộ dành cho họ. Sansa cứ nhìn mãi vào cầy nến nhỏ, lo lắng rằng nó sẽ tắt mất. Già Nan nói với chị rằng dưới mộ có nhện, và chuột to bằng con chó. Robb mỉm cười khi chị nói vậy. “Còn có nhiều thứ đáng sợ hơn chuột và nhện,” anh thì thầm. “Đây là nơi những người chết đi lại.” Đúng lúc đó họ nghe thấy một âm thanh, trầm thấp và sờn gai ốc. Bé Bran nắm chặt lấy tay Arya.
Khi hồn ma bước khỏi ngôi mộ trống, trắng bệch và rêи ɾỉ đòi máu, chị Sansa vừa chạy lên cầu thang vừa hét, Bran thì ôm chặt lấy chân anh Robb mà khóc. Arya đứng nguyên tại chỗ và đấm hồn ma một cái. Hóa ra đó là Jon trên người dính đầy bột mì. “Anh ngốc này,” cô nói với anh, “dọa cả một đứa bé nữa hả,” nhưng Jon và Robb cứ cười mãi, sau đó Bran cùng Arya cũng cười theo.
Ký ức đó làm Arya mỉm cười, và sau đó bóng tối không còn làm cô sợ nữa. Cậu nhóc trông ngựa đã chết, chính cô đã gϊếŧ hắn, và nếu hắn nhảy ra cô sẽ gϊếŧ hắn tiếp. Cô sẽ về nhà. Mọi thứ sẽ lại tốt đẹp khi cô ở nhà, an toàn đằng sau những bức tường đá hoa cương xám của thành Winterfell. Tiếng bước chân vang vọng khi Arya lao sâu hơn vào bóng tối.