Chương 10: Eddard

Anh nắng ảm đạm của buổi bình minh luồn qua khe cửa khi tiếng vó ngựa đánh thức Eddard Stark khỏi giấc ngủ ngắn và mệt mỏi. Ông ngẩng đầu khỏi bàn và nhìn xuống sân. Bên dưới sân, những người lính mặc giáp và áo da cùng áo choàng đỏ thẫm đang tập thể dục buổi sáng bằng màn tập chém những chiến binh nhồi rơm. Ned quan sát Sandor Clegane phi nước đại qua khoảng sân đầy nhóc người để đâm ngọn thương bịt sắt vào đầu hình nhân. Lớp vải bọc rách toạc và rơm bung ra khi những gã hộ vệ nhà Lannister cười đùa và chửi thề.

Có phải kẻ dũng cảm này đang đe dọa mình không? Ông tự hỏi. Nếu quả vậy, Cersei là một kẻ ngốc hơn ông tưởng. Ông nghĩ, quỷ tha ma bắt ả đi, sao ả không tháo chạy đi chứ? Mình đã cho ả ta hết cơ hội này tới cơ hội khác.

Bầu trời buổi sáng thật u ám và ảm đạm. Ned ăn sáng cùng các cô con gái và Septa Mordane. Sansa, vẫn buồn phiền nhìn vào thức ăn và không chịu động đũa, nhưng Arya ăn mọi thứ trước mặt mình như một chú sói đói.

“Thầy Syrio nói chúng con còn thì giờ học nốt bài cuối trước khi lên thuyền vào tối nay,” cô bé nói. “Được không, Cha? Con thu dọn mọi thứ rồi.”

“Một bài học ngắn, và đảm bảo rằng con dành ra chút thời gian mà tắm rửa và thay quần áo. Cha muốn con sẵn sàng rời đi vào giữa ngày hôm nay, con hiểu không?”

“Vâng, giữa trưa ạ.” Arya nói.

Sansa ngước mắt lên. “Nếu em ấy có thể luyện nhảy, thì vì sao cha không cho con từ biệt thái tử Joffrey?”

“Tôi vô cùng vui lòng được đi cùng tiểu thư, thưa Lãnh chúa Eddard,” Septa Mordane đề nghị. “Tiểu thư sẽ không lỡ tàu đâu ạ.”

“Giờ không phải lúc con nên tới gặp Joffrey đâu, Sansa. Cha xin lỗi.”

Mắt Sansa đong đầy nước mắt. “Nhưng vì sao chứ ạ?”

“Sansa à, cha con biết điều gì là tốt nhất cho con,” Septa Mordane nói. “Con đừng hỏi lại những quyết định của ngài.”

“Thật không công bằng!” Sansa bật người đứng dậy, làm đổ kềnh chiếc ghế và vừa chạy ra khỏi phòng lớn vừa khóc.

Septa Mordane đứng dậy, nhưng Ned ra lệnh cho bà ngồi về chỗ. “Cứ để con bé đi, Septa. Ta sẽ giải thích cho con bé khi chúng ta an toàn trở về Winterfell.” Bà sơ cúi đầu và ngồi xuống ăn nốt bữa sáng.

Một giờ sau Grand Maester Pycelle tới gặp Eddard trong thư phòng. Vai ông ta chùng xuống, như thể sức nặng của sợi xích vĩ đại của học sĩ quanh cổ đã trở nên quá nặng nề với ông. “Lãnh chúa,” ông nói. “Vua Robert đã băng hà. Thần thánh đã cho phép bệ hạ được nghỉ ngơi rồi.”

“Không,” Ned trả lời. “Bệ hạ ghét phải nghỉ ngơi. Thần thánh cho ngài tình yêu và tiếng cười, cùng niềm vui trong những trận chiến vì chính nghĩa.” Cái cảm giác trống rỗng trong ông thật kỳ lạ. Ông đã đoán trước cuộc viếng thăm này, nhưng khi nghe những lời này, ông vẫn thấy có gì đó chết lặng trong ông. Ông muốn từ bỏ tất cả tước hiệu để đổi lấy tự do được khóc... nhưng ông là quân sư của Robert, và thời khắc ông lo sợ đã tới. “Ngài làm ơn triệu tập các thành viên khác của hội đồng tới đây,” ông nói với Pycelle. Tháp Quân Sư được bảo vệ kỹ lưỡng nhất trong khả năng của ông và bác Tomard nhưng còn về phòng hội đồng thì ông không chắc.

“Lãnh chúa?” Pycelle chớp mắt. “Chắc chắn việc nhà vua băng hà sẽ được giữ kín tới tận ngày mai, khi chúng ta không còn quá đau thương nữa.”

Ned im lặng nhưng dứt khoát. “Ta sợ rằng chúng ta phải thảo luận ngay lập tức.”

Pycelle cúi đầu. “Tuân lệnh quân sư.” Ông ta cho gọi người hầu và cử họ đi đưa tin, sau đó mừng rỡ chấp nhận lời mời ngồi lại và dùng một cốc bia ngọt của Ned.

Ser Barristan Selmy là người đầu tiên có mặt, hoàn hảo trong chiếc áo choàng trắng và áo giáp vảy cá bằng sứ.

“Thưa ngài,” ông nói, “chỗ của tôi lúc này là bên cạnh tân vương. Mong ngài cho tôi rời khỏi đây để hộ tống bệ hạ.”

“Chỗ của ngài là ở đây, Ser Barristan,” Ned nói.

Ngón Út tới ngay sau đó, vẫn mặc bộ đồ nhung xanh và áo chùng chim nhại bạc tối qua, giày dính bẩn vì cưỡi ngựa. “Chào các ngài,” hắn cười nói trước khi quay sang Ned. “Nhiệm vụ nho nhỏ ngài giao cho tôi đã được hoàn thành, thưa Lãnh chúa Eddard.”

Varys tới cùng với mùi hoa oải hương, người hồng hào vì vừa tắm, khuôn mặt tròn trĩnh bóng bẩy và phủ phấn, chân đi đôi dép lê mềm không gây tiếng động. “Những con chim nhỏ đã hót lên khúc ca buồn,” ông nói khi ngồi xuống. “Vương quốc đang than khóc. Chúng ta bắt đầu chứ?”

“Đợi Lãnh chúa Renly tới đã,” Ned nói.

Varys buồn rầu nhìn ông. “Tôi sợ rằng Lãnh chúa Renly đã rời thành phố.”

“Rời thành phố ư?” Ned những tưởng Renly sẽ giúp đỡ ông.

“Ngài ấy đã rời đi qua cổng sau một tiếng trước bình minh, cùng với Ser Loras Tyrell và khoảng năm mươi tùy tùng,” Varys thông báo. “Lần cuối cùng nhìn thấy, họ đang vội vàng tới phương nam, chắc chắn là tới Storm’s End hoặc Highgarden rồi.”Thế là Renly và một trăm tay kiếm đã đi. Ned không thích điều này, nhưng giờ ông chẳng còn làm gì được.

Ông rút bức chúc thư của Robert ra. “Nhà vua đã triệu hồi tôi tới bên ngài vào tối qua và ra lệnh cho tôi ghi lại di nguyện của ngài. Lãnh chúa Renly và Maester Pycelle đã chứng kiến vua Robert niêm phong thư, để lá thư được mở sau khi ngài băng hà. Ser Barristan, ngài giúp tôi được không?” Tướng chỉ huy Ngự Lâm Quân kiểm tra chúc thư. “Dấu niêm phong của vua Robert, còn nguyên.” Ông mở lá thư và đọc. “Lãnh chúa Eddard sẽ trở thành Người Bảo Vệ Vương Quốc, làm Quan nhϊếp chính cho tới khi người thừa kế trưởng thành.”

Đúng, và người đó đã trưởng thành Ned nghĩ, nhưng không nói ra. Ông không tin Pycelle hay Varys, và Ser Barristan là người trung thành tận tụy bảo vệ cho thằng bé mà ông những tưởng là vị thần vương của mình. Người hiệp sĩ già sẽ không dễ dàng bỏ rơi Joffrey. Mùi vị của dối trá đắng ngắt trong miệng ông, nhưng Ned biết mình phải tiếp tục con đường, phải tiếp tục ý định và chơi trò chơi này cho tới khi ông vững chắc ngồi trên cương vị quan nhϊếp chính. Rồi ông sẽ có đủ thời gian xử lý vấn đề người nối ngôi một khi Arya và Sansa đã an toàn trở về Winterfell, và Lãnh chúa Stannis cùng toàn bộ lực lượng trở về Vương Đô.

“Tôi yêu cầu hội đồng xác nhận tôi là Người Bảo Vệ, theo như di nguyện của đức vua Robert,” Ned nói và quan sát từng khuôn mặt, lòng băn khoăn điều gì đang ẩn dưới đôi mắt khép hờ của Pycelle, nụ cười nửa miệng lười nhác của Ngón Út, và tiếng gõ tay lo lẳng của Varys.

Cám cửa mở ra. Tom Bự bước vào thư phòng. “Xin thứ lỗi, thưa các lãnh chúa, nhưng quản gia của nhà vua khăng khăng...”

Người quản gia của nhà vua bước vào và cúi chào. “Kính thưa các lãnh chúa, nhà vua ra lệnh triệu tiểu hội đồng ngay lập tức tới phòng chầu.”

Ned đã đoán trước Cersei sẽ hành động ngay tức khắc, cuộc triệu họp này không có gì đáng ngạc nhiên cả. “Nhà vua đã băng hà,” ông nói, “nhưng dù sao chúng ta cũng đi cùng ngươi. Tom, nếu có thể, hãy sắp xếp một đội hộ tống.”

Ngón Út đưa tay giúp ông bước xuống cầu thang. Varys, Pycelle và Ser Barristan theo sát sau. Hai hàng lính mặc áo xích đội mũ trụ sắt đang đợi ngoài tháp, đông gấp tám lần bình thường. Áo choàng xám tung bay trong gió theo đoàn người đang bước trên sân. Quanh đấy không có bóng dáng áo choàng đỏ nhà Lannister, nhưng Ned trấn tĩnh lại nhờ số lượng áo choàng vàng trên thành lũy và các cổng thành.

Janos Slynt gặp họ ở ngoài cửa phòng chầu, mặc áo giáp đen vàng trang trí họa tiết, trong tay ôm chiếc mũ trụ có mào cao. Tướng chỉ huy ngại ngùng cúi chào. Những người lính đẩy bật mở cánh cửa gỗ sồi nặng nề, cao hơn sáu mét và bọc đồng.

Quản gia hoàng thất dẫn họ vào. “Tất cả hãy cúi chào Đức Vua Joffrey Đệ Nhất nhà Baratheon và Lannister, Vua của người Andal, người Rhoynar và Tiền Nhân, Đại Vương của Bảy Phụ Quốc, và Người Bảo Vệ Vương Quốc,” ông ta nói lớn.

Từ cửa đi tới nơi Joffrey đang ngồi đợi trên Ngai Sắt quả là một đoạn đường dài. Nhờ sự giúp đỡ của Ngón út, Ned Stark từ từ tập tễnh tới chỗ cậu nhóc tự xưng là vua. Những người khác đi theo. Lần đầu tiên ông đã đi theo lối này, trên lưng ngựa, kiếm cầm chắc trong tay, và những con rồng nhà Targaryen quan sát ông từ những bức tường khi ông buộc Jaime Lannister xuống khỏi ngai báu. Ông tự hỏi liệu Joffrey có dễ dàng bước xuống không.

Năm hiệp sĩ của Ngự Lâm Quân - tất cả trừ Ser Jaime và Ser Barristan - đang xếp thành hình bán nguyệt quanh chân ngai báu. Họ đều trang bị giáp trụ sắt từ đầu tới chân, trên vai là tấm áo choàng màu trắng, còn nơi tay trái họ là những tấm khiên trắng sáng. Cersei Lannister và hai đứa con đứng đẳng sau Ser Boros và Ser Meryn. Hoàng hậu mặc váy dạ hội lụa mày xanh nước biển, xen kẽ những dải lụa sọc thành Myr trắng như bọt nước. Trên tay ả là chiếc nhẫn vàng mặt ngọc lục bảo có kích cỡ bằng quả trứng chim bồ câu, đồng bộ với chiếc vương miện trên đầu ả.

Phía trên họ, thái tử Joffrey ngồi giữa những mũi lao và ngọn giáo trong chiếc áo chẽn vàng và áo chùng vải sa tanh đỏ. Sandor Clegane đứng ở dưới ngai báu trên bậc cầu thang hẹp và dốc. Hắn mặc giáp sắt và giáp ngực xám dính đầy bồ hóng, đội mũ trụ hình đầu chó đang nhe răng.

Đằng sau ngai báu, hai mươi hộ vệ nhà Lannister đợi sẵn với những thanh trường kiếm treo nơi thắt lưng. Áo choàng đỏ rủ trên vai và sư tử sắt khắc trên mũ trụ. Nhưng Ngón út đã giữ lời hứa; dọc theo bức tường, phía trước những bức tranh thêu với cảnh săn bắn và chiến trường của vua Robert, những hàng lính áo choàng vàng của Đội Gác Thành đang đứng nghiêm trang, tay nắm chặt ngọn giáo dài hơn hai mét đầu bọc sắt đen. Số lượng của họ so với nhà Lannister là năm chọi một.

Chân Ned đau dữ dội khi dừng lại. Ông vịn tay lên vai Ngón Út để giữ người đứng thẳng.

Joffrey đứng dậy. Áo chùng sa tanh đỏ mang những họa tiết thêu chỉ vàng; một bên là năm mươi con sư tử đang gầm lên, một bên và năm mươi con hươu đực đang nhảy lên. “Ta ra lệnh cho hội đồng chuẩn bị mọi điều cân thiết cho lễ đăng cơ của ta,” cậu bé tuyên bố. “Ta muốn đăng cơ trong hai tuần nữa. Hôm nay ta sẽ nghe lời tuyên thệ trung thành từ những thành viên hội đồng trung thành của ta.”

Ned đưa chúc thư của Ned ra. “Lãnh chúa Varys, nhờ ngài đưa chúc thư cho phu nhân Lannister.”

Viên thái giám mang lá thư tới tay Cersei. Hoàng hậu liếc nhìn từng con chữ. “Người Bảo Vệ Vương Quốc,” ả đọc. “Đây là khiên đỡ của ngài sao? Một mảnh giấy sao?” Ả xé tờ giấy làm đôi, làm tư, rồi để chúng rơi lả tả xuống sàn nhà.

“Đó là di nguyện của tiên đế,” Ser Barristan choáng váng thốt lên.

“Giờ chúng ta đã có tân vương rồi,” Cersei Lannister trả lời. “Lãnh chúa Eddard, khi chúng ta nói chuyện lần cuối, ngài đã cho tôi vài lời khuyên. Hãy để tôi cám ơn ngài. Quỳ xuống, thưa lãnh chúa. Hãy quỳ xuống và thề trung thành với con trai ta, và chúng ta sẽ đồng ý cho ngài từ bỏ vị trí Quân Sư của Nhà vua và sống nốt phần đời còn lại tại vùng đất hoang vu xám xịt quê hương ngài.”

“Giá mà ta có thể,” Ned khẳng khái đáp. Nếu như ả chắc chắn mình có thể buộc ông rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vào thời điểm này, tại nơi này, ả đã không cho ông sự lựa chọn khác. “Con trai ngươi không được phép ngồi trên ngai vàng kia. Lãnh chúa Stannis mới là người kế vị thực sự.”

“Dối trá!”Joffrey hét lên, mặt đỏ lựng.

“Mẹ, ông ta nói gì thế?” Công chúa Myrcella ngơ ngác hỏi hoàng hậu. “Không phải giờ anh Joff làm vua sao?”

“Ngài nên cẩn thận với lời nói của mình, Lãnh chúa Stark,” Cersei Lannister nói. “Ser Barristan, bắt giữ kẻ phản bội kia lại.”

Tướng chỉ huy Ngự Lâm Quần lưỡng lự. Trong chớp mắt, ông ta bị quân hộ vệ nhà Stark bao vây, trên tay cầm kiếm trần.

“Và giờ phản nghịch đã chuyển từ lời nói thành hành động,” Cersei nói. “Ngài nghĩ Ser Barristan có một mình hay sao?” Với tiếng rít lên của kim loại tuốt ra, Chó Săn rút trường kiếm. Những hiệp sĩ của Ngự Lâm Quân và hai mươi quân hộ vệ nhà Lannister trong áo choàng đỏ tiến tới hỗ trợ ông ta.

“Gϊếŧ hắn!” hoàng đế nhóc con hét lên từ Ngai Sắt. “Ta ra lệnh, gϊếŧ chết tất cả bọn chúng!”

“Ngươi không cho ta lựa chọn nào khác,” Ned nói với Cersei Lannister. Ông ra lệnh cho Janos Slynt. “Chỉ huy, bắt giam hoàng hậu và lũ trẻ. Đừng làm hại họ, mà hãy đưa họ trở về hoàng cung và giám sát họ ở đó.”

“Đội Gác Thành!” Janos Slynt hét, và đội mũ trụ lên. Một trăm áo choàng vàng giơ giáo và tiến lại.

“Ta không muốn có đổ máu,” Ned nói với hoàng hậu. “Bảo người của ngươi bỏ kiếm xuống và không ai bị...”

Với một nhát đâm rất ngọt, áo choàng vàng gần nhất đâm giáo vào lưng Tom Bự. Lưỡi kiếm rơi khỏi những ngón tay cứng đờ của ông khi đầu giáo dính máu đỏ lụi qua xương sườn ông, xé toang áo da và giáp xích. Ông chết trước khi kiếm kịp chạm sàn nhà.

Tiếng hét của Ned đã quá muộn. Janos Slynt chém đứt cổ họng Varly. Cayn quay người, lưỡi kiếm lóe sáng, đẩy tay lính gần nhất ra; trong chốc lát dường như anh thoát được. Sau đó Chó Săn đứng sừng sững trước mặt anh. Sandor Clegane chém trúng tay cầm kiếm của Cayn;.nhát thứ hai đã khiến anh ngã xuống và xẻ dọc từ vai tới ngực.

Khi những người chung quanh đang chết dần, Ngón Út rút con dao của Ned khỏi vỏ và ấn vào cổ ông. Hắn cười xin lỗi. “Tôi đã cảnh báo ngài đừng tin tôi mà.”