Chương 6: [6] Đệ tử Xuất mã tiên

Đã hai ngày liên tục, vợ của Mã lão tam đến nhà chúng tôi, mỗi lần tới đây cũng chỉ lưu lại một câu, làm cho người trong nhà đều cảm thấy hoang mang chưa từng có.

Cứ tiếp tục như vậy, không bị mụ hại chết, cũng sẽ bị mụ dọa chết.

Cả đêm, cả nhà không ngủ, chỉ có đứa nhỏ ba tuổi là tôi ngủ ngon lành.

Sáng sớm hôm sau, ông nội đưa ra một quyết định, bảo cha tôi đến tiệm Tam thập lý tìm một vị đệ tử Xuất mã tiên cao tuổi họ Lưu, hỗ trợ giải quyết chuyện trong nhà.

Bất quá có một vấn đề nan giải chính là, vị Lưu bà bà này lại ra giá rất cao, giúp người ta xem chuyện, ít nhất một trăm đồng, còn phải hầu hạ rượu ngon thuốc lá.

Đối với người bây giờ, một trăm nhân dân tệ không phải là nhiều, nhưng đối với thời bấy giờ, lương công nhân một ngày chỉ có một đồng, thì điều này với gia đình chúng tôi mà nói đó là một khoản chi phí không nhỏ.

Nhưng mạng của cháu nội quan trọng hơn tiền bạc, nói vậy cũng có khả năng vị Lưu bà kia còn sẽ làm khó gia đình chúng tôi.

Sáng sớm cha tôi đã chạy đến tiệm tam thập lý với hai mắt thâm quầng, trên người còn mang theo tiền và quà tặng đi mời.

Người phụ nữ họ Lưu kia dáng người rất lớn, người bình thường rất khó mời, bà ta rất lâu mới đáp ứng đến xem một chút, nhưng không thể đi tới không, nhất định phải đi xe lừa, cha tôi đành phải bỏ thêm mấy đồng, thuê một chiếc xe lừa, đem Lưu bà bà từ tiệm Tam thập lý mời đến nhà.

Lưu bà bà hơn sáu mươi tuổi, bàn chân bị bó, trong tay cầm theo tẩu thuốc, nói chuyện luôn ngửa đầu, giống như đem tất cả mọi người không để vào mắt.

Ông nội nhìn bà ấy cũng rất khách khí, chủ yếu là nghe nói lão bà này đạo hạnh rất cao, giúp người xem chuyện cho tới bây giờ không sai bao giờ.

Lưu bà bà hít một hơi thuốc, từ lỗ mũi hừ ra mấy chữ: "Đứa nhỏ đâu? Mang nó ra cho tôi xem. "

Ông nội nghe nói, vội vàng bảo mẹ đem tôi từ trong phòng dẫn ra.

Lúc này, Lưu bà bà kia mới cúi đầu nhìn lướt qua tôi một cái, không ngờ chỉ liếc mắt một cái, Lưu bà bà kia nhất thời sắc mặt đại biến, giống như là nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, trực tiếp quỳ gối trước mặt tôi, cả người lạnh run: "Vãn bối đệ tử ngoại môn tam thập lý Lưu thị, trong nhà cung phụng Thường Tiên bốn mươi năm, kinh nhiễu tiên gia pháp giá, mong tiên gia đừng trách tội. "

Nói xong, liền hướng ta dập đầu vài cái.

Cả nhà tôi bất ngờ với một màn trước mắt.

Vất vả lắm mới mời được Lưu bà bà này đến, vừa về đến nhà, liền dập đầu với đứa nhỏ bà tuổi nhà bọn họ là chuyện gì?

Mà tôi không biết gì, nhìn Lưu bà bà dập đầu về phía mình, chỉ cười cười, cảm thấy rất thú vị.

Dập đầu xong, Lưu bà bà kia còn quỳ trên mặt đất không đứng dậy được.

Ông nội tôi sửng sốt một chút, vội vàng đi qua nâng Lưu bà bà lên: " Ngài không cần khách khí, sao lại dập đầu với một đứa trẻ chứ, mau đứng lên. "

" Tiên gia không mở miệng, đệ tử không dám đứng dậy." Lưu bà bà quỳ trên mặt đất, cũng không dám ngẩng đầu nhìn ta một cái.

Ông nội bất đắc dĩ, liền nhìn tôi một cái, nói: "Tiểu Kiệt, còn không mau để cho Lưu bà bà đứng lên. "

"Đứng lên đi." Tôi nói.

Lưu bà bà như được đại xá, lúc này mới nơm nớp lo sợ đứng dậy, lui sang một bên.

Mẹ tôi bối rối dẫn tôi vào phòng.

Chờ sau khi tôi vào phòng, Lưu bà bà mới thở dài một hơi như trút được gánh nặng, có chút oán trách nhìn về phía ông nội cùng cha: "Ta nói hai vị, trong nhà các người cung phụng một vị tiên gia lợi hại như vậy, tại sao còn muốn mời lão bà già như ta ra tay, đây không phải là để cho bà già ta chịu thiệt sao? "

"Tiên gia. Tiên gia gì, trong nhà chúng ta căn bản không có thờ cúng, cũng không biết tiên gia gì, Lời này của Lưu bà bà là có ý gì? " ông nội ta đối với chuyện của Lưu bà ra sức phân minh, vì thế nói.

"Trên người cháu nội ông có một vị tiên gia rất lợi hại, so với tất cả tiên gia tôi biết biết đều lợi hại gấp trăm lần, ta mới chỉ có chút đạo hạnh, so sánh với tiên gia kia, quả thực không chịu nổi, ta thấy ta vẫn đi thôi, cũng không nên ở tại chỗ này để thêm xấu mặt." Lưu bà bà lắc đầu thở dài nói.

"Nhưng nó mới là một đứa trẻ ba tuổi, cái gì cũng không biết a, bằng không chúng tôi cũng không bỏ tiền mà mời bà tới đây." Cha tôi có chút lo lắng nói.

Điều này làm cho Lưu bà sinh ra một tia hồ nghi, trầm ngâm một lát, nói: "Ta có thể nhìn đứa trẻ đó thêm lần nữa không? "

"Chuyện này không thành vấn đề, để tôi đem nó ra..."

Dứt lời, cha tôi sẽ gọi tôi ra ngoài.

Lưu bà bà lại đột nhiên ngăn cản cha tôi, thật cẩn thận nói: "Đừng, chi bằng ta tự mình vào xem, đừng quấy nhiễu Tiên gia. "

Nói xong, Lưu bà bà bước ba gót sen, trực tiếp vào phòng.

Lần thứ hai nhìn thấy tôi, Lưu bà bà vẫn cung kính như trước, nếp nhăn trên mặt biến thành tươi cười như một đóa hoa: "Tiên gia, đệ tử giúp ngài nhìn một chút, xin ngài đừng trách tội. "

Nói xong, Lưu bà bà đột nhiên vươn một bàn tay ra, trực tiếp đặt lên huyệt thiên linh của tôi, sau đó nhắm hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm, tiếp đó là cả người run rẩy.

Chỉ là một lát sau, Lưu bà bà đột nhiên mở mắt, lui về phía sau vài bước, lần thứ hai quỳ xuống đất, hướng về tôi dập đầu ba cái, trên đất có tiếng: "Thượng tiên không trách phạt, đệ tử vô tình mạo phạm. "

Sau đó, Lưu bà tử kinh hoàng rời khỏi phòng.

Cha và ông tôi đi theo một lần nữa.

Vừa đi đến trong sân, liền thấy Lưu bà bà đem trả lại cho cha tôi một trăm đồng trước đây, lại còn cho thêm một trăm đồng nữa, đưa cho cha nói: "Người anh em, tiền này ngài cứ lấy đi. "

Ông nội tôi sửng sốt, cho rằng Lưu bà bà sẽ mặc kệ chuyện nhà chúng tôi, liền nói: "Lưu bà bà đây là có ý gì, chuyện nhà chúng tôi ngài định để yên vậy sao? - Không phải mặc kệ, là không dám thu tiền nhà ông, có thể vì thượng tiên làm việc, là phúc phận tám đời Lưu bà ta tu luyện, làm sao còn dám thu tiền, tiền này ông cứ cầm về, coi như là một chút tâm ý của Lưu bà bà ta." Lưu bà bà rất cung tất kính nói, không có lấy nửa phần ngạo mạn vừa rồi.

Sau đó dưới sự tra hỏi của ông nội tôi, Lưu bà bà mới nói ra chi tiết, ngay từ đầu nhìn thấy tôi, Lưu bà bà kia liền từ trên người tôi cảm nhận được một cỗ khí tức tiên gia thập phần nồng đậm, cho rằng nhà chúng tôi cũng là đệ tử Xuất mã tiên, sau đó cẩn thận cảm ứng một chút, lúc này mới phát hiện trên người tôi ẩn giấu một linh hồn tiên gia vô cùng lợi hại, ít nhất đạo hạnh cũng cả ngàn năm, chỉ là thần hồn này ở trong cơ thể tôi rất yếu ớt, hiển nhiên là lúc trước gặp phải trọng thương, ý thức vẫn chưa thức tỉnh.

Thân là đệ tử Xuất mã tiên, Lưu bà bà, tự nhiên biết thần hồn trong cơ thể tôi lợi hại bao nhiêu, cho nên không dám có nửa phần chậm trễ, càng không dám thu tiền làm việc.

Tiền tuy rằng không nhận, nhưng Lưu bà bà lại vỗ ngực cam đoan, chuyện lão Ngô gia chúng tôi bà ấy nhất định quản, về sau chuyện nhà chúng tôi chính là chuyện của bà ấy, cho dù mất cái mạng già, cũng phải cam đoan tôi bình an vô sự.

Nghe lưu bà bà nói như vậy, người trong nhà lúc này mới hiểu được vì sao khi tôi vừa sinh ra, đã có nhiều chồn cùng hồ ly dập đầu trước cửa nhà.