Chương 20

Diêu Bảo Châu xác nhận chính mình không nghe sai, Lý Thương Mạc thật sự đang nuốt nước bọt.

Trong xe tối om, hai người xa lạ quen thuộc ôm chặt nhau, Diêu Bảo Châu cũng biết làm như vậy không đúng, nhưng lại không muốn ngừng.

Trên người Lý Thương Mạc có một loại mùi vị dễ ngửi, là mùi vị đàn ông cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi này khiến cho Diêu Bảo Châu nhớ đến hồi ức trong chỗ sâu nào đó, như là một lần nữa trở về lúc nhỏ vô ưu vô lo.

Đàn ông theo đuổi phụ nữ, dùng hoa tươi, dùng kim cương, dùng xe thể thao, dùng hứa hẹn quyết chí không thay đổi, nhưng điều cô thực sự muốn từ đầu đến cuối, chẳng qua là một cái ôm chặt dịu dàng mà thôi.

Lý Thương Mạc để tay trên lưng Diêu Bảo Châu, anh ôm rất chặt.

"Tôi cảm thấy như vậy không được." Lý Thương Mạc nói.

Ngoài miệng nói không được, nhưng cánh tay Lý Thương Mạc lại tăng thêm sức, ôm Diêu Bảo Châu chặt hơn nữa.

"Có cái gì không được?" Diêu Bảo Châu hỏi: "Có ai ngăn cản chúng ta sao?"

"Cô còn để tôi ôm như vậy sẽ chịu thiệt đấy." Lý Thương Mạc dừng một chút, giọng tăng thêm nói: "Thiệt thòi lớn."

Diêu Bảo Châu cười, nếu không phải buông tay, cô còn ôm Lý Thương Mạc chặt hơn nữa.

"Không phải anh nói mình là một người tự chủ rất tốt sao? Tôi tin tưởng anh." Diêu Bảo Châu nói.

"Cô đang tra tấn tôi à?" Lý Thương Mạc cười khổ nói: "Tôi vừa mới nuốt nước bọt đấy."

"Tôi nghe được mà." Diêu Bảo Châu càng vui vẻ hơn, nói tiếp: "Nhưng tôi nói, tôi tin tưởng anh."

Lý Thương Mạc nặng nề thở dài một hơi, quả thực là giao chiến với ông trời, dù sao anh cũng là một người đàn ông.

Anh cúi đầu xuống, nhìn người trong ngực mình, khẽ hỏi: "Diêu Bảo Châu, cô muốn tôi thế nào?"

Diêu Bảo Châu có thể cảm giác được Lý Thương Mạc cứng ngắc, cô cũng không phải muốn tra tấn anh, chỉ là không có lý do, muốn ở trước mặt anh tùy hứng, không muốn để ý anh bị dày vò, ôm anh cho đến hừng đông.

"Tôi muốn rất đơn giản thôi."

"Cái gì?"

Lý Thương Mạc cúi đầu xuống, anh đã không khống chế nổi tà niệm của mình, muốn hôn cô.

Ngay lúc này, Diêu Bảo Châu buộc chặc hai tay, cô từ từ nhắm mắt, tựa ở trên ngực anh, giọng điệu nhu hòa nói: "Tôi muốn chỉ là một cái ôm thôi."

Động tác của Lý Thương Mạc cứng đờ.

Anh im lặng thở dài, lại dựa vào thành ghế.

Trong lòng du͙© vọиɠ mãnh liệt lan rộng, giống như bão tố trên biển, cuốn tất cả đi rồi đột nhiên biến mất, chìm vào sâu trong đáy biển.

Cô muốn chỉ là một cái ôm, đã như vậy, anh còn có thể làm gì đây?

Lý Thương Mạc khẽ vỗ lưng Diêu Bảo Châu, như là dỗ một đứa bé ngủ.

Còn Diêu Bảo Châu vậy mà thật sự cứ như vậy ngủ, ngủ say sưa, so với bất cứ ngày nào trong năm năm này đều ngủ ngon hơn, cứ như vậy ngủ một giấc tới hừng đông.

Buổi sáng Diêu Bảo Châu bị cơn khát làm tỉnh, lượng nước bốc hơi trong sa mạc cực lớn, cả người đều có một loại cảm giác dinh dính mất nước.

Cô mở mắt ra, chuyện làm đầu tiên là nhìn thời gian, đây là thói quen nhiều năm qua của cô, ghi chép thời gian giấc ngủ của mình.

Trên đồng hồ hiện thị bảy giờ sáng, cô đại khái ngủ được mười tiếng.

Diêu Bảo Châu bị thời gian giấc ngủ trước nay chưa từng có hù sợ, nếu như không phải là vì trong sa mạc quá khô, bị mất nước, nói không chừng cô còn sẽ không tỉnh.

Trong năm năm này, cô chưa bao giờ ngủ ngon như tối hôm qua.

Diêu Bảo Châu chuẩn bị tìm Lý Thương Mạc, nhưng mà dịch người mới phát hiện mình ngủ ở chỗ ngồi phía sau xe, trên người còn đắp một chiếc áo mỏng, là cái hôm qua Lý Thương Mạc mặc trên người, nhưng mà Lý Thương Mạc không thấy đâu.

"Lý Thương Mạc?"

Diêu Bảo Châu gọi một tiếng, không có ai trả lời.

Trong lòng cô hoảng hốt, vội xuống xe, lại cũng không thấy bóng dáng Lý Thương Mạc.

Diêu Bảo Châu luống cuống, lớn tiếng kêu lên: "Lý Thương Mạc!"

"Sao vậy?"

Một giọng nói từ đầu xe truyền đến, là Lý Thương Mạc, anh chỉ mặc một chiếc quần dài, cởi bỏ nửa người trên, đang mân mê ở bên trong động cơ, nghe thấy Diêu Bảo Châu gọi anh mới ngồi thẳng lên, cau mày nhìn về phía cô.

Hoá ra Lý Thương Mạc vẫn đứng ở đầu xe, chỉ là động cơ che mất anh mà thôi, Diêu Bảo Châu thả lỏng một hơi, lẽ ra vào bình thường cô không phải là người bối rối như vậy, sẽ biết xem xét tỉ mỉ trước sau, hơn nữa nếu là lúc trước, cho dù người bên cạnh thật sự biến mất, chỉ sợ cũng sẽ không mò mẫm sốt ruột như vậy.

Thấy Diêu Bảo Châu không nói lời nào, Lý Thương Mạc nhíu mày.

"Này? Gọi tôi làm gì thế?"

"Không có gì, nghĩ đến không thấy anh thôi."

Lý Thương Mạc không cảm thấy có gì khác thường, cô ngạc nhiên cũng chả có gì kì lạ, nhưng anh cũng không biết dáng vẻ Diêu Bảo Châu như vậy khác thường cỡ nào.

"Tôi có thể chạy đi đâu chứ? Cái sa mạc này, tín hiệu điện thoại đều không có, yên tâm, tôi làm sao có thể ném một mình cô ở chỗ này."

Giọng Lý Thương Mạc tự nhiên, lại cúi người tiếp tục sửa động cơ, nhưng mà Diêu Bảo Châu đã có một loại cảm giác khác thường.

Cô vô cùng không thích chính mình như vậy, cô xác định thái độ mình khác thường, tựa như một cô gái nhỏ rơi vào bể tình, sĩ diện cãi láo lại dính người.

Cho tới nay, Diêu Bảo Châu đều cảm thấy ưu điểm của mình là không cảm xúc, không ngạc nhiên, mọi thứ đều theo logic, nhưng là có chuyện không thể nói bằng logic đấy.

Nói ví dụ như, cảm giác ỷ lại không rõ, tin tưởng không rời bỏ của mình đối với Lý Thương Mạc.

Sau khi ý thức được chính mình khác thường, Diêu Bảo Châu biết rõ, có khả năng mình sinh ra phản ứng hoá học với người đàn ông này.

Nhưng mà Diêu Bảo Châu là một người có thể nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc, dùng lý trí để phân tích tình cảm của mình, cho nên khi cô hiểu rõ mình xuất hiện phản ứng hoá học đối với Lý Thương Mạc, đã rõ phải nên làm như thế nào rồi.

Tình yêu không có gì khó có thể nắm lấy, nhưng trong đầu sẽ nảy sinh một loạt phản ứng hoá học, là tác dụng hóa học vật chất liên tiếp vào cơ thể của chúng ta, thay đổi hành vi của chúng ta.

Là dopamine, là phenethylamine, là endorphin, là oxytocin, là adrenalin, là angiotensin.

Mặc dù cô là thiên tài, cũng khó có thể thoát khỏi trói buộc phàm trần, nhưng là con người ngoài tìиɧ ɖu͙©, cô còn có trí tuệ và lý trí, không phải loại người sẽ bị hoóc-môn kí©h thí©ɧ khống chế.

Giống như rất nhiều lần trước động lòng, Diêu Bảo Châu lựa chọn nhanh chóng thoát ra, xem kỹ trạng thái của mình, sau đó tỉnh táo lý trí ứng phó mối quan hệ giữa cô và Lý Thương Mạc.

Lý Thương Mạc vẫn để trần sửa xe, không có chút nào phát hiện Diêu Bảo Châu thay đổi cảm xúc.

Anh vừa quan sát linh kiện trong tay vừa nói: "Đêm qua ngủ không được, suy nghĩ một chút, cảm thấy xe này còn có thể cứu vãn được, trời vừa sáng bò dậy sửa, sắp được rồi, so với đợi người khác tới cứu chúng ta thì đáng tin hơn."

"Ừ, nhanh lên."

Lý Thương Mạc sững sờ, mơ hồ cảm thấy Diêu Bảo Châu có chút là lạ, nhưng lại cảm thấy không biết ở đâu.

Anh vừa sửa động cơ, vừa hỏi: "Đêm qua cô ngủ được chứ?"

"Rất tốt."

"Còn tôi chả tốt chút nào."

"Vậy sao? Vậy tí nữa lên xe ngủ đi, nơi này cách Nhã Khương còn khoảng ba tiếng để cho anh ngủ bù."

Lý Thương Mạc xác định, Diêu Bảo Châu đối với anh thật sự lãnh đạm.

Đêm qua còn ôm anh không buông tay, vừa dịu dàng dính người, đáng thương nói muốn một cái ôm, trời vừa sáng lập tức trở mặt.

Hiện tại mặt trời đã lên, nhiệt độ lên cao rồi, anh không có giá trị lợi dụng rồi, lại lạnh lùng với anh.

Hừ, đúng là sử dụng xong quăng đi, vô tình vô nghĩa.

Hai người không nói thêm gì nữa, Lý Thương Mạc bực mình đóng động cơ, nói với Diêu Bảo Châu: "Cô thử xem, xem còn đi được không."

Diêu Bảo Châu lập tức khởi động xe, lần này động cơ vận chuyển vững vàng, cũng không bốc hơi nước.

Mặt cô lộ vẻ vui mừng, nhịn không được tán dương nói: "Nhìn không ra trình độ sửa xe của anh tốt vậy."

"Coi như cũng được."

Lý Thương Mạc lên xe, nặng nề đóng cửa xe, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay cửa kính xe xuống, châm điếu thuốc.

"Nếu không anh mặc áo vào đi?" Diêu Bảo Châu nghiêng mắt liếc Lý Thương Mạc nửa người trên không mặc gì, nhịn không được nói ra.

Anh thật sự không nói dối, cơ thể vừa gợi cảm vừa quyến rũ.

"Đợi tôi hút hết điếu này đã." Lý Thương Mạc lãnh đạm nói.

Diêu Bảo Châu cũng cảm giác được Lý Thương Mạc thay đổi thái độ, anh dường như đang nghẹn đầy bụng lửa, tức giận.

Cô không xác định Lý Thương Mạc có phải đang giận mình hay không, nếu quả thật đúng vậy, có lẽ là do cô lạnh lùng với anh. Diêu Bảo Châu tự nhận là thái độ của cô vẫn lịch sự, chỉ là hơi lộ ra xa cách mà thôi, nếu như cái này đều bị Lý Thương Mạc nhận ra, như vậy người đàn ông này thật sự nhạy cảm đối với cảm xúc người khác.

Nhưng mà Diêu Bảo Châu cũng không có ý định nghĩ sâu, mấy tiếng nữa là đến Nhã Khương, bọn họ lập tức mỗi người đi một ngả.

Chỉ là một người đi nhờ xe mà thôi, sau này núi sông không gặp lại, bớt đa sầu đa cảm mới là thỏa đáng, dù sao Diêu Bảo Châu không phải người nặng về tình cảm, bên trong cuộc sống của cô, không có gì không thể tạm biệt, cũng không có gì khó có thể dứt bỏ.

Chỉ là rơi vào bể tình mà thôi, lúc này, trên thế giới này, có vô số người đang rơi vào bể tình, cho nên tình yêu có gì đặc biệt cơ chứ?

Nhưng mà Lý Thương Mạc ngồi ở bên cạnh lại một cách nghĩ khác.

Lửa giận đang bùng cháy, mặc dù biết rõ Diêu Bảo Châu là ánh trăng sáng, anh vẫn không nhịn được muốn gây ra hoả hoạn.

Ngày hôm qua tra tấn anh một đêm, hôm nay lại lãnh đạm đối với anh như thế, cô gái này quả thực là ngược đãi anh đến nghiện rồi.

Lý Thương Mạc thật sự bốc hoả.

Nghĩ đến Diêu Bảo Châu càng bốc hỏa, càng nhìn cô càng bốc hoả, nóng đến mức anh hận không thể hôn cô trên xe.

Đệch.

Nhẫn.

Lý Thương Mạc hút hết hơi cuối cùng, ném thuốc lá ra ngoài cửa sổ.

Anh quyết định, cho dù đến Nhã Khương cũng tuyệt đối không thể để cho Diêu Bảo Châu ném anh đi, dù có đi đến chân trời góc biển, anh cũng phải theo cô, nếu không ngọn lửa trong lòng anh không thể nào dập tắt nổi.