Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vua Hải Quân

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi sử dụng sức mạnh vật lý mạnh mẽ cạy két sắt ra, đồ vật bên trong khiến Gintoki, Ace và Sabo đều phải trừng mắt nhìn thẳng.

Vô số vàng bạc, trang sức quý báu cùng với từng xấp từng xấp tiền mặt khiến cho ba người đã quen thuộc cuộc sống nghèo nàn phải run rẩy.

“Lợi… Lợi hại a---”

Sau một hồi rung động, Ace dẫn đầu kinh ngạc hô lên.

“Thật sự, còn kiếm được nhiều hơn năm năm chúng ta cực khổ đi kiếm tiền nữa!!” Sabo cũng kinh ngạc hô lên, mang theo sự mừng rỡ không che giấu được.

Gintoki đã sớm đoán trước được, nên vừa đếm tiền vừa đắc ý dào dạt cười nói: “Cho nên nói, hiệu suất trước đó của các cậu thật sự quá thấp!!! Nếu đều phải đi ăn trộm, vậy đương nhiên phải chọn người rồi! Ăn tạp là không đúng đâu!!!”

“Đúng rồi, lại nói tiếp…” Ace nhìn Sabo, hơi trách cứ hỏi: “Sabo, cậu có phải có thứ gì muốn nói với chúng tớ không?”

Sabo do dự nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ace. Sabo cảm thấy nếu tiếp tục giấu diếm thì không đúng.

Sau một hồi trầm mặc khá lâu, cuối cùng Sabo vẫn cắn chặt răng mở miệng nói:

“Cũng giống như những gì cậu nghe được từ miệng của tên Stelly kia, trên thực tế… Tớ là con trai của quý tốc. Cũng chính là con trai của gia đình hôm nay chúng ta đi trộm.”

Sabo lặng lẽ nhìn Ace, chỉ thấy cậu ta tạm dừng một chút, sau đó giơ ngón tay ngoáy lỗ mũi của mình.

“Ừm, sau đó thì sao?”

Nhìn Ace hoàn toàn không chút để ý, mà Gintoki cũng giống như hoàn toàn không nghe thấy cậu ta nói gì chỉ lo đếm tiền, Sabo tức khắc nổi giận.

“Là các cậu hỏi tớ được chứ?”

Chính mình vẫn luôn lo lắng sau khi cậu ta biết thân phận quý tộc của mình sẽ sinh ra khoảng cách. Không ngờ kết quả là đối phương hoàn toàn không thèm để ý, cái này khiến Sabo đã lo lắng rất nhiều cảm thấy hơi tức giận và buồn bực. Nhưng cùng lúc đó, cậu ta cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Thật ra, tớ cũng không phải cô nhi… Việc nói dối các cậu, tớ xin lỗi.”

Ace nhẹ nhàng thở dài hỏi: “Có điều, nếu cậu sinh ra trong gia đình quý tộc kia, vậy vì sao còn phải chạy đến núi Rác chứ?”

Sabo trầm mặc một lát. Cậu ta nhớ lại từng chút từng chút những ngày tháng trải qua ở cái nhà kia. Có thể nói, không có chuyện nào đáng vui mừng cả.

“...Bọn họ thích chính là ‘người nào đó’ có thể bảo vệ ‘địa vị’ và ‘tài sản’ của họ mà không phải tớ.”

Lời của Sabo khiến Ace nhíu mày, ngay cả Gintoki đang đếm tiền cũng lặng lẽ ngó sang.

“Nếu không kết hôn với công chúa, thì đó là tớ sai. Vì cái này, mỗi ngày tớ đều phải học tập đọc sách. Mà mỗi ngày cha mẹ sẽ vì thành tích kém của tớ mà cãi nhau, ở trong cái nhà kia tớ chỉ là người thừa.”

Giọng của Sabo vô cùng sa sút, còn mang theo nồng đậm châm chọc.

“Tớ thực xin lỗi các cậu. Nhưng mà cho dù tớ có cha mẹ, nhưng vẫn luôn ‘lẻ loi một mình’.”

“Tuy rằng các quý tộc khinh bỉ núi Rác… Nhưng mà so với tòa nhà khiến người ta ngột ngạt ở thị trấn Cao Cấp, so với mấy chục năm tương lai uổng phí, cuộc sống bị sắp đặt, thì nơi đó tốt hơn rất nhiều…”

“Thì ra là như vậy…” Ace toàn bộ đều lý giải, cậu ta hiểu Sabo. Nếu đổi lại là cậu ta thì đại khái cũng chọn con đường như thế.

“Có điều không ngờ rằng hôm qua chúng ta lại trùng hợp cướp nhà của cậu nha…”

“Ừ, đúng vậy. Tuy nhiên, tớ cảm thấy may mà đi cướp nhà của tớ. Nếu không tớ cũng không biết bọn họ vốn dĩ đã hoàn toàn từ bỏ tớ, thậm chí còn tìm ‘thế thân’.” Sabo tự giễu cười nói.

Mấy năm nay rời xa nhà, cậu ta cũng đã từng nghĩ đến không biết bọn họ có nhớ cậu ta hay không? Không biết bọn họ có chút tình thân nào với cậu ta không?

Kết quả, mọi thứ hoàn toàn chỉ là lừa người dối mình.

Bây giờ, cũng nên tỉnh mộng rồi.

Sabo hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Gintoki và Ace tuyên thệ: “Gintoki, Ace, nhất định chúng ta phải ra biển!!”

“Tớ muốn nhìn ngắm thế giới rộng lớn này, sau đó viết một quyển sách ghi lại tất cả! Những kiến thức hàng hải đối với tớ không chút khó khăn nào! Khiến chúng ta trở nên càng mạnh hơn nữa, và trở thành hải tặc thực thụ!!”

Nhìn Sabo tuyên bố như thế, Ace cũng nhịn không được cười nói.



“Ừ, cái này không cần cậu nói, chúng ta cũng sẽ làm được!!” Ace giống như bị lây nhiễm khí thế đó, cậu ta cũng lớn tiếng nói: “Tớ muốn trở thành hải tặc! Không ngừng giành được thắng lợi, thắng lợi, bách chiến bách thắng. Cuối cùng đạt được vinh dự tối cao, chỉ có cái này mới có thể chứng minh sinh mệnh của tớ!! Tớ muốn trở thành vua hải tặc!!!”

Ace và Sabo nhìn nhau cười, cùng nhau quay đầu nhìn Gintoki.

Chỉ thấy Gintoki còn đang đếm tiền.

“Nè nè, Gintoki! Chúng ta đều tiến hành tuyên thệ, vậy còn cậu?”

“Gintoki cậu cũng muốn ra biển chứ? Sẽ cùng nhau làm hải tặc sao?”

“So với mấy chuyện còn lâu mới xảy ra…” Gintoki đặt tiền trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Quan trọng là hiện tại mới đúng! Kế tiếp, phải tẩy trắng số tiền này mới được.”

Nghe vậy, Sabo và Ace ngẩn người.

“Tẩy trắng? Làm sao tẩy trắng?”

“Tiền cũng có thể tẩy? Không phải tẩy sẽ hư sao?”

“Các cậu ngốc thật đó!!!” Gintoki vừa ngoáy mũi vừa châm chọc nói: “Tớ nói tẩy tiền đương nhiên không phải tẩy như vậy! Ý là đem tiền không rõ lai lịch đi ‘tẩy sạch sẽ’. Rốt cuộc, tiền này là đến từ quý tộc! Nói không chừng bọn họ có lưu lại ký hiệu gì đó! Một khi lần theo ký hiệu này thì rất dễ dàng tra ra được chúng ta, như vậy không phải rất mau sẽ bị bắt sao? Cho nên, chúng ta phải tẩy trắng toàn bộ số tiền này. Đây chính là cái gọi ‘Tẩy tiền đen’!”

Ace và Sabo vốn đang nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên sau đó sắc mặt của hai người thay đổi.

Gintoki còn cho rằng bọn họ hiểu biết danh từ mới nên cảm thấy khϊếp sợ, cũng không chú ý mà bắt đầu giảng giải làm sao để tẩy tiền đen.

“Cho nên, chúng ta cần phải đem số tiền này đến chỗ khác đổi thành những thứ khác. Biện pháp tốt nhất chính là giao cho người khác đem tiền đổi thành thứ khác, như vậy thì mới không có sai sót gì…”

“Cái tên nhóc thối tha nhà người, học ở đâu ra mấy cái kiến thức bậy bạ đó hả???”

Trong tiếng quát đầy giận dữ đó, là một đại thiết quyền đánh Gintoki bay thẳng lên không trung.

Ace và Sabo run rẩy. Bọn họ biết uy lực của Garp, tức khắc ngoan ngoãn đứng tại chỗ không dám hé miệng.

Garp đưa mắt nhìn hai người bọn họ. Làm lơ Gintoki từ trên bầu trời rơi xuống đất phát ra âm thanh vang dội, Garp bình đạm hỏi: “Ta nghe nói hôm qua có một hộ gia đình quý tộc ở thị trấn Cao Cấp bị người ta trộm cướp! Là các ngươi làm sao?”

Nói xong, đôi mắt ông ấy còn liếc nhìn két sắt đã bị phá hư nằm một bên. Tất cả mọi thứ đều giống như không cần nói cũngbiết.

Vì thế, trên trán của ông nội Garp nổi gân xanh thật lớn.

“Cái lũ ranh con chết tiệt này---”

“Ô oa oa---”

“Cứu mạng---”

Ngày này, vốn dĩ là một ngày đáng vui mừng nhưng cuối cùng lại biến thành một bi kịch thảm thiết.

Lúc cuối cùng, Gintoki với gương mặt đã hoàn toàn thay đổi dùng hết sức lực cuối cùng nói với Ace và Sabo: “Về sau nhớ kỹ, việc đầu tiên sau khi làm chuyện xấu chính là phải tiêu hủy chứng cứ!”

Ace: “Ừ, đúng vậy!”

Sabo: “Sẽ nhớ kỹ cả đời!”

Trong ánh hoàng hôn, Ace và Sabo nằm trên đất không nhúc nhích, hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc là do mệt mỏi quá mà hôn mê, hay là bị đánh ngất. Mà cách đó không xa, Garp ngồi trên một tảng đá lớn uống trà, còn Gintoki bị đánh đến mặt mũi bầm dập đang ngồi bên cạnh.

Uống một ngụm trà, Garp thở dài bất đắc dĩ nói: “Con cái tên nhóc này, làm sao dạy mãi không nghe thế, ông nội không biết nên làm sao với con mới tốt đây!”

“Còn có thể làm gì con chứ? Đều là do ông già chết tiệt ông đánh con thành cái dạng này rồi mà còn có mặt mũi nói vậy sao!!!” Gintoki tức giận châm chọc.

“Ai bảo con không biết cố gắng!!!” Garp trừng mắt liếc Gintoki một cái, rồi dùng giọng điệu hận sắt không thành thép thuyết giáo: “Tương lai các con đều phải trở thành hải quân, thế nhưng còn đi làm mấy chuyện phạm pháp đó! Con nói làm sao ta không tức giận được chứ?”

“Hừ, vậy mà còn muốn làm hải tặc? Ta tuyệt đối không cho phép!!! Các con chỉ có thể làm hải quân cho ta!!!”

Gintoki liếc nhìn Garp một cái, bỗng nhiên sâu kín nói: “Ông già, thật ra ông… căn bản không định cưỡng bách chúng ta đi làm hải quân đúng không?”

Garp nhíu mày.

“Hừ, nói bậy gì đó, tên nhóc thối tha?”



“Nếu ông thật sự cưỡng bách, thì chắc nên trực tiếp ném chúng ta vào tổng bộ hải quân làm việc lặt vặt. Mà không phải chỉ luôn miệng nói thôi. Không phải sao?”

Gintoki nói như vậy khiến Garp hơi dừng một chút.

“Hừ, ta chỉ là cho các con có chút thời gian để nghĩ kỹ mà thôi! Nếu trực tiếp ném các con vào đó, chỉ sợ mấy tên nhóc thối tha các con nhất định sẽ nhảy xuống biển suốt đêm chạy trốn?”

“A, nếu là bọn Ace thì chắc chắn rồi! Có điều, bởi vì con vẫn cảm thấy hơi sợ hãi nước biển, cho nên đại khái sẽ an phận ở lại.”

“Tên nhóc này, con là cháu của ta! Có chút thể diện cho ta!!” Garp giận sôi máu, lại vung một nắm đấm qua. Tuy nhiên, nắm đấm này chỉ bình thường không có uy lực gì.

Gintoki ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt của Garp hơi phức tạp.

“Một đám chỉ muốn làm tội phạm, nghĩ lại cho lập trường của ta đi!!”

Trong nhà của một hải quân cấp cao có hải tặc, điều này có ý nghĩa là gì? Đại biểu vị hải quân đó cũng là phản đồ sao? Là không đáng tín nhiệm? Hay căn bản là một người không có tư cách đảm nhiệm vị trí cấp cao trong hải quân? Đều không phải.

“Ta chỉ không hy vọng có một ngày phải tự tay hành hình các con thôi!”

Đây là lần thứ hai Gintoki nghe được câu nói này từ miệng của Garp. Tuy nhiên bất đồng là, lần đầu tiên Garp nói ra lúc say rượu. Mà lúc này đây, là dưới tình huống thần chí của ông ấy hoàn toàn thanh tỉnh mà nói ra.

Tuy rằng trạng thái khác nhau, nhưng mà cảm tình đều thâm trầm như vậy.

Gintoki thở dài một hơi.

“Ông già, lần này ông đi thì phải bao lâu mới trở về?”

“...Khó mà nói được.” Garp nghiêm túc nói: “Gần nhất có một đám hải tặc rất kiêu ngạo, cho nên cấp trên ra lệnh cho ta đi tiêu diệt bọn họ. Vì vậy, nhanh thì không tới mấy tháng, còn chậm thì đại khái phải tới mấy năm.”

“Phải không, nói cách khác thì qua mấy ngày nữa thì con phải rời đi…”

Garp nghi ngờ nhìn Gintoki, chỉ nghe thấy Gintoki chậm rãi nói: “Con sẽ làm hải quân.”

Hiện trường im lặng một hồi lâu, đột nhiên Garp lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.

“Gần đây con… Con có phải xảy ra chuyện gì không? Ví dụ như, có phải ăn trúng loại nấm kỳ quái gì không? Hoặc là ta không cẩn thận đánh trúng cơ quan tự hủy nào đó trong não con rồi sao?”

Gintoki nổi gân xanh: “Nè, ông thấy con thế nào hả? Cư nhiên còn trang bị cơ quan tự hủy? Ông cho rằng con là cyborg ở nơi nào tới à?”

“Ta vẫn luôn cho rằng trong tất cả mọi người thì con chính đứa không có khả năng muốn làm hải quân nhất!!!”

“Đầu của ông suy nghĩ cái gì vậy chứ? Rõ ràng con mới là đứa có khả năng nhất mà?! Một cái là vai chính, một cái là con trai của Boss mạnh nhất ngày xưa!!!”

Garp hơi sửng sốt, không thể tin được: “Con biết thân phận của Ace?”

“A…”

Nghe vậy, Garp thế nhưng cất tiếng cười to.

“Phải không phải không, tên nhóc kia kể cho con sao!!! Nhìn dáng vẻ này thì quan hệ của các con thật tốt nha!!”

Tuy rằng trên thực tế, Ace cũng không đề cập về thân thế của mình với bọn họ. Nhưng Gintoki cũng không phủ nhận, rốt cuộc cũng không thể nói thẳng rằng mình biết trước cốt truyện được đúng không?

“Như lời con nói, Gintoki…” Sau khi cười đủ rồi, Garp thấm thía nói: “Tương lai của Ace chỉ sợ là dù thế nào cũng sẽ đi lên con đường kia. Nguyên nhân chính vì thế mà ta mới không hy vọng một ngày kia đến!”

“Dù sao, đến lúc đó đại khái ông cũng đã nằm dưới lòng đất rồi, cho nên cũng đừng lo lắng thứ ông không nhìn thấy.”

Lời Gintoki nói làm Garp vô cùng tức giận.

“Tên nhóc thối tha này, không thể nói lời nào tốt đẹp hơn sao?”

“Cho nên…” Gintoki nhẹ nhàng cười nói: “Kế tiếp, toàn bộ cứ giao cho con đi.”

Garp chậm rãi mở to hai mắt, bất giác nở nụ cười nói:

“Hừ, muốn ngồi lên vị trí của ta sao? Vẫn còn sớm quá đó, tên nhóc thối tha này…”
« Chương TrướcChương Tiếp »