Chương 7

Dưới sự lôi kéo mạnh mẽ của Ace và Sabo, Gintoki bị bắt gia nhập đội ngũ của bọn họ, mỗi ngày đều phải cướp bóc trong núi Rác.

Gintoki biết rõ như vậy là không đúng, tuy rằng cậu chưa nói cái gì nhưng cậu đều biết rõ. Bởi vậy, đối mặt với sự khoe khoang và xúi giục của họ, Gintoki luôn cảm thấy hoang mang và bất đắc dĩ.

Cuối cùng sau mấy lần, rốt cuộc Gintoki vẫn nhịn không được mà mở miệng nói:

“Tôi nói các cậu đó! Chuyện như vậy vẫn không nên làm tiếp!”

Nghe được Gintoki nói vậy, Ace và Sabo đều không cảm thấy ngoài ý muốn.

“Rốt cuộc cậu cũng nói rồi!” Sabo bất đắc cười nói: “Luôn thấy vẻ mặt phiền chán của cậu, cũng biết cậu rất chán ghét làm việc như vậy.”

“Nhưng làm vậy cũng là do không có cách nào!” Ace xụ mặt nói: “Vì muốn kiếm đủ tiền mua thuyền hải tặc, chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy!”

“Đúng vậy đó, vốn dĩ chúng ta là trẻ con, cậu còn trông chờ chúng ta có thể kiếm tiền từ đâu chứ!” Sabo nói thêm.

“Với lại nơi này vốn dĩ là núi Rác, nguyên bản nó là một mảnh đất phi pháp. Cho nên làm gì cũng không sao!”

“Tuy rằng nói như vậy, nhưng thỉnh thoảng chúng ta vẫn xuống thị trấn làm việc!” Sabo cười lớn nói.

“Không có cách nào, rốt cuộc ở thị trấn có thể cướp được càng nhiều tiền hơn!”

“Cho nên mới nói các cậu cứ tiếp tục như vậy là không được!”

Gintoki tỏ vẻ không ủng hộ trừng mắt nhìn bọn họ, cậu khoanh tay ra vẻ người lớn nói.

Ace thấy vậy thì khó chịu.

“Cậu phiền thật đó! Làm sao? Ý của cậu là muốn chúng ta làm gì? Ngoan ngoãn chạy đến chỗ nào đó xin việc, rồi sau đó làm công kiếm tiền sao?”

“Gintoki, tôi cũng biết như vậy là không đúng! Nhưng cậu nghĩ lại xem. Nếu thật sự làm như vậy, chúng ta phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể kiếm đủ tiền đây?” Sabo thở dài nói tiếp: “Hơn nữa, bây giờ người ở đây đều biết chuyện của chúng ta, còn sẽ có chỗ nào muốn mướn những đứa trẻ gây chuyện như chúng ta sao?”

“Nói không chừng, có thể làm tay chân cho các sòng bạc!” Ace chế nhạo nói.

“Uy uy uy, rốt cuộc các cậu đang nói gì vậy?” Gintoki cau mày hỏi.

“Nói cái gì… Còn không phải nói chuyện đi làm công sao?” Ace và Sabo khó hiểu nhìn Gintoki.

Gintoki nhíu mày càng chặt.

“Sao lại muốn đi làm công? Vừa phải chịu đựng cơn tức giận của ông chủ mà tiền lương lại ít, ai muốn đi làm chứ?”

Lời của Gintoki khiến Ace và Sabo đều trầm mặc.

“...Vậy cậu muốn nói cái gì?”

“Cậu không phải luôn cảm thấy chúng ta cướp tiền từ tay người khác là không đúng sao?”

“Tôi chưa nói giựt tiền là không đúng nha!” Gintoki nghiêm túc nói: “Tôi nói không đúng là các cậu giựt tiền sai đối tượng rồi!”

“...” Trong phút chốc, Ace và Sabo đều trầm mặc, mặt vô biểu cảm nhìn Gintoki.

Gintoki phớt lờ vẻ mặt hoài nghi thế giới của bọn họ, bắt đầu đứng đắn nói: “Các cậu nhìn xem bình thường bản thân đều cướp đồ của ai? Không phải của người trong núi Rác thì cũng là người ở thị trấn đến núi Rác. Cho dù có lúc vào thị trấn, các cậu cũng chỉ chọn những người nhìn chẳng ra gì. Chọn những người này thì cướp được bao nhiêu tiền? Nếu đều phải cướp, sao không trực tiếp chọn vài con cá lớn chứ? Mấy cái tên này, cướp của họ thì một lần cũng gấp mười lần các cậu đó!”

Ace: “…”

Sabo: “…”

“Đương nhiên, tôi cũng biết cướp của cá lớn là rất nguy hiểm! Tuy nhiên, có câu nói nguy hiểm càng lớn, thì tiền lời càng nhiều nha! Dù sao bình thường cũng làm quen rồi, lúc này dứt khoác ở đây làm một vụ lớn như thế nào? Đối tượng tôi cũng tìm được luôn rồi nha!”

“...Ai?”

“Dù sao cũng là lần đầu tiên làm, cho nên chọn cái nào đơn giản chút.” Gintoki lấy một tấm bản đồ ra nói: “Chúng ta đi cướp ở thị trấn cao cấp thế nào?”

Ace và Sabo lại lần nữa trầm mặc.

Thị trấn cao cấp là nơi các gia đình hoàng tộc và quý tộc sinh sống đó!



Ngay lúc đó, Ace và Sabo đã hoàn toàn hiểu rõ một điều. Tuy rằng bọn họ cũng tự nhận bản thân không phải người tốt, nhưng mà cái tên trước mặt này càng là người xấu! Đây tuyệt đối là ác quỷ màu trắng!

Uổng công ban đầu bọn họ còn tưởng rằng vẻ mặt bực bội của Gintoki là bởi vì không muốn thông đồng làm bậy với bọn họ, cái vẻ mặt kia căn bản là ghét bỏ bọn họ làm việc hiệu suất quá thấp!

Quả nhiên làm người không thể quá ngây thơ.

Đây là ngày mà Ace và Sabo đưa ra kết luận cho cả đời.

Sau khi bắt đầu tiêu hóa cái “Bàn về cá lớn” của Gintoki, Sabo hỏi: “Tôi biết suy nghĩ của cậu. Có điều, mấy gia đình quý tộc ở thị trấn cao cấp không thể tùy tiện đi vào được đâu!”

“Cái này không cần lo lắng. Chỉ cần vào buổi tối mặc âu phục, trang điểm cho giống một đứa trẻ con gia đình quý tộc là tự nhiên không thành vấn đề.” Nói xong, Gintoki lấy ra ba bộ lễ phục dành cho bé trai rồi nói tiếp: “Đến đây, các cậu tự chọn đi.”

Ace: “…”

Sabo: “…Cậu lấy ở đâu ra vậy?”

“Lúc trước đi thăm dò tùy tiện cướp của ba đứa nhóc ven đường. Thuận tiện, lấy chút tiền tiêu vặt trên người họ luôn.”

Nói xong, Gintoki lấy ra một sấp tiền dày có thể so với thu nhập hai ngày của hai người bọn họ.

Trong phút chốc, Ace và Sabo lâm vào trầm tư… Trước đó, hình như bọn họ thật sự quá bảo thủ rồi!

“Như thế còn ai có ý kiến gì không?”

Nghe Gintoki hỏi lại, Ace và Sabo cùng nhau giơ tay nói.

“Không còn ý kiến!”

“Tốt, vậy tối nay bắt đầu làm việc!”

“Vâng!”

“Không chờ một chút!” Sabo đột nhiên hỏi: “Ở trên thị trấn cấp cao có rất nhiều quý tộc đấy! Chúng ta nên cướp của nhà ai đây?”

“Cướp đại một nhà được không?” Ace qua loa hỏi như vậy khiến Sabo thở dài.

“Đương nhiên không thể. Ở thị trấn cao cấp, bởi vì đều là quý tộc cho nên khắp nơi đều có nhân viên bảo vệ tuần tra. Không chỉ vậy, mỗi gia đình quý tộc đều có nhân viên an ninh chuyên môn canh giữ. Trước không nói đến việc có thể vào được, mà một khi bị bắt sẽ tức khắc bị nhốt vào nhà tù!”

Ace ngạc nhiên nhìn Sabo: “Cậu biết thật cặn kẽ tỉ mỉ nha!”

Trong phút chốc, Sabo hơi hoảng loạn vội vàng nhìn sang chỗ khác nói: “Phải không… Tớ cũng chỉ nghe người khác nói thôi…”

Gintoki liếc mắt nhìn Sabo một cái cũng không nói gì.

Ace không chú ý đến động tác nhỏ này của Sabo mà tự hỏi một chút.

“Có điều theo như lời của Sabo thì đúng thật là nên cẩn thận một chút mới được… Nói xem, cậu đã có mục tiêu phải không?”

Gintoki gật đầu.

“À, tôi đã nghĩ xong địa điểm của nhiệm vụ thứ nhất rồi!”

“Nơi nào?”

Gintoki đột nhiên lộ ra nụ cười gian xảo nói:

“Outlook.”

“Cái gì?”

Sabo đột nhiên hét lên khiến Ace giật mình.

“Sabo, cậu làm gì mà đột nhiên hét lớn vậy chứ? Cậu biết cái tên này sao?”

Sabo thấp thỏm không yên, rồi lại buộc mình phải tỉnh táo. Cậu ta lộ ra vẻ mặt cứng đờ nói: “Tớ… Tớ giống như có nghe nói qua, tuy nhiên… Vì, vì sao lại chọn gia đình đó?”

“À, bởi vì ngu xuẩn nhiều tiền.”



Câu trả lời của Gintoki khiến Sabo trợn mắt há hốc mồm.

“Mặt khác là chướng mắt bọn họ.”

Trong lòng Sabo run rẩy.

‘Khi nào nhà mình đắc tội tên này vậy?’

Sabo, tên đầy đủ là Outlook Sabo. Gia đình quý tộc mà Gintoki muốn đi trộm cũng chính là nơi mà cậu ta sinh ra. Chỉ là, cậu ta vẫn luôn lén gạt không nói ra. Bởi vì, cậu ta không hề thấy tự hào về thân phận quý tộc của mình, ngược lại cho rằng đó là một sỉ nhục!

Nhưng mà, lúc này đây cậu ta lại do dự.

Tuy rằng cậu ta chán ghét cái nhà kia, nhưng không đại biểu là có thể không kiêng nể mà chạy tới đó phá phách cướp bóc!

Bây giờ Sabo cảm thấy rất rối loạn.

“Để có thể chuẩn xác và không xảy ra sai lầm nào, còn có thể hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất, thì cần thiết hiểu rõ về mục tiêu.” Gintoki chỉ vào Sabo nói: “Bởi vậy, việc này giao cho cậu, Naruto-kun!”

“Ai là Naruto-kun, tôi là Sabo!”

“Vấn đề là cậu muốn Sabo làm thế nào vào thị trấn cao cấp?”

“Không sao không sao, mặc quần áo của con nít quý tộc thì cho dù là con khỉ cũng là quý tộc, giống như con khỉ quý tộc đấy.”

“Nói qua nói lại thì đó còn không phải con khỉ thôi sao?”

“Sau khi đã nắm chắc đường đi, nếu vẫn bị phát hiện như vậy cần có người dẫn dụ kẻ địch rời đi chỗ khác. Chuyện này giao cho cậu đó, Shinpachi!”

“Ai là Shinpachi? Tôi là Ace!”

“Cuối cùng két sắt sẽ do tôi trộm ra! Chúng ta phân công hợp tác, thì nhất định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ!”

Ace nói móc: “Nè, vì sao tôi cảm thấy công việc của cậu là ít nhất? Cảm giác như cậu căn bản không cần làm gì vậy!”

“Nè nè nè, sao cậu có thể nói như vậy chứ Sunohara Youhei!”

“Là Ace!!!”

“Phải biết rằng két sắt vô cùng nặng đó! Nó chứa đầy mơ ước của vô số nhóm trộm cướp, còn có máu và nước mắt của vô số đạo tặc thất bại! Là vô cùng vô cùng nặng đó! Mà đêm nay một mình Gin-san phải vác trên lưng những thứ này đó! Không thể xem thường được đâu!”

“Nói là vác trên lưng, nhưng thực tế tất cả phiền toái đều do tôi và Sabo làm xong hết rồi!” Ace rất bất mãn châm chọc: “Với lại, bảo tôi dẫn bọn họ rời đi, làm sao tôi dẫn được chứ?”

“Nghĩ cách thao túng đám vi khuẩn đến hỗ trợ chiến đấu đi, chẳng hạn như làm chúng che mắt của bọn họ lại được chứ, Sawaki-kun!”

“Từ nãy tới giờ cậu cứ gọi tên ai vậy? Đã nói tôi là Ace!”

Dưới sự cãi cọ của ba đứa nhóc thì cuối cùng vào ban đêm, bọn họ vẫn vào được thị trấn cao cấp.

Sau khi ba đứa nhóc thành công vào được thị trấn cao cấp thì tức khắc cởi lễ phục quý tộc ra, đổi thành một bộ quần áo màu đen, họ áp sát vào tường mà đi.

“Còn tưởng rằng khó cỡ nào, không ngờ được cũng rất đơn giản nha!”

Ace cảm thấy nhiệt huyết giống như đang làm đại sự vậy, cả người đều vô cùng hưng phấn: “Cổng lớn có ba con chó to, trực tiếp đánh là được đúng không?”

“Nè nè nè, chúng ta là ăn trộm, chứ không phải cường đạo! Chú ý thuộc tính cho tôi!” Gintoki mở to cặp mắt cá chết châm chọc.

“Ba con chó này thích ăn bánh bao thịt nhất, bỏ chút thuốc vào bên trong cho chúng nó ăn xong rồi lăn ra ngủ là không thành vấn đề.”

Nói xong, Sabo ném ba cái bánh bao thịt ra, những con chó đen to lớn ngửi thấy mùi bánh bao thịt thì vội lao đến cắn xé.

Thực mau, tác dụng của thuốc đã có hiệu quả. Ba con chó lớn tức khắc ngã xuống đất ngáy o o.

“Làm tốt lắm, Sabo!”

“Nhanh vào đi!”

Ba đứa nhóc lặng lẽ lẻn vào từ bức tường bên ngoài, sau đó dựa vào các bồn hoa mà thành công trèo lên tầng hai. Thông qua cửa sổ họ đã chui được vào trong nhà.