Tâm trạng của Shanks có chút phức tạp.
Cho tới nay đều là anh ta chọc mấy đứa nhóc tức đến hộc máu, nhưng mà lúc này anh ta lại bị một cậu nhóc làm cho cứng họng.
Shanks miễn cưỡng cười hai tiếng rồi cứng đờ nói: “Nhóc nói cũng không chắc đúng đâu nhỉ?”
“Nếu không, làm sao giải thích chuyện một người ông lại đẩy cháu mình vào chỗ chết đây? Ông ấy căn bản đã biết tôi là con hoang nên mới cố ý vứt tôi xuống biển, mỹ kỳ danh là muốn tôi tập bơi, trên thực tế là mượn lần này để khiến tôi chết đuối chứ gì?”
Shanks: “…”
Những thuyền viên khác ở phía sau nhìn bóng lưng của Shanks, cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
“A, thuyền trưởng hết biết nói gì rồi.”
“Không có cách nào đâu, hoàn toàn không biết nên làm sao để có thể an ủi cậu nhóc.”
“Nói như thế nào cũng quá đáng buồn.”
“Không bằng nhóc cũng đi làm hải tặc đi!”
Trong đó một thuyền viên nói làm Gintoki ngẩn người.
“Hửm?”
“Làm hải tặc rất vui nha! Được tự do tự tại trên đại dương rộng lớn! Mọi ưu phiền đều hóa thành hư không!”
Shanks trừng mắt nhìn thuyền viên kia một cái.
“Nè, cậu đang nói gì vậy chứ?”
“Có sao đâu thuyền trưởng! Dù sao cậu nhóc này cũng quá đáng thương mà, còn không bằng để cậu ấy đi theo chúng ta làm hải tặc!”
“Cậu là đồng cảm bản thân cũng bị vậy đúng không?”
Những người khác cười nhạo.
“Tôi nhớ rõ cậu là con riêng mà!”
“Đúng vậy!” Tên thuyền viên kia cũng không thèm để ý mà nhẹ nhàng nói: “Cho nên, tôi mới không muốn tiếp tục ở trong cái nhà khốn nạn đó!”
“Tôi là cô nhi, cho nên không hiểu những thứ đó!”
“Tôi cũng vậy!”
Nhóm người này bắt đầu sôi nổi thảo luận.
Đột nhiên ở giữa có một người hô lên.
“Tôi đã có vợ nha! Lại còn có một đứa con trai nữa!”
Người nói chuyện khá tự hào, thế nên khiến những người khác đều lộ ra vẻ mặt khó chịu.
“Đắc ý cái gì chứ đồ khốn!”
“Đúng vậy, cút cho ta! Nơi này là câu lạc bộ độc thân!”
“Độc thân mới tốt! Phụ nữ gì đó đều phiền chết đi được!”
“Đúng vậy! Chúng ta không cần phụ nữ, có cờ hải tặc vậy là đủ rồi!”
Shanks nổi giận nói: “Nè… Mấy người các ngươi đừng làm trò ăn nói bậy bạ trước mặt trẻ con chứ!”
“Đúng vậy đó, đang nói cái gì vậy chứ?” Gintoki thở dài nói: “Không có phụ nữ cũng không sao! Quan trọng nhất là tới giờ đừng còn trinh là được!”
Trong phút chốc, ngoại trừ người tuyên bố mình có vợ và con ra thì toàn bộ những người khác đều ngã xuống đất.
Shanks run rẩy nhìn Gintoki đang ngồi bên cạnh: “…Ngươi đừng dùng đòn chí mạng tấn công thuyền viên của ta chứ!”
“A, tôi cũng hoàn toàn không nghĩ tới đường đường là thuyền của Tứ Hoàng vậy mà đều còn trinh! Tại sao vậy? Bởi vì còn trinh cho nên mới rất mạnh sao? Bởi vì biến thành phù thủy siêu cấp* cho nên mới mạnh sao?”
*Phù thủy siêu cấp: ở nhật bản có một truyền thuyết đô thị là qua 30 tuổi mà còn trinh sẽ biến thành ma pháp sư.
“Đừng nói bậy!” Shanks châm biếm: “Nói cái gì Tứ Hoàng vậy chứ? Đừng tùy tiện đặt mấy cái danh xưng kỳ cục đó!”
Xem ra bây giờ còn chưa có Tứ Hoàng? Gintoki nghĩ thầm, lại nhìn thấy thuyền viên có vợ con đang đắc ý kia.
‘Ông ta chính là cha của Usopp! Ngoại trừ cái mũi ra thì họ giống hệt nhau!’
“Này, nhóc đang suy nghĩ cái gì đó?” Shanks thấy dáng vẻ này của Gintoki thì không khỏi hỏi.
“A? Không có gì…”
Shanks nhíu mày.
“Ta nói nhóc nha, làm sao còn nhỏ như vậy đã có vẻ như chuyện gì cũng không khiến nhóc cảm thấy hứng thú vậy? Không thú vị chút nào!”
“Nè nè nè, theo ý của ông thì cứ là con nít đều là đồ chơi cho ông sao? Ông ấu da^ʍ à?”
“Đừng nói bậy! Ta chỉ nói nhóc không có dáng vẻ của trẻ con chút nào mà thôi!”
Shanks thấy Gintoki lại bắt đầu cảm thấy đau đầu.
“Thật là quỷ nhỏ đáng ghét!”
“A, rất nhiều người cũng nói vậy.”
“Có điều, ta lại không chán ghét!”
Gintoki nhìn Shanks chỉ thấy anh ta nở nụ cười đầy hào sảng nói:
“Nếu nhóc muốn lên thuyền của ta, ta hoàn toàn hoan nghênh nha!”
Nghe vậy thì Gintoki bị kinh hãi rồi. Rõ ràng lúc Luffy yêu cầu muốn lên thuyền thì sống chết không đồng ý, đến lượt mình thì lại chủ động mời? Đây là hiện tượng kỳ quái gì?
Yên lặng một lát, Gintoki do dự hỏi: “Thuyền trưởng? Vì sao lại mời tôi lên thuyền chứ?”
“Ừ, là do bất chợt nghĩ tới thôi!”
“Hửm? Bất chợt nghĩ tới? Cũng bởi vì Gin-san không phải nhân vật chính sao?”
“Làm sao vậy? Nhóc cảm thấy thuyền của ta thực nghèo nàn sao?” Shanks trừng mắt liếc Gintoki một cái, rồi nhìn về phía đại dương rộng lớn vô tận kia.
“...Đại khái là cảm thấy nhóc vẫn luôn không cảm thấy thú vị như vậy thì cũng quá đáng thương đi! Cho nên, muốn cho nhóc trải nghiệm một chút niềm vui sướиɠ ra biển thôi!”
“Đại dương mang đến rất niềm vui sướиɠ nha!”
Gintoki liếc mắt nhìn anh ta, nói thầm: “Cho nên ông lừa gạt con nít như vậy!”
“Hửm? Ai lừa gạt chứ? Ta nói hoàn toàn là sự thật!” Shanks bất đắc dĩ nhìn Gintoki hỏi: “Chẳng lẽ nhóc không thích đại dương sao?”
“Không thích cũng không chán ghét.”
“A a… Quỷ nhỏ này…” Shanks chỉ vào Gintoki, anh ta rất bất mãn mà thuyết giáo:
“Nghe rõ đây! Cho dù thật sự không hứng thú, ở lúc người khác đang tràn trề vui vẻ giới thiệu cho nhóc thì cho dù làm bộ cũng phải tỏ vẻ mang lòng cảm kích nói thích cho ta! Nhóc như vậy tương lai sẽ có hại lắm đấy!”
“Cái chính sách gì đó của người lớn dơ bẩn thì để sau này nói sau!”
“Khụ… Phục nhóc rồi!” Shanks nhịn không được mà cười ra tiếng: “Nhóc đó, thật sự không có thứ gì khiến nhóc cảm thấy hứng thú sao?”
“Cũng không nhất định! Ít nhất, tôi rất hứng thú với one piece! Lúc trước đọc JUMP đã bắt đầu siêu hứng thú rồi!”
Nghe vậy, Shanks phá lên cười.
“One piece? Chí hướng của nhóc rất lớn nha! Nhưng mà, nhóc không muốn làm hải tặc, lại muốn có one piece có phải rất mâu thuẫn không? Phải biết rằng chỉ có vua hải tặc mới có thể lấy được one piece!”
“Sao lại vậy chứ?” Gintoki cười nói tiếp: “Chỉ cần tôi trở thành vua hải quân, sau đó bắt tên vua hải tặc lại, như vậy đương nhiên one piece mà tên đó tìm được cũng sẽ rơi vào túi của tôi không phải sao?”
Một khắc kia, không chỉ Shanks mà các thuyền viên khác cũng nhìn Gintoki. Trong thoáng chốc, bầu không khí trên thuyền trở nền vô cùng quỷ dị.
Cuối cùng, vẫn là tiếng cười của Shanks đánh tan bầu không khí nghiêm túc này.
“Ha ha ha, nhóc quả nhiên ghê gớm! Vậy mà muốn làm vua hải quân! Chỉ là…” Shanks cười xong thì liếc mắt nhìn Gintoki nói tiếp: “Nhóc cũng đừng ngây thơ cho rằng vua hải tặc sẽ dễ dàng bị bắt như vậy nha!”
“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.” Gintoki nhẹ nhàng bâng quơ nói, giống như lời vừa rồi của cậu chỉ là nói giỡn mà thôi.
Thực mau đã nhìn thấy bến tàu của làng Cối Xay Gió.
“A, cuối cùng cũng tới rồi…” Gintoki nói với bọn họ: “Đúng rồi, ông già chết tiệt nhà tôi là Phó Đô đốc hải quân. Cho nên khuyên các ngươi lát nữa vẫn đừng nên lên bờ, trễ một chút chờ ông già đi rồi lại cập bờ đi.”
“Phó Đô đốc? Khó trách trước đó nhóc nói muốn làm vua hải quân!”
Shanks phát ra tiếng cười sung sướиɠ.
Đối với Shanks, nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong chủ tuyến của lịch sử vua hải tặc này, nói thật Gintoki vẫn rất kính nể. Rõ ràng thiếu một cánh tay lại vẫn có thể bước lên vị trí Tứ Hoàng, có thể thấy mạnh đến mức nào.
Tuy rằng cánh tay kia mất có chút không hợp lý.
Gintoki nhìn mũ rơm trên đầu Shanks. Chú ý thấy ánh mắt của Gintoki, Shanks hỏi: “Sao vậy? Cảm thấy hứng thú với mũ rơm của ta sao?”
“A, đúng thật là cảm thấy hứng thú! Cảm thấy có hào quang mạnh mẽ!”
“Hào quang mạnh mẽ? Ý của nhóc là cảm thấy cái mũ này phát ra loại cảm giác rất lợi hại sao? Xem ra cảm giác của nhóc rất không tồi!”
Shanks cầm lấy chếc mũ, đột nhiên đội lên đầu Gintoki.
“Thế nào?”
“Thế nào à…” Gintoki chớp chớp mắt: “Lúc này tôi có nên quay về hướng đại dương hét lớn ‘Tôi muốn trở thành vua hải tặc’ như vậy không?”
“Ha ha ha, như vậy sao…” Cười xong, Shanks bỗng nhiên nói: “Nếu nhóc thích, ta có thể đưa nó cho nhóc.”
Gintoki im lặng một hồi, rồi chợt trừng lớn mắt châm chọc nói: “Đừng nói giỡn! Đây là bản thể của nhân vật chính đó! Sao ông có thể tùy tiện tặng người khác chứ?”
Shanks nghi hoặc hỏi: “Hửm? Nhóc không phải rất thích sao?”
“Không đúng, không đúng, không đúng!” Gintoki hoảng loạn vội nói: “Phàm là việc gì cũng đã có ông trời quyết định! Nói cái này là hào quang vai chính, không bằng nói nó cũng là hào quang xui xẻo đi! Cả ngày luôn trong trạng thái sắp chết, cho dù Gin-san ở Gintama cũng không chịu nổi đâu!”
“...Rốt cuộc nhóc đang nói cái gì vậy? Cho nên, nhóc không muốn cái mũ rơm này sao?”
“Muốn không nổi đâu!”
Shanks có chút tiếc nuối thu lại. Nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta, Gintoki nhịn không được mà hoài nghi lý do anh ta đưa cái mũ rơm này là có cái âm mưu gì đó.
Vì sợ bị người ta phát hiện cho nên thuyền của Shanks cập bờ ở một nơi xa hơn.
“Thanks các ngươi nha!” Sau khi Gintoki nhảy lên bờ thì hô lên với bọn họ.
“Việc nhỏ thôi! Có điều, ngôi làng này cũng không tồi! Qua một đoạn thời gian nữa, chờ ông nội Phó Đô đốc của nhóc đi thì chúng ta lại đóng quân ở đây! Đến lúc đó, nhóc Gintoki cũng đến tham gia bữa tiệc nha!”
Nhìn thấy những nụ cười thân thiện của bọn họ, Gintoki cũng không kìm được mà cười theo.
“À, thuyền trưởng!”
Gintoki nhìn Shanks, rồi hỏi: “Thuyền trưởng trước đó của ông là người như thế nào?”
Nghe câu hỏi này, khiến Shanks thực hiếm thấy ngẩn người.
“Thuyền trước trước đó của ta…” Shanks lộ ra vẻ mặt hoài niệm nói: “Ta không biết người đời đánh giá ông ấy như thế nào. Nhưng trong lòng ta thì ông ấy chính là người đáng kính trọng và cũng đáng nể phục nhất trong cuộc đời này của ta!”
“Phải vậy không…”
Shanks hứng thú nhìn Gintoki, hỏi: “Sao đột ngột hỏi về thuyền trưởng của ta?”
“Không… Không có gì, chỉ đang nghĩ chắc các ngươi có thể trước tiên cứu vớt một thiếu niên trung nhị, để cậu ta nhanh chóng trở thành người bình thường, ít nhất cũng không đến mức ngược đãi em trai tương lai của mình!”
“Hửm?”
Shanks gãi đầu khó hiểu.
“Sao nhóc cứ nói những thứ người khác nghe không hiểu vậy? Thôi! Bảo trọng nha nhóc con!”
Dưới những cơn sóng, băng hải tặc tóc đỏ dần dần biến mất trên biển.