- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Năng
- Vua Hải Quân
- Chương 22
Vua Hải Quân
Chương 22
Trang phục tu hành rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Những người khác đều nhịn không được mà nuốt nước miếng, ngay cả Gintoki cũng đen mặt nhỏ giọng châm chọc.
“Tiếng vừa rồi là gì vậy? Đây là trang phục cùng loại với trang phục tu hành của người Xayda và Rock Lee sao?”
Tuy rằng châm chọc như vậy nhưng cả người quả thực đã vô cùng nhẹ nhàng. Cảm giác chuyện gì cũng có thể làm được.
“Được rồi, như vậy thì…” Gintoki cười cười rồi nói với Weevil cao lớn hơn mình gấp mấy lần: “Bắt đầu phản kích rồi đây!!!”
“Con kiến mà muốn đẩy ngã voi!!!”
Weevil rống lớn một tiếng rồi vung đại đao trên tay chuẩn bị bổ về phía Gintoki.
Không ngờ rằng giây tiếp theo đã không thấy tăm hơi Gintoki đâu.
“Hả? Kỳ quái, người đâu rồi?”
Weevil còn đang kinh ngạc thì nghe thấy tiếng chế nhạo truyền đến từ bên cạnh mình.
“Này, ở chỗ này!”
Gintoki không biết từ khi nào đã lẻn đến bên cạnh Weevil, tốc độ cực nhanh khiến tất cả mọi người đều khϊếp sợ.
“Thật lợi hại!”
“Gintoki trở nên mạnh thật đấy!”
Weevil quay đầu lại chỉ thấy Gintoki đã đến ngay trước mặt anh ta, sau đó từng chút một bắt đầu chếch đi.
Cuối cùng thì Gintoki bay thẳng ra ngoài thuyền.
“Đột nhiên giống như mất đi trọng lượng vậy, hoàn toàn không thể khống chế được a!!!!”
Gintoki hoảng sợ hô lên một tiếng rồi rớt xuống biển.
Weevil: “…”
Đám học sinh: “…”
Vừa rồi lên sân khấu còn ngầu lòi mà đến cuối cùng lại thành thế này sao? Trong lòng mọi người đều thầm chế nhạo như thế.
“A, thật ngu xuẩn mà!” Ngay cả Weevil cũng chế nhạo một tiếng. Nhưng những người khác lại không thể phản bác lại được.
“A, thôi mặc kệ…” Weevil quay người lại nói với bọn họ: “Phải nhanh gϊếŧ các ngươi mới được, nếu không mẹ mà về sẽ mắng ta mất!”
Nói xong anh ta lại bắt đầu đến gần một học sinh trong đó.
Tên học sinh kia vì bị thương nên đã không thể nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch đang từng bước đến gần. Đột nhiên, Weevil hét to lên một tiếng rồi ngồi xổm xuống.
Những người khác kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái giống như cái bẫy kẹp thú đang cắn chặt chân phải của Weevil, hơn nữa còn cắn đến chảy máu.
Mọi người đều kinh ngạc đối với các bẫy kẹp thú vừa xuất hiện, càng kinh ngạc hơn về độ bén nhọn của cái kẹp thú đó. Phải biết rằng trước đó họ đã dốc hết sức chín con trâu hai con hổ cũng không thể chém bị Weevil bị thương. Bây giờ anh ta lại bị một cái bẫy kẹp thú dễ như trở bàn tay làm cho bị thương nặng, điều này khiến bọn họ đều chấn động.
“Đau quá! Đau muốn chết đi được!”
Weevil đau đến sắp khóc, anh ta ngồi xuống đất muốn gỡ cái bẫy thú này ra nhưng không ngờ rằng mông anh ta vừa chạm đất thì miệng anh ta lại hét lên một tiếng.
Chỉ thấy chỗ anh ta ngồi lại xuất hiện một cái bẫy kẹp thú!
“Vì sao chứ? Vì sao lại có nhiều bẫy kẹp thú vậy chứ?”
“Đương nhiên là để kẹp súc sinh rồi.”
Gintoki đã trở lại, cả người cậu ướt dầm dề, mở to cặp mắt cá chết châm chọc Weevil, thuận tiện lại giơ ngón tay cái nói với mọi người.
“Ừ, toàn bộ đều dựa theo kế hoạch của ta!”
Đám học sinh: “Ai tin chứ!!!”
Những người khác không tin nhưng Weevil lại tin thật.
“Cái gì, thật vậy hả? Thật đáng sợ, mẹ ơi…”
Weevil bắt đầu vừa khóc rống vừa không ngừng vung vẩy thanh đao chém lung tung.
Gintoki vừa né vừa tìm thời gian thích hợp để chuẩn bị công kích đối phương.
Ertha thấy thế hô lên: “Gintoki chém anh ta cũng vô dụng thôi! Cơ thể anh ta rất cứng…”
Ertha còn chưa nói xong thì đã thấy Gintoki chém vào trứng trứng của Weevil.
“A---------”
Trong chớp mắt một tiếng hét thê lương như chọc tiết lợn vang lên.
Ertha và cả đám học sinh đều trầm mặc, ngây người nhìn Gintoki đang không ngừng từ bốn phương tám hướng tấn công vào bộ phận trứng trứng của Weevil. Đám nam sinh ở đây thậm chí còn cầm lòng không đậu mà che vị trí phía dưới của mình lại.
“Này--- từ từ thôi! Cậu làm vậy có phải quá không có tính người rồi không! Tuy rằng băng hải tặc này tập kích chúng ta nhưng cậu cứ chuyên đánh vô bộ phận đó của người ta cũng quá không có tính người rồi đó.” Có người nhịn không được bắt đầu oán trách.
Trong lúc bớt thời gian, Gintoki còn giáo dục bọn họ: “Cho nên mới nói các ngươi bảo thủ quá đấy! Đối xử với kẻ ác mà còn đạo đức cái quỷ gì chứ? Chẳng lẽ ngươi thật sự học theo vị thần minh nào đó rằng người ta tấn công kim cô bổng của ngươi thì ngươi cũng giao luôn cúc hoa cho người ta đánh luôn sao?”
“Nguyên lời nói không phải như thế???”
“Dù sao thì ý nghĩa cũng không khác mấy mà!” Gintoki nghiêm túc giáo dục: “Vả lại, mặc kệ thân thể cứng cỡ nào thì chỗ đó tuyệt đối vẫn là nhược điểm! Cho dù anh ta có cứng lên thì cũng vậy thôi!”
“Không cần đột nhiên nói mấy câu hạ lưu vậy đâu!!!”
Có học sinh châm chọc, cũng có học sinh nhịn không được quay đầu lại cử báo với Zephyr.
“Thầy Zephyr! Như vậy cũng được sao? Gintoki làm vậy thật sự được sao? Hải quân chúng ta làm chuyện vậy được sao???”
Zephyr: “Chuyện như vậy thỉnh thoảng làm một lần là được rồi!!”
“Đừng tuyệt vọng mà thầy Zephyr!!!”
Cuối cùng Gintoki cũng dừng hành vi công kích vào trứng trứng. Mà bớt thời gian nói với những người khác: “Nghe rõ đây, bây giờ tôi sẽ dạy các ngươi ba chiêu thức hữu dụng nhất khi đối phó với quân địch! Nhớ kỹ cho tôi đấy lũ khốn này!!!”
“Đầu tiên chính là tấn công vào trứng trứng! Vừa rồi đã hoàn thành! Nhưng mà đừng tưởng rằng như vậy đã kết thúc! Kế tiếp chiêu thứ hai---”
Gintoki bất chợt nhảy lên trên đại đao của Weevil rồi lướt trên nó mà lao thẳng đến trước mặt anh ta.
Sau đó dùng một chân đá thẳng vào mắt của Weevil.
“Chọc vào hai mắt của anh ta!!! Khiến anh ta mất đi năng lực hành động!!”
Vì thế, một đám người phía dưới từ che phía dưới của mình đã chuyển động tác thành che hai mắt lại.
“A a a a----”
Weevil hét lớn lên, đôi mắt đau đớn khiến anh ta không nhịn được mà vứt luôn thanh đại đao trên tay, hai tay bụm chặt hai mắt mình điên cuồng la lên:
“Đôi mắt--- Đôi mắt của tôi----”
“Cuối cùng----”
Gintoki vừa nói vừa nhảy xuống xách thanh đại đao bị đánh rơi của Weevil rồi vòng ra sau lưng anh ta, hơn nữa nắm chuôi đao nhằm vào ngay mông của anh ta.
“Bạo nát cúc hoa của anh ta cho ta!!!”
Vừa dứt lời, Gintoki đã dùng chuôi đao đâm mạnh vào cúc hoa của Weevil.
Trong phút chốc Weevil đã phát ra tiếng kêu la thảm thiết xưa nay chưa từng có. Âm thanh này cực kỳ thảm thiết và bi thảm, khiến người ta thương tiếc không thôi, ngay cả Zephyr bị anh ta chém đứt một cánh tay cũng nhắm hai mắt lại không đành lòng nhìn anh ta.
Rốt cuộc, Weevil vẫn ngã xuống. Anh ta còn duy trì tư thế bị chuôi đao cắm, trông vô cùng thê thảm mà ngã xuống.
Gintoki đi đến trước mắt bọn họ, vẻ mặt có chút bất mãn oán trách: “Này này này, các ngươi làm vậy là sao? Gin-san đánh thắng đó! Gin-san đánh thắng kẻ địch suýt nữa gϊếŧ chết các ngươi đấy! Các ngươi không vui mừng hoan hô một chút sao?”
Dùng phương pháp chiến thắng như vậy chúng ta hoan hô không nổi!!!
Trong lòng mọi người thầm mắng ầm lên.
Tuy rằng nói như thế nhưng khi nhìn thấy Weevil đã hoàn toàn ngất đi bị trói gô lại với người mẹ trang điểm lòe loẹt và đám hải tặc của anh ta, thì mọi người vẫn nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác sống sót sau tai nạn thật sự quá khó để hình dung. Nhưng cảm giác này tuyệt đối không tệ.
“À, đúng rồi, Gintoki…” Ertha kinh ngạc hỏi: “Những cái bẫy kẹp thú kia cậu lấy ở đâu ra vậy? Thật quá sắc bén!”
“Đương nhiên rồi, những cái đó đều do chuyên gia đặc biệt chế tạo ra đấy!” Gintoki nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Trên thực tế, những cái đó cũng không phải bẫy kẹp thú mà là hàm răng.
Là hàm răng của Arlong.
Arlong là người cá mập răng cưa, có sức cắn mạnh mẽ và sắc bén, hơn nữa hàm răng còn có khả năng mọc lại. Bởi vậy, lúc Gintoki đi vòng trở lại không chỉ để mượn bò biển Momoo mà còn mượn vài hàm răng của Arlong.
Mà kết quả thật đúng là tốt vượt ngoài dự đoán! Gintoki cảm thấy hơi đắc ý với quyết định lúc đó của mình.
“Thầy Zephyr----”
Những tiếng kêu liên tiếp vang lên kéo suy nghĩ của Gintoki trở về.
Chỉ thấy một đám học sinh còn có thể nhúc nhích đang vây quanh Zephyr, mà Zephyr đã ngã xuống không nhúc nhích.
Dựa vào Momoo, thuyền học việc đã dùng tốc độ nhanh nhất trở về tổng bộ hải quân.
Weevil và Bucking bị giam lại, còn Zephyr và đám học sinh bị thương bị đưa vào phòng trọng thương để được chữa trị.
Sau khi hôn mê ba ngày thì rốt cuộc Zephyr cũng đã tỉnh lại.
Ngay khi ông ấy tỉnh lại thì đã nhìn thấy đám học sinh của ông tụ tập đầy trong phòng bệnh này.
Nhìn thấy thầy của mình tỉnh lại, cả đám học sinh đều vô cùng cao hứng.
“Thầy! Cuối cùng thầy cũng tỉnh rồi!!”
“Thật tốt quá, bây giờ trong người thầy thấy thế nào?”
“Muốn uống nước không? Em đi rót cho thầy?”
Còn có cái gì có thể so sánh với việc đám học sinh mình vất vả dạy dỗ có thể hoạt bát chạy nhảy, hơn nữa còn kính yêu mình như vậy chứ? Trong lòng Zephyr không khỏi cảm thấy vô cùng cảm động.
“Ta không sao… Tình huống thương vong như thế nào?”
Đối mặt với câu hỏi của Zephyr, đám học sinh trầm mặc.
Một lát sau mới có người trả lời: “Lúc ở trên thuyền đã có hai người chết. Sau đó lại có bốn người bởi vì trọng thương quá nặng cũng đã chết…”
Cánh tay còn lại duy nhất của Zephyr nắm chặt lại.
“...Phải không… Thực xin lỗi, là do thầy quá vô dụng…”
“Không cần nói như vậy đâu thầy! Là chúng em quá vô dụng!!” Một học sinh trong đó cúi đầu ấp úng nói: “Là do chúng em quá yếu đuối. Nếu không phải Gintoki kịp thời trở về thì… Nói không chừng chúng ta… Chúng ta sẽ…”
“Gintoki… Gintoki đâu?”
“Gọi tôi sao?”
Đám học sinh dạt ra để lại một con đường. Chỉ thấy Gintoki đứng một bên vừa ăn bánh dâu tây vừa mở to cặp mắt cá chết giống như lúc bình thường mà nhìn Zephyr.
“Nha, ông già muốn ăn không? Tuy rằng sẽ có nguy cơ mắc bệnh tiểu đường nhưng mà vì có thể mọc lại cánh tay thì bổ sung chút đường cũng có thể nha!”
“Tay đứt rồi còn có thể mọc lại sao? Nhóc nghĩ ta là thằn lằn sao?”
Châm chọc một câu xong, Zephyr lại bảo đám học khác đều trở về nghỉ ngơi chỉ để lại một mình Gintoki.
Thấy Gintoki, Zephyr lại nhịn không được mà nở nụ cười khổ.
“Nhóc thật đúng là làm được những chuyện khó lường a, Gintoki!”
Gintoki ăn bánh dâu tây cũng không phản ứng lại câu nói của Zephyr.
“Khó lường? Nhưng tôi không cảm thấy mình đã làm được cái gì khó lường đâu! Bất quá là lúc người ta kéo bè kéo phái đi đánh nhau thì cũng góp một tay vào thôi.”
“Góp một tay… Ha ha, thật đúng là… Nhưng mà mặc kệ nói thế nào thì nếu không phải bởi vì nhóc liều mạng gấp rút trở về, thì nói không chừng vận mệnh con thuyền này của ta sẽ dừng lại ở hôm đó rồi…”
Trong nguyên tác, xác thật con thuyền này của Zephyr bởi vì chuyện lúc đó mà bị tiêu diệt toàn bộ. Gintoki biết rõ nguyên cốt truyện chỉ liếc mắt nhìn Zephyr một cái, lại không nói gì thêm.
“Đều đã một đống tuổi rồi, một lão già không biết khi nào thì đến việc đi tiểu cũng sắp không khống chế nổi rồi còn có khả năng làm gì chứ? Còn không bằng ngoan ngoãn ngồi ở nhà trồng dâu tây gì đó đi!”
“Người thích ăn dâu tây là nhóc mà! Đừng đem sở thích của nhóc đẩy lên người ta!!!” Zephyr thở dài một tiếng.
“Ta đã mấy chục năm làm hải quân rồi. Bây giờ phải bỏ đi thật sự khiến người ta có chút tịch mịch… Có điều, ta cũng biết, hiện giờ đã sớm là thời đại của người trẻ tuổi các ngươi.”
“Mà không chút nghi ngờ gì, Gintoki nhóc chính là đứa học sinh cá biệt nhất ta từng dạy! Đó là phương thức chiến đấu bậy bạ gì vậy chứ?”
“Này này này, ông già này có bất mãn gì với phương thức chiến đấu của Gin-san chứ hả?”
“Phương thức chiến đấu thô tục như vậy đúng là lần đầu tiên ta được chứng kiến đấy!Từ trước đến nay trong đám học sinh ta từng dạy thì nhóc thật sự chính là đứa học sinh đau đầu nhất đấy! Cũng thật làm khó Garp khi có đứa cháu trai như vậy!!”
Gintoki càng nghe thì gân xanh trên mặt càng nổi rõ.
“Này, đừng tưởng rằng ông nằm trên giường rồi tôi không dám đánh ông nha ông già vô sỉ này!”
“Vừa thô tục, vừa cá biệt lại còn không tôn trọng thầy của mình, và lúc bình thường còn thích làm biếng…”
“Đây là chuyện gì đây? Đấu tố sao? Bây giờ đang đấu tố Gin-san sao? Chỉ bởi vì Gin-san gọi ông một tiếng là ông già thối thôi sao? Là bởi vì Gin-san bảo ông mau về hưu đi trồng dâu tây sao?”
*Đấu tố: Một chương trình của vào thời kỳ phá bỏ phòng kiến bằng cách dùng những lí lẽ và bằng chứng để vạch tội và đánh đổ trước mặt mọi người.
“Hơn nữa nhóc cũng là đứa học sinh ưu tú nhất ta từng dạy qua.”
Gintoki ngẩn người, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, gãi gãi ói quay đầu sang chỗ khác.
Zephyr thấy vậy thì cười ha ha nói:
“Luôn làm ra bộ dạng mặt dày như vậy nhưng thật ra nhóc cũng rất dễ ngại ngùng!”
“Hửm? Ông nói ai ngại ngùng vậy hả ông già chết tiệt này!!” Gintoki hung tợn oán trách.
Zephyr cũng không hề giễu cợt Gintoki nữa. Nhớ tới chiêu thức lúc ấy của Gintoki đã khiến đám hải tặc ngất đi, Zephyr cảm khái.
“Gintoki, nhóc có biết chiêu thức ngay từ đầu nhóc dùng là cái gì không? Nhóc chắc hẳn còn chưa biết rõ đi.”
Haki Bá Vương. Đây là trong mấy triệu người mới có một người được ông trời chọn lựa mang ‘Haki Bá Vương’, tức là người có ‘Tư Chất Vương’ đứng trên đầu trên những người khác.
“Ta sẽ giới thiệu thầy của ta cho nhóc. Hãy trở nên mạnh hơn nữa đi, Gintoki!”
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Năng
- Vua Hải Quân
- Chương 22