- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Năng
- Vua Hải Quân
- Chương 21
Vua Hải Quân
Chương 21
Mặt biển vốn đang yên bình bỗng liên tục truyền đến những tiếng kêu thảm thiết khiến lòng người run sợ.
Đại đao múa may trên thuyền, lưỡi đao vung lên lực gió từ cú vung cũng đủ khiến những người ở nơi đó bay lên. Trên boong thuyền, khắp nơi đều có dấu đao chém qua, trong đó còn có rất nhiều thi thể nhìn rợn người.
Người đang múa may đại đao chính là một người đàn ông. Trên mặt anh ta có một bộ râu trắng khuyết một nửa và cong lên trên, mái tóc cực kỳ dài và dáng người cường tráng. Mỗi một nhát đao đều giống như đã dùng mười phần sức lực khiến người khác không thể chống đỡ được.
Mà phía dưới là vô số hải tặc đang hiệp trợ người đàn ông này, chúng bắt đầu điên cuồng cướp đoạt.
Ngay lúc người đàn ông kia lại nhắm vào một thuyền viên trong đó thì một bóng người chạy như bay đến, một chân đá văng đao trên tay của anh ta.
Đáng tiếc thanh đao lại không bị đá văng xuống đất mà chỉ hơi chếch đi một chút mà thôi. Nhưng ít nhất có thể cứu được học sinh của mình không đến mức mất mạng.
Hiện giờ Zephyr đã mất đi khí phách hăng hái ở dĩ vãng, bên vai phải đã trống rỗng còn không ngừng chảy đầm đìa máu. Nhưng dẫu vậy ông vẫn không chút chần chừ mà xông vào kẻ địch giống như người mất đi cánh tay không phải là ông.
“Thầy Zephyr!!”
Đám học sinh gọi một tiếng thầy, họ không cam lòng để thầy mình một mình chống lại kẻ địch nên nỗ lực giãy giụa hiệp trợ thầy đánh bại kẻ địch.
Lim là người tàn nhẫn nhất, cô ấy liên tục dùng xích Lim chỉ mong có thể tạo thành sát thương trí mạng cho đối phương.
Đại đao trong tay của người kia bây giờ cũng đã nhuộm loang lổ vết máu. Đôi tay của anh ta nắm chặt nhìn đám người hung ác đang vây quanh mình, trên gương mặt anh ta bắt đầu lộ ra một tia khϊếp đảm.
“Ông, bọn họ thật hung dữ… Mẹ ơi…”
“Khóc cái gì mà khóc, đứa con trai ngu xuẩn của ta!”
Một bà già tô son đỏ chót, mang kính râm và chống gậy ba toong. Dáng người bà ta thấp bé, mặt đầy nếp nhăn và trên người đang mặc một cái áo khoác da báo. Bà ta giơ gậy đánh mạnh vào chân của người đàn ông kia.
“Bọn họ đều là lũ tướng bại trận dưới tay con mà thôi! Con kiến dù nhiều thì cũng không thể đẩy ngã voi! Mà con, chính là con voi kia!!! Nghe hiểu chưa Weevil!!!”
“Thỉnh thoảng hiểu thưa mẹ!!!”
Dứt lời anh ta lại vung một đao lên khiến đám người tư lịch còn thấp lại lần nữa bị đánh ngã. Trong đó còn có Lim và Ertha. Mà tư lịch cao hơn thì miễn cưỡng né tránh, hơn nữa còn bắt đầu triển khai phản kích.
"【Thực vật mọc thành cụm】!"
Một tên ninja ăn mặc rất khôi hài vặn vẹo cơ thể tiến đến mà sau lưng anh ta lại toát ra rất nhiều thực vật, hơn nữa những thực vật đó còn không ngừng sinh trưởng.
“Quao… Thật lợi hại…”
Weevil xem đến ngây người, mẹ anh ta Bucking lại gõ mạnh vào mắt cá chân của anh ta quát lên: “Còn nhìn cái gì nữa? Mau giải quyết bọn họ đi! Ta còn có hẹn đi chăm sóc sắc đẹp đấy!!”
“Dạ, mẹ!”
Weevil nghe lời chuẩn bị tấn công tên ninja kia thì lại bị tên đó giành trước một bước-- tên ninja thao túng những thực vật đang sinh trưởng điên cuồng đó quấn chặt khắp người Weevil.
Ngay cả những hải tặc khác cũng bị quấn chặt.
“A… A… Đau, đau quá mẹ ơi…”
“Hừm, đứa con trai ngu xuẩn này!”
Bà già kia cũng bị những thực vật đấy quấn chặt, nên có chút tức giận đối với đứa con trai vô dụng của mình.
Ninja búng tay một cái rồi cười nói: “Rất tốt, chính là như vậy!”
Lúc này, từ hai bên cạnh của tên đó nhảy ra hai người--- Một nam và một nữ trong tay đều cầm đao, cả hai người đồng thời rút đao nhảy về phía Weevil.
Bucking thấy thế thì dứt khoát chửi ầm lên: “Đứa con trai ngu xuẩn con đang làm gì vậy hả? Đừng quan tâm mấy cái thực vật gì đó nữa, cứ trực tiếp nhổ tận gốc là được rồi!!! Còn không mau lên đi!!!”
Là đứa con ngoan ngoãn luôn nghe lời mẹ nên Weevil vừa nghe xong đã không hề giãy giụa nữa, trực tiếp làm lơ sự ảnh hưởng của những thực vật đó, mà vung đao lên chém một nhát vào hai người trên không trung.
Trong phút chốc, đôi nam nữ này đã bị đánh bay dễ như trở bàn tay.
Thậm chí tên ninja kia cũng bị đánh bay ra ngoài.
“A, thật sự đúng rồi, thì ra những thực vật này không hề có tác dụng gì với con hết!” Weevil ngây ngốc lẩm bẩm nói.
“Cho nên ta mới nói con là đứa con trai ngu ngốc! Vừa rồi nếu không có ta nhắc nhở con thì con với ta đều bị chúng nó xử lý hết rồi!!”
Weevil lập tức xin lỗi bà ấy: “Dạ, thực xin lỗi mẹ, mong mẹ đừng trách con…”
“Đương nhiên sẽ không trách con rồi! Mẹ nghiêm khắc với con như vậy đều bởi vì mẹ quá yêu thương con mà thôi!! Cục vàng của mẹ!!!”
Weevil cảm động nhìn bà già đó rồi nói: “Mẹ yêu…”
“Hừ, thật là trò mẫu tử tình thâm khôi hài!” Zephyr tháo kính râm xuống, ông tức giận vừa cười vừa nhìn chằm chằm đôi mẹ con kia rồi nói: “Thấy tình cảm mẹ con các ngươi tốt như vậy, ông đây nhất định sẽ nói với đám cai ngục sắp xếp cho các ngươi ở chung một nhà giam!!”
“Cái gì?” Bucking hét lên, dùng gậy ba toong không ngừng gõ vào chân của Weevil: “Con còn đứng ngây người ra đó làm gì? Vừa rồi con không nghe thấy gì sao? Có người muốn giam mẹ con vào ngục giam đấy!!! Còn không mau đi gϊếŧ hắn đi!!!”
“Ô… Biết, biết rồi, mẹ à đừng đánh con nữa…”
Weevil sợ hãi kêu lên, rồi giơ đao chém về phía Zephyr.
Zephyr cũng không né tránh mà ngược lại sử dụng Haki Sắc Màu Vũ Trang đỡ một đao của Weevil.
“Dám cả gan tổn thương đệ tử của ta, ta sẽ không tha thứ cho các ngươi đâu!!!”
Cho dù đã sức cùng lực kiệt và bởi vì mất máu quá nhiều mà đại não sưng to nhưng ông ấy vẫn như cũ cắn chặt răng bảo hộ đám học sinh của mình.
Weevil cũng giật mình: “Vậy mà vẫn còn sức sao?”
“Không hổ ngày xưa là đại tướng hải quân! Có điều bây giờ ngươi cũng đã già rồi, nên về hưu thôi! Con trai của mẹ còn không mau giải quyết hắn đi!!!”
Dưới sự thúc giục của mẹ mình thì Weevil cũng đáp ứng một tiếng rồi gia tăng lực đạo.
Cuối cùng Zephyr vẫn không địch lại, nên bị chém trúng một nhát thật mạnh, máu tươi phún ra.
“Con đánh bại ông ta rồi!” Weevil hoan hô nói.
“Không hổ là con trai ngoan của ta!” Bucking khen ngợi.
Nhưng không thể ngờ rằng vào lúc này, Zephyr theo lý không thể nhúc nhích nổi lại đột nhiên nhảy lên hơn nữa còn giơ đao lên chém một nhát từ đầu đến tận cánh tay trái của Weevil.
“A a a ----”
Weevil đau đớn hét lên, tiếng hét vang vọng khắp đại dương rộng lớn.
“Con trai của ta, cục vàng của ta! Con sao rồi?” Bucking vội vã chạy đến hỏi han.
“Hu hu hu, đau quá! Mẹ ơi con đau quá!!!”
Zephyr gắng gượng một hơi cuối cùng cười lạnh nói: “Thật đáng tiếc… Vốn định là ngươi chém đứt tay phải của ta thì ta phải chém đứt tay trái của ngươi, nhưng kết quả cơ thể ngươi đúng thật cứng đấy!!!”
“Ngươi tên khốn này!!!”
Bà già kia thở phì phò lao đến dùng gậy ba toong chọc về vào yết hầu của Zephyr ghì chặt ông ta xuống đất.
“Con trai, con còn đứng dậy nổi không? Đi mau, đi gϊếŧ sạch lũ học sinh của ông ta đi! Ta muốn cho người đàn ông này phải trơ mắt nhìn lũ học sinh mà ông ta yêu thương nhất phải chết trước mặt ông ta!!!”
Zephyr căm phẫn hốc mắt muốn nứt ra quát lên: “Ngươi dám?!”
“Con trai còn không mau đi đi? Chẳng lẽ con không muốn báo thù sao?”
Weevil sờ chỗ chảy máu trên người mình rồi gật đầu đáp: “Đã biết thưa mẹ!”
Sau đó anh ta cầm đại đao bước đến trước mặt một tên học sinh, rồi chậm rãi vung giơ đao lên.
Zephyr run rẩy, ông ta muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện mình không có cách nào nhúc nhích được.
Không được… Không được…
Không chỉ có Weevil mà ngay cả những hải tặc khác cũng bắt đầu hành hạ đám học sinh của Zephyr đến chết.
“Dừng tay cho ta----”
“Dừng tay!!!”
Chợt có một âm thanh từ xa truyền đến, cùng lúc đó là vô số hải tặc ngất đi.
Zephyr sợ ngây người, giây tiếp theo mặt biển từ từ dâng lên cao cùng với một con trâu biển thật lớn từ dưới đáy biển nhảy lên.
Thuyền mất cân bằng khiến mọi người trên thuyền đồng loạt ngã xuống. Đặc biệt là Weevil, thân hình to lớn của anh ta đâm mạnh vào giữa boong thuyền.
Bà già Bucking xoa eo tức giận nói thầm: “Sao lại thế này? Vì sao Hải Vương lại bất thình lình xuất hiện chứ?”
“Đại khái là bị đồ ăn hấp dẫn nên đến đây đi.”
Một giọng nói lười biếng đột nhiên truyền đến từ đằng sau. Rõ ràng nghe có vẻ lười nhác như thế nhưng không biết vì sao lại tựa hồ tràn ngập sát khí.
“Này, bà có biết không? Tuy rằng hầu hết mọi người đều cho rằng xét về chất lượng thịt thì thịt thiếu niên và trẻ con sẽ ngon hơn một chút, nhưng trên thực tế vẫn có vài giống loài thiên vị ăn thịt người già. Bởi vì xương cốt sẽ rất giòn nha!”
“Cái, cái gì?”
Bà ta còn chưa kịp quay người lại xem người đang nói là ai, thì đã thấy một cảm giác mất trọng lực ập đến.
Chờ đến lúc bà ta phản ứng lại thì bà đã ở giữa không trung, mà phía dưới rõ ràng chính là cái miệng khổng lồ của con bò biển.
“Cứu mạng----”
Tiếng kêu la thất thanh của Bucking chợt im bặt khi con bò biển ngậm miệng lại.
“Mẹ?”
Weevil kinh ngạc nhìn con bò biển chuẩn bị trốn xuống biển, anh ta ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào. Qua một hồi lâu, anh ta mới tức giận hét lên: “Mẹ chết rồi! Các ngươi hại chết mẹ rồi!!”
“Nè nè nè, ai nói vậy? Đừng tùy tiện nguyền rủa mẹ của mình vậy chứ? Tuy rằng ngoại hình giống như một bà già yêu quái vậy! Nhưng tốt xấu gì cũng là mẹ của mình không phải sao?”
Zephyr kinh ngạc nhìn Gintoki đang từ từ đi về phía Weevil, ông ta hoảng hốt tới mức không nói được một câu.
“Mẹ của anh không có chết đâu! Bà ấy chỉ đang đi bơi mà thôi!”
“Đi bơi?”
“Đúng vậy! Anh không biết hả? Sữa bò chính là sản phẩm trên người của con bò đúng không? Dùng sữa bò tắm chính là một biện pháp chăm sóc nhan sắc đó nha! Cho nên mẹ của anh chỉ chui vô người con bò kia để tiến hành dùng sữa bò chăm sóc sắc đẹp thôi!”
“À, thì ra là vậy… Làm ta sợ muốn chết!!”
Weevil nhẹ nhàng thở ra đồng thời còn giơ đao lên.
“Vậy trước khi mẹ về ra phải gϊếŧ sạch mấy người các ngươi mới được! Nếu không đợi mẹ về nhất định sẽ bị mắng!!!”
Nói xong, anh ta chém mạnh về phía Gintoki. Gintoki lắp bắp kinh hãi miễn cưỡng tránh thoát.
“Làm gì vậy? Còn tưởng rằng là một tên ngốc có thể dễ dàng giải quyết!”
“Gintoki!!” Zephyr nói với Gintoki: “Sao lúc này nhóc lại trở về chứ? Mau chạy đi! Chỉ còn lại mình nhóc cũng được, mau chạy trốn cho ta!!!”
“Đừng nói mấy lời ngu ngốc như thế chứ ông già!!!” Gintoki trừng mắt nhìn Zephyr một cái rồi nói tiếp: “Nếu ông chết rồi, tôi biết hỏi ai lấy chìa khóa đây? Gin-san mới không muốn mặt bộ đồ sắt này cả đời đâu!!! Sẽ ảnh hưởng đến dậy thì đấy!!!”
“Cho nên nhóc muốn nói cái gì? Chỉ vì lấy chiếc chìa khóa đó nên mới về sao?”
“Cái đó còn cần phải nói sao? Ngoại trừ chìa khóa ra thì ông già một đống tuổi như ông còn ích lợi gì để Gin-san cố ý gấp gáp trở về chứ?” Gintoki “Xí” một tiếng, không hề nhìn Zephyr mà từ từ nói tiếp: “Sắp nửa chân đặt vào quan tài rồi cũng đừng làm mấy chuyện mất mặt xấu hổ nữa! Sau khi về thì trước tiên gửi đơn xin về hưu đi ông già! Cùng lắm thì mọi người cùng nhau mở buổi tiệc cảm tạ sư phụ cho ông thế nào?”
Đừng mạo hiểm tính mạng nữa. Cứ vui vẻ sống yên ổn hết quãng đời còn lại đi.
Zephyr chầm chậm mở to mắt nhìn.
Mọi người cùng nhau trở về…
“Chỉ mạnh miệng thôi thì không được đâu… Nhưng dù nói như vậy. Vẫn khiến người ta nhịn không được mà muốn tin tưởng!”
Gintoki xoay đầu lại chỉ thấy một cái chìa khóa được ném đến.
“Thời điểm thí nghiệm đến rồi đấy, cậu nhóc!”
Dừng một chút, Gintoki nhẹ nhàng cười.
Cởi bộ trang phục tu hành kia ra, cảm giác nhẹ nhàng đã lâu không gặp lúc này lại dâng lên, thân thể cảm thấy nhẹ nhàng uyển chuyển giống như không có chút trọng lượng nào, khiến Gintoki suýt nhìn không được thầm tán tưởng một chút.
“Được rồi kế tiếp…” Gintoki cười lạnh nhìn Weevil cường tráng: “Đến lượt bên tôi phản kích rồi nha!”
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Dị Năng
- Vua Hải Quân
- Chương 21