Hôm nay, Gintoki đã năm tuổi rồi.
Trẻ con năm tuổi nhà người ta đều có đủ các loại đồ chơi, mỹ thực cùng với trải qua cuộc sống hàng ngày tựa như giấc mộng thần tiên.
Nhưng Gintoki năm tuổi lại chỉ có thể trải qua các loại rừng rậm nguyên thủy, hẻm núi tử vong, nhà ngục sa mạc.
Mà người khởi xướng khiến cho tuổi thơ của cậu có vô số đen tối này… Garp còn cười tủm tỉm nói với Gintoki: “Gintoki à, bây giờ tuy rằng con còn chưa hiểu rõ, nhưng nhất định đến khi con trưởng thành sẽ vô cùng cảm tạ ta đấy!”
Lúc ấy, Gintoki vừa mới thập tử nhất sinh trốn thoát trở về, cậu đang nằm trên đất giả chết và dùng vẻ mặt vô biểu cảm liếc nhìn ông ấy một cái.
Cậu đã quyết định rồi, sau khi trở về sẽ cắt nát hết toàn bộ đồ lót của Garp!
Đây là phương pháp trả thù duy nhất mà lúc này Gintoki có thể nghĩ tới.
“Ngài Garp cũng quá nghiêm khắc…”
Sau khi Garp rời đi, Makino chủ quán rượu kiêm hoa khôi của làng Cối Xay Gió cầm khăn tay đến nhẹ nhàng lau sạch những vết thương trên người Gintoki, trong miệng còn bất đắc dĩ nói vài câu.
“Cái này đã hoàn toàn vượt ngoài phạm vi ‘nghiêm khắc’ rồi! Căn bản là đã cấu thành ngược đãi rồi đó! Gin-san có thể đi khiếu nại sao? Gin-san có thể đến tìm hiệp hội bảo vệ trẻ em để khiếu nại sao?”
Gintoki xém nữa thì thét lên luôn rồi.
“Đừng lớn tiếng như vậy chứ! Miệng vết thương sẽ nứt ra đó!”
Makino tỏ vẻ tức giận đẩy nhẹ đầu cậu một cái, rồi cầm băng gạc lên dịu dàng băng bó miệng vết thương cho Gintoki.
Nhìn người phụ nữ nổi tiếng ôn nhu trong Vua Hải Tặc này, càng đừng đề cập tới người phụ nữ như vậy trong thế giới Gintama đã gần như tuyệt chủng, còn hiếm thấy hơn cả cấp bậc siêu hiếm trong game nữa. Thế nên Gintoki cũng không tức giận được nữa, chỉ có thể nhẫn nhịn mà giận dỗi bản thân.
“Ngài Garp cũng suy đi nghĩ lại nhiều lần rồi mới làm như thế!” Makino nhẹ nhàng thở dài: “Ngài Garp là hải quân. Bây giờ là thời đại Hải Tặc, ở rất nhiều nơi hải tặc rất càn rỡ. Tuy rằng chỗ này bởi vì có ngài Garp, mà làng Cối Xay Gió cũng chưa từng bị tập kích nghiêm trọng. Thế nhưng, ai có thể bảo đảm được chứ? Vì vậy, ông ấy mới hy vọng em trở nên mạnh thêm một chút nữa! Ngài Garp rất mong đợi vào em đó, ông ấy còn từng cao hứng nói với chúng ta rằng, đợi qua một khoảng thời gian nữa thì nhất định em có thể trở thành hải quân mạnh nhất!”
“Đừng chưa gì đã an bài hết cho tôi vậy chứ!” Khóe miệng Gintoki run rẩy, cậu bực bội mà châm chọc: “Cho nên mới nói bây giờ phụ huynh đều không rõ rốt cuộc bọn nhỏ muốn cái gì, mà đã một mực sắp đặt hết cái này lại đến cái kia! Các ngươi đó, cuối cùng có nghiêm túc suy nghĩ tới ý nguyện của bọn nhỏ không vậy? Rốt cuộc có thử lý giải xem bọn nhỏ thực sự muốn cái gì không? Bọn nhỏ không phải công cụ nịnh hót của những người lớn dơ bẩn các người đâu, đồ khốn này!”
Một tiếng “Phốc.” vang lên, Makino nhịn không được bật cười.
“Gintoki thật giống ông cụ non!”
“Vốn dĩ Gin-san là người lớn mà! Là một người có linh hồn người lớn!” Gintoki bĩu môi nói tiếp: “Không được, tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì Gin-san cũng bị ông ấy chơi đùa tới chết! Quyết định rồi, Gin-san sẽ rời nhà bỏ trốn!”
Nói xong, Gintoki lập tức chuẩn bị chạy ra ngoài cửa.
“Đúng rồi, chị vừa mới làm xong bánh dâu tây đó! Muốn ăn không?”
Gintoki lập tức xoay người hoàn mỹ một trăm tám mươi độ.
“Muốn!”
Đây là lần thứ mười ba Gintoki rời nhà bỏ trốn thất bại!
Sau khi ăn uống no say trong quán của Makino, Gintoki mới chậm rì rì lên đường về nhà.
Vốn dĩ có vài đứa bé đang ngồi bên ven đường chơi nhưng vừa nhìn thấy Gintoki đã lập tức chạy mất.
Một vài người lớn nhìn thấy Gintoki cũng nhỏ giọng bàn tán.
“Đôi mắt màu đỏ thật đáng sợ!”
“Tạo nghiệt mà! Nghe nói hình như cha của đứa nhỏ này làm vài chuyện sai trái.”
“Còn nhỏ như vậy đã bị nguyền rủa, thật đáng thương…”
…
Những lời nghị luận như vậy, Gintoki đã nghe đến lỗ tai cũng sắp đóng kén luôn rồi. Nếu đổi lại là một đứa trẻ bình thường, ví dụ như “Gaara” vân vân thì đại khái sẽ bởi vì những lời này mà trở nên lệch lạc, sau đó phát triển thành một tên ảo tưởng sức mạnh hắc ám chuẩn bị hủy diệt thế giới này.
Gintoki vừa móc gỉ mũi, vừa chửi thầm.
Mới vừa về đến nhà, thì một tiếng khóc la kinh thiên động địa đột nhiên truyền đến.
Sau đó, một cậu nhóc đột nhiên nhào tới ôm chặt mình cậu.
“Hu hu hu hu… Gintoki…”
Trên đầu Luffy sưng lên mấy cục u to, cậu nhóc khóc nức nở như mưa.
“Nước mũi dơ muốn chết!” Gintoki chán ghét định đẩy đầu cậu nhóc ra, lại không ngờ Luffy càng ôm chặt hơn.
Garp cực kỳ khó chịu trừng mắt nhìn Luffy mà nổi giận mắng: “Luffy thân là đàn ông con trai, sao con lại thích khóc vậy chứ? Lại đây cho ta!”
“Không cần! Ông lại muốn đánh con!”
“Đây là ta đang rèn luyện con! Ta nói rồi, con và Gintoki đều phải làm hải quân cho ta!” Garp lớn tiếng khiển trách.
“Mới không thèm đâu!” Rõ ràng Luffy còn đang khóc lóc, lại vẫn giơ tay làm mặt quỷ với Garp: “Con mới không thèm làm hải quân gì đó đâu! Con tình nguyện làm hải tặc cũng tuyệt đối không làm hải quân!”
“Tên nhóc thối tha này…”
Mắt thấy Garp muốn đánh mình, Luffy tức khắc rút đầu vào lòng Gintoki. Mặc dù toàn bộ quá trình Gintoki giống như cái thân cây mặc cho cậu nhóc ôm.
“Ta sẽ không cho các con làm hải tặc đâu!”
Garp không nói lời nào lập tức kéo Luffy và Gintoki hoàn toàn bị liên lụy lại lần nữa tiến hành rèn luyện miễn dịch đòn đánh.
“Ta chỉ muốn tốt cho các con thôi…”
Trong lúc Garp đánh bọn họ, rõ ràng Gintoki đã nghe được ông ấy dùng giọng vô cùng nhỏ nói câu này.
Sau khi đánh xong một trận, Luffy đã nằm dài trên đất không cử động nổi nữa.
“Oa… Đau quá à…”
Luffy khóc lớn lại phát hiện không có người nào an ủi mình, cậu nhóc không khỏi quay sang nói: “Gintoki… Sao anh không nói lời nào…”
Lúc này, cậu nhóc mới phát hiện nơi này chỉ còn lại mình cậu.
Bây giờ đã là hoàng hôn.
Trên sườn núi phía sau ngôi làng, Garp đang ngồi một mình dựa vào cây đại thụ. Ông đưa mắt nhìn khung cảnh hoàng hôn kia, trầm mặc không nói lời nào.
Đột nhiên Garp phảng phất cảm giác được cái gì, ông ấy vội nghiêng đầu né đi đồng thời giơ tay bắt lấy, một chai rượu vững vàng xuất hiện trong lòng bàn tay của ông ấy.
Garp nhíu mày nhìn Gintoki.
“Nhóc con lấy rượu ở đâu đó? Không phải ăn trộm ở chỗ Makino đó chứ?”
“Theo ý của ông thì Gin-san là loại người đi trộm cắp khắp nơi sao?”
Gintoki tức giận châm chọc, sau đó cậu bước đến ngồi cạnh Garp, rồi lấy hộp sữa dâu của mình ra uống.
“Thiệt tình, hiếm khi cháu trai có lòng tốt thấy hình như ông nội mình rầu rĩ không vui, mà đặc biệt đến hiếu thuận nhưng kết quả lại bị nghi ngờ như vậy, thật là khiến nhân tâm lạnh giá mà!”
“Hừm, bớt ở đó giả vờ giả vịt đi! Cái tên nhóc nhà ngươi không có tinh tế tỉ mỉ vậy đâu! Quỷ nhỏ thối không đáng yêu chút nào!”
“Như nhau thôi, ông già nghèo nàn đáng ghét!”
“Xí…”
Tuy rằng Garp nghe vậy thì líu lưỡi không nói nên lời, nhưng rõ ràng tâm trạng của ông ấy tựa hồ đã trở nên tốt hơn một chút, bắt đầu mở chai rượu ra uống.
Gintoki liếc mắt nhìn ông ấy một cái rồi giống như lơ đãng thuận miệng hỏi: “Cho nên ông già đang phiền não gì sao?”
Đột nhiên động tác uống rượu của Garp tạm dừng một chút.
Gintoki làm bộ không chú ý đến chi tiết này mà chế nhạo: “Sao vậy? Không phải lần này ra biển gặp lại người yêu cũ rồi nảy sinh cảm xúc chứ?”
“Đừng ở đó đoán bậy!”
Garp quát một câu rồi thuận tiện đánh một đấm qua, có điều lại bị Gintoki né được.
Gintoki đã sớm phát hiện, sau khi trở về từ lần ra biển này đến nay Garp vẫn luôn buồn rầu.
“Có phiền não vẫn nên nói ra thì tốt hơn! Nếu không vốn dĩ đã gần như suy thận thì tình trạng lại càng nghiêm trọng hơn đấy…”
“Tên nhóc thối tha này, ta biết ngay miệng con sẽ không nói ra lời hay gì mà!”
Garp trực tiếp túm đầu Gintoki đập xuống đất, dưới đất lập tức xuất hiện một cái hố to.
Tuy rằng bị lời nói của Gintoki làm tổn thương, thế nhưng Garp cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Vả lại ông ấy còn cảm thấy thật ra Gintoki là đang quan tâm mình.
“Hừ, nhóc con cứ ngoan ngoãn rèn luyện trở nên mạnh mẽ hơn cho ta là được! Những chuyện khác, các con không cần biết.”
Sờ sờ cục u to trên đầu, Gintoki mở to cặp mắt cá chết của mình mà trừng mắt nhìn Garp, nhưng cậu lại không nói lời nào.
Kỳ thật cho dù Garp không nói thì Gintoki cũng biết.
Ở trong phòng của Garp có để một bài báo.
Đó là bài báo quân sự nội bộ hải quân.
Trên báo có đăng tin một vương quốc thuộc về Chính Phủ Thế Giới đã bị hải tặc xâm lấn, hơn nữa bọn họ còn bắt cóc năm trăm danh nhân để uy hϊếp quốc vương của vương quốc đó. Sau khi Chính Phủ Thế Giới biết tin đã cử một thiếu niên mười ba tuổi đến xử lý. Mà kết quả là thiếu niên kia lại tàn nhẫn gϊếŧ chết hải tặc và cả năm trăm danh nhân bị bắt cóc.
Thân là người đại diện chính nghĩa do chính phủ cử đến thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, Garp làm nhân viên cho chính phủ đương nhiên cũng cũng bị chuyện này làm cho hơi dao động.
Đặc biệt là khi biết thiếu niên tàn nhẫn kia không chỉ không chịu bất cứ hình phạt nào, mà còn trở thành thành viên của CP9. Trong lúc nhất thời Garp cảm thấy không thể chấp nhận được.
Mà sau này thiếu niên kia chính là boss của hòn đảo Công Lý, Rob Lucci.
“Làm tới vậy… Thật sự không biết rốt cuộc ai mới là vai ác… Cũng khó trách cha già của mình muốn phá hủy thế giới hủ bại này…”
Gintoki nhỏ giọng lẩm bẩm, Garp cũng không nghe rõ nên hỏi: “Hả? Con đang nói gì đó?”
“Không có gì! Chỉ là đang nghĩ thói đời bây giờ càng ngày càng khó sống!”
“Quỷ nhỏ mới năm tuổi thì biết cái gì?”
Garp nói xong thì uống cạn rượu. Mà lúc này nhìn qua ông ấy cũng đã say khướt.
Giống như người ta thường nói, khi trong người có phiền não thì luôn đặc biệt dễ dàng say.
“Gintoki à…” Garp lộ ra vẻ mặt đầy cô đơn, ông ấy lẩm bẩm nhỏ giọng nói: “Đừng trách ông luôn nghiêm khắc và bắt các con trở thành hải quân… Thật sự ông không muốn có một ngày mình phải tự tay hành hình các con đâu…”
Nói xong những lời này thì Garp đã ngủ mê man rồi. Chờ sau khi ông ấy tỉnh lại thì cũng đã không còn nhớ rõ mình đã nói những gì.
Nhìn ông già mạnh mẽ này, Gintoki khẽ thở dài một hơi rồi cõng ông ấy lên lưng.
“Chậc... Thật nặng đó… Xương cốt đều làm bằng sắt à… Cái ông già chết tiệt này…”
“Gintoki…”
Giọng nói của Luffy từ xa truyền đến. Thực mau sau đó thì cậu nhóc đã vọt tới đây.
“Anh ở đây à, Gintoki… Ông bị làm sao vậy?”
“Uống say mà thôi… Có điều em tới cũng đúng lúc đó! Phụ giúp một chút đi!” Gintoki vội vã nói.
Đừng hỏi làm sao một đứa bé mới hai tuổi có thể giúp khiêng đồ, dù sao đây cũng là Vua Hải Tặc một thế giới không hợp lý.
Gintoki và Luffy cõng Garp trở về nhà.
Đột nhiên Gintoki hỏi: “Luffy em có thích ông nội không?”
“Thích chứ!” Luffy không chút do dự trả lời: “Nhưng mà em ghét ông ấy đánh em!”
“Cũng đúng ha, điểm này của ông già chết tiệt thật khiến người ta ghét mà!”
Gintoki cười cười nhìn Luffy.
“Luffy à, đồng đội rất quan trọng. Nhưng mà, quan tâm yêu quý người nhà của em cũng quan trọng như vậy, thậm chí càng quan trọng hơn. Chỉ duy nhất điều này, em nhất định không được quên mất.”
Lúc này tuy rằng Luffy còn chưa hiểu lắm ý của Gintoki. Có điều, cậu nhóc vẫn nhìn Gintoki rồi gật đầu thật mạnh.