Chương 4: Mỹ nhân như ngọc
Đồng Ca không trở về võ quán mà dùng khinh công chạy về phía sơn trại.
Cặp râu cá trê kia đã theo Đồng Ca từ năm nàng 13 tuổi, nàng rất ít khi gỡ xuống trước mặt mọi người, bởi vì nếu thấy được gương mặt thật của nàng người nhìn đều sẽ bị kinh ngạc.
Không phải nàng không dám để mặt thật đối diện với mọi người, mà vì nàng không muốn đưa tới rất nhiều phiền toái không cần thiết, huống chi mọi người cũng đã quen với khuôn mặt nàng khi dán râu.
Vừa rồi đánh nhau thực sự vui vẻ. Vốn Đồng Ca không ôm hy vọng gì với người này, không ngờ người này tướng mạo bình thường thực lực lại không yếu.
Nhưng mà vẫn chưa bằng nàng, điểm này khiến Đồng Ca rất đắc ý.
Đồng Ca, xem như là thiên tài học võ, gân cốt thích hợp, đầu óc linh hoạt, quan trọng nhất là nàng có khả năng đã gặp qua một lần nhất định không quên, dù công phu gì, thi triển trước mặt nàng một lần, nàng đều có thể nhớ và lặp lại được ngay.
Trở thành cao thủ sẽ có một loại tịch mịch không tìm được đối thủ. Đồng Ca rất thích đối thủ có thực lực ngang hàng, trừ việc có được niềm vui khi thi đấu, nàng còn có thể học được tinh hoa võ thuật từ họ. Nói trắng ra Đồng Ca là một người mê võ nghệ, say mê nghiên cứu sự tinh thâm của võ học.
Đồng Ca vừa nghĩ đến chiêu thức sắc bén kỳ lạ của nam tử kia, liền dừng bước, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, luyện lại một lần chiêu thức trong trí nhớ, khiến chim chóc trong rừng bị kinh động bay tán loạn, tàn phá vô số cỏ cây, luyện xong, Đồng Ca đã học được toàn bộ chiêu số của nam tử kia.
Đồng Ca cười lớn thu kiếm, ngoài hưng phấn vẫn không quên tự tâng bốc mình một câu, “Con mẹ nó, lão tử thật đúng là thiên tài!”
Đồng Ca lau mồ hôi trên trán, nghĩ hôm nay gặt hái không nhỏ, nghe thấy mùi mồ hôi trên người, nàng cau mày nhăn mũi, bay vọt đi, nhảy ào vào một hồ nước khá lớn.
Đồng Ca mặc dù lớn lên trong một đám nam nhân, nhưng không có nhiễm thói quen ở bẩn của nam nhân, cực kỳ chú trọng vệ sinh thân thể.
Đồng Ca lặn xuống đáy hồ, bắt đầu xoay tròn giống như cá nhỏ, sau đó trồi lên mặt nước, nước hồ làm ướt mái tóc đen như mực của nàng, cả người nàng tản ra ánh sáng lóng lánh, còn thanh lệ hơn cả hoa sen.
Quần áo ướt đẫm vẫn mặc trên người làm Đồng Ca không được thoải mái, nàng bèn cởi hết, rồi tiện tay ném đi. Quần áo treo lủng lẳng trên cành cây.
Trong hồ nước trong xanh thấy đáy, nàng thỏa sức bơi lội, hưởng thụ mát mẻ của nước.....
Cảnh sắc tuyệt mỹ như vậy đáng tiếc không ai nhìn thấy, tiện nghi cho hoa cỏ cây cối bốn phía.
Đồng Ca bơi mấy vòng, thích thú cất tiếng cười.
“Nương tử xinh đẹp, thân hình như rắn nước, dáng người lả lướt, miệng như quả đào, lưỡi đong đưa, mời người nếm, làm trái tim ca ca xao động; hoa đào nở rộ, thân mình động, cái mông lắc lắc, khiến ca ca mất hồn.”
Tiếng hát kết hợp nũng nịu của nữ nhân và phóng khoáng của nam nhân, tạo nét đặc trưng riêng, vang vọng giữa núi rừng.
Trước giờ, Đồng Ca xen lẫn trong đám nam nhân, ngày ngày nghe những nam nhân kia hát, dần dà chẳng cần học cũng nhớ, nàng biết đâu bài hát này, nam nhân hát thì được chứ nữ nhân thì không, ý tứ trong bài hát nàng nửa hiểu nửa không, ai kêu nàng là thiên tài võ học, mà văn học thì ngu ngốc làm chi!
Đoàn Thịnh thản nhiên nói: “Không còn kịp rồi.”
Xung quanh Đoàn Thịnh và Đoàn Lâm có 10 tên áo đen che mặt, hai người đâu lưng lại với nhau, rút kiếm nghênh địch, đồng thời 10 tên áo đen cũng bắt đầu tấn công.
Đoàn Thịnh quét một đường kiếm, kiếm khí đánh về phía tên áo đen, hắn kêu thảm một tiếng, ngã xuống.
Mấy tên còn lại thấy đồng bọn chết thảm, càng tấn công mãnh liệt, ra tay tàn nhẫn, toàn những chiêu thức lấy mạng người, quả là sát thủ lãnh khốc vô tình.
Đoàn Thịnh và Đoàn Lâm nghiêm túc chiến đấu, không dám lơ là chút nào. Đoàn Lâm cố sức bảo vệ Đoàn Thịnh, thậm chí lúc nguy hiểm còn lấy thân ngăn cản. Trận chiến hết sức thảm thiết, lấy 2 địch 10, hai người bị bao vây bốn phía, máu chảy thành sông.
Đối phương mặc dù cũng đổ máu, nhưng bọn sát thủ chơi chiêu liều, nên rõ ràng hai người không phải đối thủ của chúng, Đoàn Thịnh và Đoàn Lâm bị bức phải liên tục lùi về sau.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, hai người chiến đấu hăng hái, gϊếŧ đỏ cả mắt.
“Tam gia, ngài đi mau, thuộc hạ ở lại cản bọn chúng.” Đoàn Lâm nói.
Tình hình thế này, Đoàn Lâm căn bản không thể nào chống đỡ được, để lại một mình hắn, chắc hẳn sẽ bị bọn sát thủ phân thây.
Đoàn Thịnh cười khổ: “Đoàn Lâm, bọn chúng nhằm vào ta.”
“Tam gia, ngài đi mau, ngài không thể có chuyện gì.” mặt Đoàn Lâm dính đầy máu tươi, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.
“Muốn đi?! Trừ địa ngục các ngươi không thể đi nơi nào khác!” một tên xem ra là cầm đầu bọn sát thủ nói.
“Phong Xiết Quyết, tổ chức sát thủ thần bí nhất giang hồ.” Đoàn Thịnh nói.
“Nhãn lực thật tốt.” Tên cầm đầu nở nụ cười lạnh lẽo như băng.
“Các ngươi làm việc cũng là vì tiền, nếu ta tình nguyện trả cao gấp 5 lần, các hạ có thể dừng tay hay không.”
“Giang hồ có quy tắc của giang hồ, tổ chức có kỷ luật của tổ chức, ta đã nhận lệnh, trừ cái đầu của ngươi, cái gì cũng không muốn.”
Nói xong hắn vung tay lên, tiếp tục phát động công kích.
“Biết tam gia nhà ta là ai không? Các ngươi dám động ngài, quả thực là tự tìm chết.” Đoàn Lâm đe dọa.
Tên cầm đầu híp mắt: “Chẳng cần biết hắn là ai, chỉ cần Phong Xiết Quyết nhận, chúng ta sẽ lấy đầu hắn xuống.”
“Ngươi.....ngươi.........thật không biết trời cao đất rộng.” Đoàn Lâm tức giận mắng.
Đoàn Thịnh bĩu môi, kiếm dài nghiêng phải, kiếm phong ghê người, máu tươi từng giọt nhỏ xuống, vẻ mặt hắn nghiêm nghị, thấy chết không sờn.
Đoàn Lâm đã bị thương, vẫn anh dũng gϊếŧ địch.
Đoàn Thịnh nháy mắt ra hiệu với Đoàn Lâm, Đoàn Lâm hiểu ý phối hợp với Đoàn Thịnh vừa đánh vừa rút lui, tình huống lấy ít địch nhiều thế này, ngoan cố chống lại không phải ý hay, tốt nhất là tìm cơ hội chạy trốn, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt.
Táng mạng ở đây rất vô ích, đặc biệt là người như Đoàn Thịnh.
: Mỹ nhân như ngọc
Hai người bị thương nhiều chỗ, 10 tên kia cũng chết hết một nửa, nhưng vẫn là lấy ít địch nhiều, cứ đánh luân phiên thế này thể lực tiêu hao quá lớn, đến lúc này hai người đã lộ vẻ mệt mỏi, có vẻ không duy trì được lâu nữa.
Đoàn Lâm đâm một kiếm về trước, mặt đầy máu tươi la lớn: “Đi mau!”
Đoàn Thịnh không đi, đến bên cạnh Đoàn Lâm đỡ cho Đoàn Lâm một chiêu, hắn không thể đi, Đoàn Lâm tuy là thuộc hạ của hắn, nhưng hai người chơi chung từ nhỏ tới lớn, hắn xem Đoàn Lâm là anh em, bạn bè.
Đoàn Thịnh quát to một tiếng: “Đi!”
Hai người rút lui, bọn sát thủ vẫn tiếp tục theo sát không tha.
Đoàn Lâm bị thương nặng hơn, Đoàn Thịnh đỡ hắn, hai người hơi lảo đảo, nhưng vẫn không dám chậm trễ xíu nào.
“Gia, đừng quan tâm thuộc hạ, ngài đi mau! Coi như thuộc hạ cầu xin ngài......ngộ nhỡ ngài có chuyện gì, dù thuộc hạ có 10 cái đầu cũng không đủ chém!” Đoàn Lâm nói.
Đoàn Thịnh kiên nghị nói: “Chúng ta sẽ còn sống thoát ra.”
Giờ phút này, vị trí của hai người cách nơi Đồng Ca tắm chỉ 100 thước, sau lưng sát thủ sắp đến gần.
Tiếng đánh nhau lại nổi lên, đao quang kiếm ảnh, kèm theo những tiếng kêu thảm thiết.
Đoàn Thịnh và Đoàn Lâm đã sắp chịu không nổi, ngay lúc tưởng sẽ chết dưới lưỡi đao, một tiếng phá nước vang lên, có bóng người bay tới.
Cả người nàng ướt nước, mái tóc đen bóng làm bật lên khuôn mặt trắng ngọc, đôi mắt to sáng ngời, mũi cao, môi đỏ mọng, một bên râu còn lại đã sớm chìm vào đáy hồ lúc tắm.
Vẻ đẹp của nàng không có quyến rũ vốn có của nữ nhân mà là một loại phóng khoáng mạnh mẽ, tự nhiên thoải mái.
Dung mạo hiếm có trên thế gian như vậy khiến Đoàn Thịnh, Đoàn Lâm và bọn sát thủ cũng phải mất hồn.
Đoàn Thịnh không cách nào hình dung được kinh ngạc trong lòng lúc này, nữ tử này có chút quen thuộc, nếu như hắn đoán không lầm, nàng hẳn là Đồng Ca ! Không ngờ tháo xuống bộ râu, lại là vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế.
Tay nàng vừa nhấc, mấy cục đá đánh trúng mấy bên sát thủ bên cạnh Đoàn Thịnh và Đoàn Lâm, sau đó nàng chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng như tiên nữ hạ phàm.
Những sát thủ kia hồi thần lại, người lãnh khốc tuyệt tình đến đâu trời sanh vẫn có thương tiếc với những thứ tốt đẹp, tên sát thủ không trực tiếp vọt tới tiêu diệt nàng, mà khuyên bảo: “Cô nương, chuyện này không liên quan đến cô, tốt nhất không nên nhúng tay vào để tránh liên lụy oan.”
Đồng Ca nhíu mày, chắp tay trước ngực, “Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là đạo nghĩa giang hồ, huống chi, các người làm ồn lão tử tắm, ngươi nói ta có thể mặc kệ sao?”
Theo cách nói của Đồng Ca, về công về tư nàng đều phải quản chuyện này, mặc kệ là vì đạo nghĩa giang hồ hay là vì mình. Nàng vừa mở miệng, mặc dù phong cách tiêu sái không hề giảm, nhưng hình tượng đã hoàn toàn sụp đổ, những người có mặt đều há hốc mồm, không ai ngờ người thanh tú như thế lại ngang ngược và thô lỗ thế này.
“Cô nương, đừng cậy mạnh, làm bị thương tuyệt thế mỹ nhân như cô rất tội lỗi, nếu không như vầy đi, cô nương ngồi xuống một bên nghỉ ngơi, thuận tiện xem diễn, có lợi cho cả thể xác lẫn tinh thần.” tên cầm đầu khuyên bảo.
Đồng Ca trừng mắt, mị nhãn mênh mông làm người ta không thể rời mắt, nàng rất tức giận, đến tận giờ vẫn chưa có ai dám xem thường nàng như vậy.
“Ta cho rằng hoạt động gân cốt một chút càng có lợi cho cả thể xác và tinh thần hơn!”
Nói xong, nàng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đánh về phía tên cầm đầu, sử dụng bộ kiếm pháp mới vừa học kia.
“Tự thủy nhất đao! Giang Tiểu Thủy là gì của cô?” Tên cầm đầu liếc mắt liền nhìn ra võ công của nàng.
“Không biết.”
Trong lúc Đồng Ca tấn công tên cầm đầu, bọn sát thủ còn lại cũng tấn công Đoàn Thịnh và Đoàn Lâm, hai người vốn đã bị thương, giờ có vẻ đuối sức.
Đồng Ca thấy tình huống không ổn, bèn vọt người đến bên Đoàn Thịnh, một kiếm giải quyết tên sát thủ bên cạnh Đoàn Thịnh, nhuyễn kiếm nhuốm máu, nàng run tay phải, giọt máu rơi xuống, nhuyễn kiếm lại khôi phục sáng bóng như lúc đầu.
Tên cầm đầu thấy Đồng Ca đã gϊếŧ thủ hạ của hắn, ánh mắt phát lạnh: “Thật không ngờ! Vậy chớ trách ta không biết thương hương tiếc ngọc.” nói xong, hắn vung tay lên, ba tên sát thủ còn lại tiếp tục nhào tới.
Đồng Ca vẽ một đường kiếm nghênh đón, ngăn chặn công kích của ba tên sát thủ, không cho tên nào vượt qua. Nàng càng đánh càng hăng, kiếm khí như cầu vòng, sắc bén như điện, kiếm thế biến hóa khôn lường, nàng nhanh nhẹn mềm dẻo, đánh với ba người vẫn nhẹ nhàng.
Đoàn Thịnh và Đoàn Lâm âm thầm tán thưởng! Không ngờ Đồng Ca còn nhỏ, võ công lại cao sâu như vậy, Đoàn Thịnh ngoài thưởng thức, trong tim còn có một loại tình cảm không hiểu bỗng nhiên sinh ra.
Thấy ba tên sát thủ mãi vẫn không đột phá được phòng tuyến của Đồng Ca, tên cầm đầu bèn cầm kiếm đâm tới, sát khí lẫm liệt. Đồng Ca phất kiếm, hét lớn một tiếng, kiếm phong quét qua da thịt ba tên sát thủ, khiến chúng bị trọng thương, máu tươi chảy ròng ròng.
Đồng Ca đảo kiếm qua, đánh về tên cầm đầu, hai người tiếp tục kịch chiến. Tên cầm đầu xuống tay không lưu tình, sử dụng toàn sát chiêu.
Đoàn Thịnh ở phía sau âm thầm đổ mồ hôi hột thay Đồng Ca.
“Cô nương, cẩn thận!” Đoàn Thịnh hô lên.
Đồng Ca quay đầu, tự tin cười, ánh mắt chợt lóe tung ra sát chiêu! Nàng vọt ra sau lưng tên cầm đầu, đâm vào bả vai hắn, hắn nhịn đau lui về phía sau, máu tươi bắn ra bốn phía.
Tên cầm đầu căm tức nhìn Đồng Ca và Đoàn Thịnh, trong mắt có phẫn hận và không cam lòng, nhưng hiểu được cái gì là biết thời biết thế, hắn nhanh chóng móc ra đạn khói nói: “Rút lui!” trong làn khói dày đặc, hắn và bọn thuộc hạ sót lại biến mất không thấy tăm hơi.
Đồng Ca ung dung thu kiếm, xoay người đến bên cạnh Đoàn Thịnh, “Hai người vẫn ổn chứ!”
Nhìn dung nhan tuyệt sắc gần như vậy, càng khiến người ta động lòng.
Đồng Ca thấy ánh mắt Đoàn Thịnh, đột nhiên phát hiện trên mặt mình không có bộ râu, vì vậy nàng xoay người đưa lưng về phía hai người.
Đoàn Thịnh nói: “Không có gì đáng ngại. Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp!”
“Chuyện nhỏ.” nói xong, nàng nhún chân, thản nhiên rời đi, không có khách sao dư thừa, cũng không lưu luyến chút nào.
“Tam gia, chỗ này không nên ở lâu, chúng ta mau rời đi thôi.”
Đoàn Thịnh thu hồi tầm mắt, hai người kéo đỡ nhau rời đi, vừa rồi bọn họ đã uống thuốc chữa thương tốt nhất, việc phải làm hiện tại là tìm một chỗ an toàn, nghỉ ngơi lấy lại sức.