Chương 13: Bất lực
Đồng Ca cả đêm mộng đẹp, không chỉ ngủ ngon, bên cạnh còn có một chiếc gối ôm mềm mềm ấm ấm, nàng thoải mái lật người, cả tay chân bám vào gối ôm như gấu Koala, mơ hồ ngủ tiếp.
Nhưng Đồng Ca càng ngủ càng thấy có gì đó không đúng, trên gối ôm kia có chỗ cứ nảy nảy lên theo nhịp, Đồng Ca đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng đẩy một phát, sau đó chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, âm thanh của một người bị dính vào tường rồi lăn xuống.
“Ngươi.... Ngươi........ Ngươi.......” Đồng Ca nói không nên lời, đại khái là vừa ngủ dậy nên chưa tỉnh hẳn.
“Ngươi không sao chứ!” rốt cuộc Đồng Ca tỉnh táo lại, nàng qua chỗ Đoàn Thịnh, vẻ mặt áy náy hỏi.
Đoàn Thịnh co quắp mặt, xoa đầu ngồi dậy, cười khổ nói: “Nương tử thật là dũng mãnh phi thường!”
Đồng Ca kéo miệng cười gượng, nghiêng đầu, cảm giác có gì đó không đúng: “Nhìn ngươi có vẻ là người luyện võ, sau có thể không chịu nổi một đẩy này?!” vừa nói nàng vừa nắm lấy cổ tay Đoàn Thịnh, nhíu mày, “Tôn trưởng lão điểm huyệt của ngươi?”
Đoàn Thịnh chỉ cười không nói.
Đồng Ca đen mặt, nghiêm túc nhìn Đoàn Thịnh, nói: “Tôn trưởng lão ép ngươi lấy ta phải không?”
Con ngươi đen như mực của Đoàn Thịnh hơi gợn sóng, hắn nhẹ mỉm cười như gió xuân tháng ba: “Nương tử, nàng nghĩ nhiều quá, nếu ta không muốn, không ai có thể ép ta được. Ta nói rồi, nàng là một cô nương đặc biệt, có thể lấy nàng đó là phúc khí của ta.”
Đồng Ca mất tự nhiên tránh ánh mắt của hắn, “Vậy huyệt đạo của ngươi là sao?”
Đoàn Thịnh vẫn cười, cố ra vẻ bí hiểm nói: “Cái này để Tôn trưởng lão nói cho nàng biết đi.”
Đồng Ca không nói, đứng dậy thay quần áo.
Đồng Ca vừa mở cửa phòng, Tôn trưởng lão và những người núp đằng sau đồng loạt ngã nhào vào. Bọn họ quá tò mò nên mới sáng sớm đã chạy tới đây nghe lén.
Mấy người bị ngã rối rít đứng dậy, phủi phủi bụi bậm trên người, thản nhiên như không có gì, cặp mắt không ngừng hướng trong phòng nhìn nhìn ~
Giang Tiểu Thủy vẻ mặt kỳ lạ hỏi: “Đồng Ca, tối qua ngủ ngon không?”
Tôn trưởng lão cốc đầu Giang Tiểu Thủy một cái: “Điều này còn cần ngươi hỏi sao? Ngươi xem, mặt đại vương chúng ta tỏa sáng thế kia, giống như ngủ không ngon hả ?”
Giang Tiểu Thủy giật giật khóe mắt, không phản bác, mà nhìn chằm chằm Đoàn Thịnh đang đi tới.
Sắc mặt Đoàn Thịnh trắng nhợt, dưới mắt có quầng thâm, bước chân có chút lảo đảo, đây vốn là do mất ngủ cộng thêm trúng độc, nhưng trong mắt Tôn trưởng lão và đám người kia lại thành ý nghĩa khác.
Tôn trưởng lão tiến lên, thân thiết cầm tay Đoàn Thịnh, “Vương phu, tối qua khổ cực cho ngài quá!”
Đoàn Thịnh lúng túng rút tay về.
“Cẩu Đản, bưng đồ lên đây.”
Cẩu Đản chưa tới mùi thơm đã tới trước, trong khay có hai chén nước canh thơm phức, Tôn trưởng lão đưa cho Đoàn Thịnh và Đồng Ca mỗi người một chén.
Đồng Ca không nghi ngờ gì uống một hớp, thấy vị có chút lạ, bèn hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thuốc an thai.” Tôn trưởng lão nói xong vẻ mặt rất hài lòng.
“Phốc ~” Đồng Ca không chút hình tượng phun nước thuốc ra, Tôn trưởng lão đứng gần nàng nhất nên hứng hết, trên mặt lão đầy nước thuốc, nước thuốc còn nhỏ tong tong từ chòm râu xuống.
Tôn trưởng lão đen mặt: “Đại vương, đã nói với ngài vô số lần rồi, gặp chuyện không được kích động, phải bình tĩnh, phải hiểu lễ phép, biết vệ sinh, chú ý hình tượng bản thân....”
Vẻ mặt Đồng Ca rất bất đắc dĩ.
“Tôn trưởng lão, mới giờ mà ngài cho Đồng đại uống thuốc dưỡng thai có phải là sớm quá không?” bà mối Trương hỏi.
“Không sớm, không sớm, thuốc an thai rất quan trọng, giúp phòng ngừa sự cố, uống sớm bảo vệ tốt thai nhi, về sau sẽ không có gì sơ xuất. Ngươi xem, đại vương nhà chúng ta tính tình hiếu động, ta thiệt lo lắng mà!”
Mọi người nhìn nhau: “Có loại lý luận này sao?”
Tôn trưởng lão nhìn Đoàn Thịnh: “Vương phu, uống đi! Nhân lúc còn nóng mau uống, lạnh uống không tốt, khó hấp thu.”
Đoàn Thịnh lo lắng hỏi “Tôn trưởng lão, đây là cái gì?”
Tôn trưởng lão nháy nháy mắt nói: “Yên tâm uống đi! Cho ngài bổ thân thể, bao ngài buổi tối có thể đại chiến 300 hiệp!!”
Đoàn Thịnh dở khóc dở cười. Đồng Ca vui sướиɠ khi người gặp họa, sống chết mặc bây. Vẻ mặt Giang Tiểu Thủy thì càng thêm kỳ lạ.
“Uống nhanh đi!” Tôn trưởng lão không nhịn được thúc giục.
Đoàn Thịnh liếc nhìn Đồng Ca, do dự cầm chén đưa đến bên miệng, Tôn trưởng lão giơ tay đẩy, nước canh liền đổ tọt vào miệng Đoàn Thịnh.
Tôn trưởng lão vỗ vỗ tay: “Đại vương, vương phu, hai người đi theo ta.”
“Làm gì?”
“Bên ngoài còn một đám huynh đệ đang chờ! Hôm nay là ngày đầu thành thân, vương phu phải đi gặp các huynh đệ, để quen biết nhau, nói vài câu chúc mừng.”
Đồng Ca hăng hái đi trước, Đoàn Thịnh và Tôn trưởng lão theo sau, tiếp theo là Vương Sơn, Giang Tiểu Thủy. Còn bà mai Trương chờ mọi người đi xong, liền nhanh chóng chạy vào trong hỉ phòng.
Đoàn Thịnh lảo đảo một cái, may mà có Tôn trưởng lão bên cạnh vịn hắn.
Mắt Đoàn Thịnh sâu thẳm, cuộc sống thật đúng là một hồi kịch, hắn đường đường là hoàng tử, chỉ qua một đêm đã trở thành tướng công của Nữ Sơn Đại Vương, từ người hoàng gia trở thành giặc cướp, mà buồn cười nhất là chuyển biến như vậy vẫn là hắn cam tâm tình nguyện.
Đồng Ca đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tôn trưởng lão: “Tại sao ngài lại phong bế võ công của hắn?”
Tôn trưởng lão chột dạ tránh ánh mắt của nàng, cười ha hả nói: “ Việc này à! Là do..... Cái đó.....” Tôn trưởng lão đảo mắt: “ Đại vương, chuyện này nói sau đi, thời gian không còn sớm nữa, các huynh đệ đang chờ đó!”
Đồng Ca cười thâm trầm, cau chặt mày, “Được, cho ngài thời gian nghĩ lý do.”
Trong nháy mắt mặt Tôn trưởng lão cứng ngắc, sau đó trừng mắt, bày ra bộ dạng uy nghiêm của người lớn, cãi chày cãi cối: “Cần gì thời gian nghĩ lý do chứ? Chỉ là chuyện này nói ra rất dài dòng, hơn nữa thời gian cấp bách, mới một hồi nữa nói cho con biết.”
Đồng Ca cười cười, trong mắt rõ ràng có nghi ngờ, nhưng nàng không nhiều lời nữa.
“Đồng đại ~ Đồng đại ~”
“Đồng đại ~ Đồng đại ~”
Âm thanh chấn trời, vang dội khắp sơn cốc. Chỗ sân rộng của sơn trại giờ phút này đã tụ tập rất nhiều người, nam nhân đứng bên trái, nữ nhân đứng bên phải, trẻ con thì chạy loạn khắp nơi.
Lần này vì trượng phu mới của Đồng Ca, mọi người trong sơn trại từ người già đến trẻ đều xuất hiện, mấy trăm người tụ tập tại sân rộng, trông rất hoành tráng.
Đồng Ca dẫn đầu đoàn người bước vào, mọi người đều chăm chú nhìn Đoàn Thịnh. Đoàn Thịnh vẫn bình tĩnh thong dong, không hề bị hù dọa bởi khí thế trước mắt.
Đồng Ca vung tay lên, tiếng hô lập tức dừng lại.
Dưới ánh sáng mặt trời, cả người Đồng Ca tản ra sức sống vô hạn, nàng dõng dạc tuyên bố: “Các hương thân, chúng ta đã thành công chuyển từ thổ phỉ thành lương dân, hiện tại mọi người an cư lạc nghiệp sống vui vẻ, cuộc sống coi như mỹ mãn. Bước kế tiếp, chúng ta sẽ tiếp tục phát triển thành tiểu phú hộ.”
“Đồng đại ~~ Đồng đại ~~ chúng tôi ủng hộ ngài!!” Các nam nhân thì nhiệt huyết sục sôi, phụ nữ và trẻ con thì lệ nóng đầy mắt.
Đồng Ca đứng dưới ánh mặt trời, nguời nàng như tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, trong nháy mắt, Đoàn Thịnh cảm thấy nàng trời sinh là người để mọi người chú mục.
Đồng Ca vui vẻ cười tiếp nhận hoan hô của mọi người, quên mất tiêu chuyện phải giới thiệu Đoàn Thịnh, cho đến khi Tôn trưởng lão đứng bên cạnh ho khan vài tiếng, nàng mới sực nhớ ra việc chính, bèn nháy nháy mắt với Đoàn Thịnh.
“Đây là..... Để ta giới thiệu với mọi người, vị này chính là tướng công của ta.”
Tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo đồng thời vang lên. Mọi người đang mong chờ lời kế tiếp của Đồng Ca, ai ngờ nàng nói: “Hết rồi.” nàng thật sự không biết phải nói gì tiếp.
“Vậy thì, xin mời tướng công mới nói đôi câu với mọi người!” Tôn trưởng lão giải vây.
“Được ~ được ~”
Đoàn Thịnh hơi hơi bất đắc dĩ, một là không biết phải nói gì, hai là lo lắng thân phận của hắn sẽ bị tiết lộ ra ngoài, bọn sát thủ mấy ngày trước chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Đoàn Thịnh nhìn mọi người nói: “Kể từ tối qua, Đồng Ca chính là thê của ta, những người ái mộ nàng trước kia, xin dừng lại tất cả mọi ảo tưởng đối với nàng, nếu không, ta sẽ không khách khí.”
Tuyên bố bá đạo của Đoàn Thịnh khiến mọi người vô cùng bất ngờ, đặc biệt là Đồng Ca và Tôn trưởng lão, vốn tưởng rằng Đoàn Thịnh là một nam tử ôn hòa nho nhã, không ngờ hắn cũng có một mặt bá đạo thế này.
Mà giật mình nhất là những nam tử đem Đồng Ca làm người tình trong mộng kia, đây rõ ràng là một phong chiến thư, trực tiếp khiêu chiến lửa giận của mọi người, nhưng không có ai dám lên tiếng.
Gió nhẹ thổi qua, làm vạt áo Đoàn Thịnh tung bay, trên người hắn tản ra một loại uy nghiêm không thể kháng cự, ung dung sang quý, không giận mà uy.
Tôn trưởng lão híp mắt quan sát Đoàn Thịnh, người này hẳn không phải là vật trong ao, hình như lúc đầu mình đã quá coi thường nó!
Kết thúc buổi giới thiệu, Tôn trưởng lão ra lệnh Đồng Ca phải nghỉ ngơi ba ngày, ở nhà làm bạn với tướng công mới, sau đó chạy mất không thấy bóng dáng.
Tôn trưởng lão có thể tránh thoát Đồng Ca, nhưng không tránh khỏi ánh mắt của Giang Tiểu Thủy.
Trong một căn phòng nào đó, bà mai Trương và Tôn trưởng lão đang vây quanh đống ga trải giường giường màu đỏ tìm kiếm.
“Sao lại không có, hơn nữa nhìn nó rất sạch sẽ.” bà mai Trương vừa lật tìm vừa nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Tôn trưởng lão, bọn họ chưa viên phòng.” rốt cuộc bà mai Trương đưa ra kết luận.
“Cái gì?” Tôn trưởng lão dựng râu lên.
“Không thể nào! Rõ ràng ta đã cho Hợp hoan tán vào rượu, thuốc đó mạnh như vậy, dù có là nam nữ trinh liệt cũng không chịu nổi, sao có thể không viên phòng?!” Tôn trưởng lão lắc đầu nói.
“Hơn nữa, sáng nay, mặt mày đại vương rạng rỡ, còn bộ dáng vương phu thì như trải qua ‘vận động’ quá độ, nói không viên phòng là không thể nào.”
“Tôn trưởng lão, tin tưởng ta, ta dùng mấy chục năm kinh nghiệm ra bảo đảm, phán đoán của ta là hoàn toàn chính xác.”
“A a, làm sao có thể!” Tôn trưởng lão gần như phát điên, lão đang sốt ruột ôm cháu nha!
“Nếu tướng công là người bất lực, vậy việc này hoàn toàn có thể.” Giang Tiểu Thủy hợp thời xuất hiện trước mặt hai người.