Chương 46: Rốt Cuộc Là Ai Không Hiểu Ai.

Đêm hôm đó, Mạc Tố Tình không từ chối, Diệp Chung Giác dường như rất tàn nhẫn, hành cô cả đêm, từ nhà tắm đến lên giường, Mạc Tố Tình cảm thấy toàn thân đau đớn như bị xé ra.

Ngày hôm sau, khi Mạc Tố Tình thức dậy, xung quanh đã trở nên trống rỗng và lạnh lẽo, Diệp Chung Giác sớm đã tỉnh dậy và rời đi rồi.

Sau khi Mạc Tố Tình thức giấc mới phát hiện, anh thực sự không còn ở đây, anh không để lại cho cô bất cứ lời nhắn nào.

Trong lòng Mạc Tố Tình có chút oan ức và buồn bã, cô đã để anh làm chuyện đó tối qua, sao hôm nay anh vẫn còn như vậy.

Mạc Tố Tình buồn bã kết thúc bữa ăn và đi làm, cả một ngày cô như người mất hồn, không chú ý làm được việc gì.

Dường như chiều qua bị Diệp Chung Giác đả kích một trận, cả ngày hôm nay Trương Vũ

Bân bơ phờ, không có tinh thần làm việc, cũng không đến tìm Mạc Tố Tình.

Lệnh Hề Dao thấy Mạc Tố Tình có gì đó không đúng, nhưng khi cô hỏi thì Mạc Tố Tình lại không nói gì, khiến Lệnh Hề Dao vô cùng lo lắng.

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Chung Giác và Mạc Tố Tình hầu như không gặp nhau.

Mỗi ngày khi Mạc Tố Tình trở về nhà, anh ấy đều chưa về, sáng sớm khi cô thức giấc thì đã không thấy anh bên cạnh, chỉ có những nếp gấp ở phía bên kia giường cho thấy anh có về đêm qua.

Gần như mỗi ngày Mạc Tổ Tình đều ở trạng thái như người mất hồn.

Tập đoàn Empire Phong Vân, toà nhà Empire.

Mấy ngày nay tất cả nhân viên làm ở tập đoàn đều hoảng loạn, bất kể họ làm gì đều rất cẩn thận, sợ làm sai cái gì sẽ bị tổng giám đốc sa thải.

Mấy ngày nay tâm trạng của Diệp Chung Giác không tốt, ngày nào cũng lạnh lùng, gần như quản lý bộ phận nào cũng bị anh dạy dỗ cho một trận.

Mặc dù Diệp Chung Giác vẫn thường có biểu cảm lạnh lùng như vậy, nhưng mọi

người đều có thể cảm thấy được tâm trạng của anh mấy ngày nay không tốt, gây ra áp lực rất lớn cho toàn bộ toà Empire.

Lâm Nhiên là đau khổ nhất, mỗi ngày anh đều phải nhận lấy ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao của Diệp Chung Giác, anh hận không thể tìm ra nguồn cớ để giúp cho tâm trạng của sếp nhanh chóng tốt lên.

Đáng tiếc, anh căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra với Diệp Chung Giác.

Tất cả những người đứng đầu và giám đốc bên dưới đều hỏi anh, mong anh có thể nói chuyện với Diệp Chung Giác, đừng lạnh lùng khiến mọi người sợ chết khϊếp thế này nữa.

Lâm Nhiên sắp khóc đến nơi rồi, anh cũng không biết tại sao sếp lại không vui như vậy, mọi người hiểu chưa!

Mạc Tổ Tình suy nghĩ rất lâu, nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ thực sự phát điên mất.

Tối nay về nhà, sau khi Mạc Tố Tình ăn cơm và tắm xong, cầm máy tính ngồi trên giường đọc tiểu thuyết, cô thực sự buồn ngủ díu cả mắt rồi, phải nhanh chóng đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, Mạc Tố Tình lập tức thấy mình đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cô tiếp tục

cầm máy tính đọc tiểu thuyết.

Mãi đến gần 12 giờ tối, Mạc Tố Tình mới nghe thấy tiếng mở cửa vang lên.

Cô nhanh chóng xuống giường, vừa mở cửa phòng ngủ liền nhìn thấy Diệp Chúng Giác đứng ở phòng khách, trong tay cầm áo khoác.

Anh cho rằng Mạc Tố Tình đã ngủ rồi, mấy ngày nay mỗi khi anh trở về đều thấy Mạc Tố Tình đã ngủ rồi.

Mạc Tố Tình chỉ bật một chiếc đèn tường trong phòng khách.

Trong ánh đèn vàng mờ ảo, gương mặt Diệp Chung Giác hiện rõ sự mệt mỏi, gương mặt không chút biểu cảm nhìn Mạc Tố Tình, sững người.

Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy trong suốt 2 phút.

Cuối cùng, Mạc Tố Tình lên tiếng trước, cô thực sự không nhìn nổi nữa, sắc mặt của Diệp Chung Giác trông rất mệt mỏi, cô không muốn làm trì hoãn giấc ngủ của anh: "Em muốn nói chuyện với anh một chút.



Diệp Chung Giác nhìn sâu vào mắt cô, dường như nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

Nhưng anh từ đầu đến cuối đều không nói gì, bầu không khí tiếp tục chìm vào im

lặng.

Mạc Tố Tình không nhịn nổi nữa, trong lòng vô cùng khó chịu, không cần biết xảy ra chuyện gì, cô đều có thể giải thích, nhưng dáng vẻ không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình của anh, cô thực sự chịu không nổi.

Cô chợt nghĩ đến một từ, bạo lực lạnh.

Đây chính là cái mà người nói là bạo lực lạnh đó sao, Diệp Chung Giác từ lúc không nói với cô anh có chuyện gì, luôn đối với cô bằng vẻ lạnh lùng, như một bức tường ngăn giữa họ, hai người giống như người xa lạ sống chung một nhà vậy.

Mạc Tố Tình không thể như lúc mới bắt đầu xem như không biết không thấy, suy cho cùng, Diệp Chung Giác cũng đã từ từ bước vào trái tim cô, cô không thể không thừa nhận, yêu một người đàn ông là chuyện quá dễ dàng.

Cả người anh đều toát lên vẻ nguy hiểm chết người, nhưng lại quyến rũ như hoa anh túc khiến người khác say đắm, giống như ma tuý khiến người khác nghiện, vô cùng nguy hiểm, vô cùng hấp dẫn khiến người khác dễ dàng mê đắm.

Cho dù cô biết rõ ràng rằng nguy hiểm nhưng vẫn muốn chậm rãi từng bước đi vào đó.

Đứng trước sự im lặng của Diệp Chung Giác, Mạc Tố Tình một lần nữa tìm lại được sự can đảm: "Anh có thể đừng như vậy không, có chuyện gì chúng ta không thể cùng nhau ngồi xuống nói chuyện sao?"

Diệp Chung Giác từng bước từng bước tiến về phía Mạc Tố Tình.

Khi chỉ còn cách Mạc Tố Tình một bước chân, cô vô thức siết chặt tay áo ngủ, lùi lại một bước.

Diệp Chung Giác nheo mắt đầy nguy hiểm, toàn thân toả ra một luồng khí lạnh: "Sao? Em sợ tôi?"

Toàn bộ dây thần kinh trong đầu Mạc Tổ Tình như căng ra, cả người vô cùng lo lắng.

Cô nhìn chằm chằm Diệp Chung Giác như một đứa ngốc.

Không khí trầm mặc vẫn âm thầm chảy giữa họ, giây phút này, không ai biết hai người họ đang nghĩ cái gì.

Diệp Chung Giác nghiêm túc nhìn người con gái trước mặt mình.

Anh rất yêu cô, muốn ôm cô vào lòng mình, tình cảm tích lại sau 7 năm thầm yêu cô, không phải một đêm là có thể nói hết.

Nhưng anh lại không muốn cô biết, không muốn cô cảm thấy áp lực và xem đó là

gánh nặng.

Huống hồ, lòng kiêu ngạo và tự tôn không cho phép anh làm điều đó, tình yêu mà anh cần, từ trước đến giờ chính là thứ tình yêu tâm đầu ý hợp, đồng lòng đồng tâm.

Nhưng khi Quan Tử Hiến và Trương Vũ Bân xuất hiện, đã khiến anh nhận ra rằng, trong lòng cô anh không là gì cả.

Suy cho cùng, đối với cô, anh mới chỉ là người cô mới quen hơn một tháng.

Mạc Tố Tình rất lâu sau mới phản ứng lại, cô bối rối lắc lắc đầu: "Em không có!"

"Em không có vậy em trốn tránh cái gì? Em không có vậy sao tay em lại nắm chặt vậy?", giọng điệu của Diệp Chung Giác rất hung dữ, đôi mắt anh giận dữ nhìn vào đôi nay đang nắm chặt của Mạc Tố Tình.

Mạc Tố Tình vô thức đưa tay ra đằng sau, sau khi giấu tay ra đằng sau, cô hận không thể quay lại đập đầu vào tường, cô như vậy không phải vạch áo cho người xem lưng sao?

Cô lập tức ngẩng đầu, dường như muốn tự mình giải thích: "Em không có, em chỉ là.."

Trên mặt cô như viết đầy hai từ lo sợ, rất lâu vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.

Lúc này cô mới buồn bã phát hiện ra, lúc nào ở trước mặt Diệp Chung Giác, trái tim cô

đều rơi mất vài nhịp.

Khuôn mặt vô cảm của Diệp Chung Giác vẫn nhìn cô, dường như đang chờ đợi một lời giải thích.



Mạc Tố Tình suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được gì.

Cô nghiến răng, dũng cảm ngước nhìn Diệp Chung Giác, sợ gì chứ, cô cũng không làm chuyện gì thẹn với lòng, sao lại không dám đối diện với anh: "Em chính là muốn nói chuyện với anh, chúng ta có thể đừng như thế này không?"

"Đừng như thế này?", giọng nói của Diệp Chung Giác phẳng lặng như một làn nước đang chảy êm đềm.

Mạc Tố Tình vội vàng nói tiếp: "Chúng ta đừng im lặng nữa, nếu có hiểu lầm gì, em có thể giải thích, em và Trương Vũ Bân thực sự không có gì với nhau cả, em thừa nhận anh ta thích em, nhưng em đã nói rõ với anh ta rằng em đã kết hôn rồi, em không biết em làm gì khiến anh ta hiểu nhầm là anh ta vẫn còn cơ hội, nhưng em dám nói không thẹn với lòng, em với anh ta không có gì bất chính hay mờ ám, thực sự không có!"

Dáng vẻ nghiêm túc của Mạc Tố Tình, gần như là đang nói lời thề.

Đôi mắt của Diệp Chung Giác như một hồ

nước lạnh lẽo, căn bản không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Rất lâu sau anh mới khẽ nói: "Tố Tình, em nghĩ gì về chiếc xe BMW X phiên bản mới nhất đó?"

Mạc Tố Tình sững sờ, cảm thấy bản thân mình và Diệp Chung Giác không còn ở cùng một quỹ đạo, cô đang giải thích với anh chuyện cô và Trương Vũ Bân không có gì với nhau, sao anh lại hỏi cô một cách mơ hồ như thế.

Cô cau mày một lúc lâu, đột nhiên trong não xuất hiện một ý nghĩ.

Vậy là chiều hôm đó, lúc Diệp Chung Giác nhìn thấy cô và Trương Vũ Bân, anh ta kéo cô lên xe của anh ta, chiếc xe đó chính là chiếc BMW X phiên bản mới nhất.

Mạc Tố Tình vừa nghĩ đến đây, đột nhiên trái tim trở lên lạnh lẽo.

Chẳng lẽ trong lòng anh, cô là loại phụ nữ yêu thích những thứ phù phiếm đó sao.

Mạc Tố Tình không khỏi cười thầm, giọng nói vừa chế giễu vừa cay đắng: "Diệp Chung Giác, trong lòng anh, em là loại con gái yêu thích sự phù phiếm, nhìn thấy người giàu có và quyền lực thì hận không thể chạy đến bám vào, phải không?"

Câu nói cuối cùng, Mạc Tố Tình nhấn mạnh, nói một cách sắc sảo, cô không hiểu, mặc dù thời gian ở bên nhau không lâu, nhưng sao cô có thể để lại cho anh ấn tượng xấu như thế?

Anh biết gia đình cô có tiền, cô ghét gia đình giàu có quyền cao chức trọng, cho nên anh chưa từng nghĩ cô là loại phụ nữ ham phù phiếm. Nhưng sao lời anh nói ra, qua miệng cô lại trở thành như thế.

Rốt cuộc là cô không hiểu anh, hay là anh không hiểu cô?

Diệp Chung Giác suy tư, nghĩ về câu hỏi đó.

Mạc Tố Tình nhìn anh, lại là dáng vẻ không nóng không lạnh đó, không nói cũng không muốn nói gì cả. Cô cảm thấy bất lực, quay người, để lại một câu: "Nếu chúng ta đã không có gì để nói, vậy em đi!"

Cô nói xong, định đi thu dọn đồ đạc. Mãi đến khi cô đi vào phòng ngủ, Diệp Chung Giác nghe thấy tiếng cô thu dọn hành lý, anh mới phản ứng lại. Cô muốn rời đi.

Khuôn mặt anh bỗng trở nên vô cùng ảm đạm.

Cho dù mấy ngày nay mối quan hệ của hai người vô cùng lạnh nhạt, nhưng anh cũng chưa từng nghĩ hai người sẽ rời xa nhau, chỉ

là không biết làm sao để đối diện, cho nên mỗi ngày đều ở công ty tăng ca, rất muộn mới về nhà.

Nhưng mà, sao cô không nói rõ ràng đã rời đi, chẳng lẽ người thực sự yêu sâu đậm, mãi là người ở vị trí bị động sao?

Diệp Chung Giác đột nhiên rất tức giận.

Anh nhanh chóng đi vào phòng ngủ, khuôn mặt tối sầm lại, nắm lấy cánh tay đang sắp xếp hành lý của Mạc Tố Tình.

Mạc Tố Tình biết đó là anh, không ngoảnh đầu lại, cô gắng giằng tay ra, nhưng lực của Diệp Chung Giác quá lớn, cô căn bản không thể thoát khỏi tay anh.

Cô lạnh lùng nhìn Diệp Chung Giác: "Nếu trong lòng anh em là loại người như thế, vậy em cũng không cần thiết phải tiếp tục ở đây nữa, anh bỏ tay ra! Em cần thu dọn đồ đạc!"

Diệp Chung Giác không nói gì, vẫn nắm chặt cánh tay của Mạc Tố Tình không buông.

Mạc Tố Tình tức giận: "Diệp Chung Giác, rốt cuộc anh muốn thế nào, em đã giải thích rồi, nhưng anh không tin, được, vậy em đi! Anh nghĩ rằng em là người ham vật chất, em nói rồi, anh cũng không phản đối, nếu đã như vậy chúng ta cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa!"

EB