Chương 33: Sự Va Chạm Của Tâm Hồn.

Khi Mạc Tố Tình về nhà, cả người thất thần, gương mặt trắng bệch.

Diệp Chung Giác vừa mở cửa liền nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của cô, trong đáy mắt liền thoáng nét đau lòng.

Mặc dù anh đã sớm biết mối quan hệ giữa cô và gia đình không tốt, nhưng nhìn cô mới về nhà một chuyến đã biến thành bộ dạng này, đúng là anh không ngờ đến.

Diệp Chung Giác nhìn đôi vai đang run lên của cô liền đưa tay, ôm cô thật chặt trong lòng.

Cái ôm thật chặt, như là lời an ủi trong im lặng, giây phút này Mạc Tổ Tình như tìm được nơi để dựa vào.

Cô cắn môi, ôm Diệp Chung Giác thật chặt.

Đột nhiên, cô ngẩng đầu, giọng nói tê dại:

"Diệp Chung Giác, em rất buồn...

Diệp Chung Giác trầm mặc nhìn vào mắt cô, cuối cùng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi CÔ.

Ban đầu nó như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng và tinh tế, nhưng dần dần, nụ hơn dường như đã thay đổi.

Nét mặt của Mạc Tố Tình dần dần trở nên dễ chịu hơn, dường như cách này, có thể giúp cô quên đi những chuyện không vui trước đó.

Cô nhắm mắt, cố gắng khiến bản thân không nhớ đến những chuyện xảy ra tối nay.

Diệp Chung Giác ôm cô thật chặt trong lòng, càng cảm thấy thương cô, Mạc Tố Tình khẽ mở mắt, rõ ràng nhìn ra được ánh du͙© vọиɠ hiện trên khuôn mặt anh.

Cô nhắm mắt, dùng lực ôm thật chặt lấy anh.

Ngay lập tức, toàn bộ cơ thể của Diệp Chung Giác chợt run rẩy, anh mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Mạc Tổ Tình.

Mạc Tố Tình không chút biểu cảm, lặng lẽ nhìn anh, rất rõ ràng nói một câu: "Nếu em có thể mất đi trí nhớ thì thật tốt...

Diệp Chung Giác nhìn cô, do dự một lúc, cuối cùng, anh đột nhiên đưa ra quyết định, kéo Mạc Tố Tình vào trong lòng, cúi đầu, hôn

sâu vào đôi môi đỏ xinh của cô.

Diệp Chung Giác ôm cô, đi thẳng đến giường.

Mạc Tố Tình từ từ ôm lấy cổ anh, giọt lệ chầm chậm rơi xuống từ đôi mắt cô, không để ai thấy.

Diệp Chung Giác có chút bức bối, Mạc Tố Tình có thể cảm nhận được rõ ràng, so với cô, anh đang mất kiểm soát hơn nhiều.

Cô dần dần đáp lại anh, để những chuyện không vui từ từ tan biến trong tâm trí.

Đêm thật dài, quần áo rơi bừa bộn trên nền nhà...

Mạc Tố Tình khẽ mở mắt, cô nhớ rằng hai người đã di chuyển từ phòng khách vào phòng tắm, rồi lại từ phòng tắm đến lúc nằm trên giường ngủ.

Giờ nghĩ lại, cô không khỏi đỏ mặt, tim đập loạn lên, cô không dám tin rằng hôm qua mình lại táo bạo đến vậy.

Cánh tay trên gối khẽ di chuyển, Mạc Tổ Tình lập tức quay đầu, nhìn người đang nằm cạnh, ánh mắt điềm tĩnh như nước nhìn cô.

Cô vừa mở miệng, liền ngẩn người, trong giọng nói khàn khàn còn mang theo chút duyên dáng và cả chút quyến rũ, đây vẫn là giọng nói của cô sao?

rồi. Hôm nay đúng là phóng túng quá mức

"Anh sao vậy?", cô nói ra ba từ, biểu cảm của Diệp Chung Giác không thay đổi nhiều.

Anh vẫn nhìn cô như vậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.



Mặc dù nét mặc của Mạc Tố Tình không thay đổi, nhưng cô có thể cảm nhận được, có gì đó giữa họ đang từ từ thay đổi, từ từ nảy sinh, có lẽ đến bản thân cô cũng không nhận ra rằng, cuộc sống của cô và Diệp Chung Giác đang càng ngày càng trở nên tự nhiên hơn.

Bầu không khí yên tĩnh kéo dài suốt 2 phút, hai người cứ vậy, nhìn nhau sâu sắc, không có ai muốn lên tiếng trước.

Đột nhiên, khoé miệng của Diệp Chung Giác khẽ động: "Tối nay, rốt cuộc em làm sao vậy?"

Giọng nói của anh vô cùng gợi cảm, mang theo chút khàn khác với thường lệ.

Mạc Tổ Tình hơi sững người, rất lâu sau mới đáp lời: "Không có gì!", nói xong, cô quay người sang ngủ.

Nhưng Diệp Chung Giác kéo người cô quay lại, để cô nhìn vào mắt anh.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong ánh

mắt có chút giận dữ, nhưng rất mờ nhạt, mờ nhạt đến mức Mạc Tố Tình gần như không nhìn thấy.

"Tối nay rốt cuộc là có chuyện gì? Anh hy vọng em không giấu anh!"

Mạc Tố Tình mặc dù bị anh giữ trong lòng nhưng cô vẫn bướng bỉnh không chịu nói.

Diệp Chung Giác rất muốn bá đạo kéo cái đầu nhỏ của cô lại, để cô nhìn thẳng vào anh.

Mạc Tố Tình bướng bỉnh nhìn anh, từ chối nhận thua.

Trong lòng cô mơ hồ nghĩ, bản thân cô dường như có xu hướng bị lạm dụng, bằng không cha đã không biến cô thành công cụ hôn nhân. Sao cô còn lo lắng cho ông ấy, trong lòng sao lại khó chịu vậy.

Một lần nữa cô lại ngẩng đầu nhìn Diệp Chung Giác, đôi mắt anh sâu thẳm.

Anh nhìn thẳng vào Mạc Tố Tình: "Anh hỏi lại em lần cuối, tối nay đã xảy ra chuyện gì?"

Mạc Tố Tình quay người lại, ngồi thẳng dậy trên giường thoát ra khỏi vòng tay đang ôm cô của anh, trong mắt ánh lên chút giận dữ, nhìn thẳng Diệp Chung Giác.

Hô hấp của Diệp Chung Giác trở nên

nặng nề, bộ ngực rắn chắc không ngừng lên xuống, dường như có chút tức giận.

Ánh mắt Mạc Tổ Tình điềm tĩnh đến cực độ, cô lặng lẽ nhìn Diệp Chung Giác, trong giọng nói không thể đoán được thái độ của cô, nhưng nó bộc lộ sự mạnh mẽ, quyết liệt.

"Không phải anh muốn biết tối nay đã xảy ra chuyện gì sao? Được! Em nói với anh! Cha em căn bản không biết chuyện em đã kết hôn, là em giấu mọi người lén kết hôn, còn lý do em không cho cha biết, vì trong lòng em rất rõ, nếu cha biết chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách ngăn cản em, vì trong lòng ông ấy chỉ có một thứ, đó chính là lợi ích, ông ấy rất muốn biến em thành công cụ hôn nhân thương mại, sao có thể dễ dàng để em gả cho một người đàn ông nghèo không có tiền chứ!"

Gương mặt Mạc Tố Tình nở ra nụ cười chế giễu, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh tú của Diệp Chung Giác, trên mặt anh dường như còn vương vài giọt mồ hôi.

"Sợ rằng anh sẽ không bao giờ nghĩ được rằng, tối nay em về nhà để xem mắt, anh nói xem có nực cười không, một người đã có chồng như em đến xem mắt, thật là lố bịch, công ty của ông ấy gặp chuyện, dựa vào cái gì mà hy sinh hạnh phúc của em, lấy em ra

làm vật trao đổi để cứu công ty, rốt cuộc là dựa vào cái gì!"

Mạc Tố Tình có chút mất kiểm soát, cô đưa tay đập vào ngực Diệp Chung Giác.

Nỗi lo lắng hiện lên sâu thẳm trong đôi mắt của Diệp Chung Giác, anh đưa tay nắm lấy tay Mạc Tố Tình.

"Tố Tình, em bình tĩnh chút, em như vậy cũng không giải quyết được gì!"

Mạc Tố Tình gắng sức vùng vẫy, giọng nói của cô gần như vỡ vụn, dường như muốn trút hết mọi oan ức và bất mãn: "Bình tĩnh, anh nói em làm sao để bình tĩnh đây, cha tuyệt tình với em, lấy chuyện kết hôn của em ra làm quân bài trao đổi lợi ích, nực cười em vẫn không thể ngừng lo lắng cho ông ấy, anh nói em bình tĩnh thế nào được!"

Câu nói cuối cùng của Mạc Tố Tình gần như điên loạn.

Diệp Chung Giác kéo cô thật chặt lại, ôm cô trong vòng tay, lặng lẽ an ủi cô.

Mạc Tố Tình bắt đầu khóc không thành tiếng, khóc nức nở, đôi vai khẽ nấc lên.

Cuối cùng, khóc mệt rồi, cô thϊếp đi trong vòng tay Diệp Chung Giác.



Diệp Chung Giác ôm cô, trong bóng tối, đôi mắt càng trở nên kiên định hơn, anh

chậm rãi mở lời, nhưng lại không phát ra âm thanh: "Dù thế nào, anh vẫn sẽ ở bên em"

Giọng nói của anh kiên định, gần như là lời thề.

Cùng lúc đó, tại khách sạn Thiên Vũ ở thành phố A, phòng 2108.

Một đôi nam nữ đang ôm hôn nồng nhiệt trên giường, trong giây lát, quần áo của hai người đã được cởi bỏ.

Giọng nói của người phụ nữ rất quyến rũ, mang chút ý hận: "Kiếm Nam, chúng ta rốt cuộc là bao giờ mới hành động, thu mua hoàn toàn công ty của lão già, đến lúc đó hai người chúng ta có thể kết hôn rồi.."

Trong mắt cô hiện lên nụ cười xấu xa.

Không sai! Đây chính là đôi cẩu nam nữ, cùng nhau phản bội Mạc Tố Tình: Cổ Kiếm Nam và Mạc Tố Liên.

Cố Kiếm Nam cười một cách hèn hạ, trong lòng anh thầm nghĩ, kết hôn, anh chỉ muốn Mạc Thị, anh căn bản không thể cùng người phụ nữ này kết hôn, nhưng bây giờ vẫn phải lừa cho cô ta cắn câu.

"Bảo bối, em yên tâm, anh sẽ đẩy nhanh tiến độ, em cứ yên tâm đi", nói xong anh liền ôm chặt lấy Tố Liên.

Mạc Tố Liên nũng nịu, khẽ đẩy ra, dùng

ánh mắt trìu mến nhìn anh.

"Ay ya, tên ngốc nhà anh, tay đừng có sờ loạn lên như vậy, người ta đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà, anh mà không nhanh lên chút, nói không chừng sẽ giúp ông già đó nghĩ ra cách khôi phục lại công ty, tối nay ông ta đưa Mạc Tố Tình về nhà xem mắt đó!"

Mạc Tố Liên nói xong, nhìn Cố Kiếm Nam không chớp mắt, không bỏ qua chút biểu cảm nào của anh.

Cố Kiếm Nam nghe tin Mạc Chấn Phong sắp đặt buổi xem mắt cho Mạc Tổ Tình, trong mắt lập tức thoáng qua nét lạnh lùng và nham hiểm như một con rắn độc.

Giọng nói của anh đầy sự hận thù: "Mạc Tố Tình không phải kết hôn rồi sao? Còn có thể xem mặt? Bác trai chẳng lẽ không biết sao?"

Mạc Tố Liên cố tình làm xáo trộn suy nghĩ của anh: "Cái nay ai đoán được chứ, nói không chừng người ta chỉ là lừa chúng ta, để cho lão già có cơ hội lấy cuộc hôn nhân thương mại để cứu công ty, hơn nữa, cũng nói không chừng người ta vốn tài giỏi hơn người, chăm sóc cho hai người đàn ông là tuyệt kỹ của cô ta mà.."

Mạc Tố Liên nói xong, che miệng cười khúc khích.

Ánh mắt Cố Kiếm Nam càng trở nên hung ác, như thể một thanh kiếm độc.

Mạc Tố Tình! Cô dám phản bội tôi. Thực ra, khi tập đoàn Empire Phong Vân đột nhiên đối phó với Cố Thị, anh liền đưa ra một quyết định, thu mua lại Mạc Thị để khôi phục Cố Thị, vừa hay thực hiện được mong ước của người phụ nữ Mạc Tố Liên ngốc nghếch này, cô chỉ là công cụ để anh tho mãn ham muốn của mình, so với cô chị có gì khác chứ, còn nhiều lần kích động ly gián anh, nghĩ anh là tên ngốc sao?

Giọng nói của anh nhỏ dần, trực tiếp kéo quần áo của Mạc Tố Liên xuống, mạnh mẽ tiến vào, không chút dịu dàng.

Mạc Tố Liên bị anh làm đau, cau mày bất mãn: "Anh chậm chút!"

Cố Kiếm Nam căn bản không để tâm cô đang nói gì, một bên không ngừng thoả mãn du͙© vọиɠ trên cơ thể Mạc Tố Liên, trong lòng lại không ngừng lên kế hoạch, chỉ cần Mạc Thị sụp đổ, anh sẽ lập tức đá người phụ nữ này đi.

Cô ta ở trong giới giải trí lâu như vậy, làm bao chuyện bất chính, lại còn dám nói với anh về chuyện kết hôn, đúng là nực cười.

Hơn nữa, ngay cả khi Mạc Tổ Tình đã kết hôn rồi, sau khi thu mua Mạc Thị, anh cũng

nhất định khiến cô ngoan ngoãn quay trở về bên cạnh anh.

Đối với người phụ nữ này, cô ta mãi mãi chỉ là một công cụ, trong lòng anh, không ai có thể sánh được với Mạc Tố Tình, cô kết hôn khiến anh vô cùng tức giận, nhưng tình cảm đối với cô vẫn mãi như vậy.

Nói cho cùng, hai người họ bên nhau bao năm nay. Anh tin, chỉ cần anh kiên trì, vừa có thể thu mua Mạc Thị, vừa có thể thực hiện được ước nguyện này.

Cố Kiếm Nam càng ngày càng đắc ý...

18