Editor: Thiên NhạcBeta: An HiênSau khi bác sĩ kết luận rằng Tô Cẩm không chịu tổn thương nghiêm trọng gì, anh lập tức bảo trợ lý thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi về.
Mạnh Thành Đức nhìn anh, lo lắng nói: “Tô Cẩm, em nhớ giữ chừng mực, mặc dù em chỉ bị chấn thương nhỏ nhưng nếu ở lại bệnh viện thì sẽ thuận tiện hơn, em mà dọn về nhà thì ai chăm sóc bây giờ? Em còn không thích người lạ ở nhà mình nữa.”
Lúc đó, Trần Hi vẫn đang ngồi bên cạnh Tô Cẩm, cô cũng cảm thấy lo lắng nên gật đầu, tỏ ý tán thành.
Tô Cẩm nhìn Mạnh Thành Đức, sau đó bất ngờ quay sang Trần Hi đang gật đầu như gà mổ thóc hỏi: “Cô có biết nấu cơm không?”
Trần Hi giật mình rồi cúi đầu lí nhí vâng một tiếng, cô nói nhỏ: “Vài món đơn giản thì em vẫn…”
Tô Cẩm tiếp tục hỏi: “Cô có hay chăm sóc người khác không?”
Trần Hi dạ một tiếng, lại thỏ thẻ nói: “Em rất ít khi…”
Tô Cẩm không nhìn cô, anh quay sang phía Mạnh Thành Đức đang đứng ngẩn ngơ rồi nói: “Anh đi làm thủ tục xuất viện đi, có Trần Hi ở đây rồi, cô ấy sẽ chăm sóc em.”
Mạnh Thành Đức: “…”
Trần Hi: “…+_+”
Ai có thể cho cô biết chuyện gì đang xảy ra được không? Đầu của Tô nam thần cũng bị thương à?
Tô Cẩm không cho Trần Hi thời gian suy nghĩ, mấy trợ lý đã bắt đầu thu dọn đồ đạc của Tô Cẩm và cả Trần Hi rồi cất vào cốp xe. Sau đó hai người được hộ tống ra thẳng bãi đỗ xe.
Cánh phóng viên nhanh chóng phát hiện ra việc Tô Cẩm bị thương, họ cùng nhau mò tới trước cổng bệnh viện. Đối với các ký giả mà nói, chút tin tức nhỏ của Tô Cẩm có thể tính bằng tin giật gân của những sao hạng A khác, nếu họ mà giật được trang đầu thì đây chắc chắn sẽ trở thành tin tức hot nhất.
Hai người được hộ tống lên xe, Trần Hi ngồi bên cạnh Tô Cẩm, cô nghĩ về chấn thương của anh mà thấy vừa áy náy vừa lo lắng, chẳng còn tâm trạng hóng chuyện.
Tuy nhiên Tô Cẩm lại là một người rất độc lập, vừa lên xe anh đã lôi chiếc máy tính bảng ra, Trần Hi nhanh nhẹn bật máy lên giúp anh rồi nói: “Tiền bối cần gì cứ bảo em, anh đừng động đậy mà cứ nghỉ ngơi cho tốt đã ạ.”
Trần Hi nói như thể Tô Cẩm là người tàn phế vậy, tuy nhiên anh cũng không ngăn cản sự nhiệt tình của người nào đó mà quay sang nói với cô: “Vậy phiền cô mở trang chủ tin tức giúp tôi.”
Ngón tay Trần Hi lướt trên màn hình, cô vội đáp lại: “Không phiền đâu, đây là việc em nên làm mà.”
Vừa dứt lời, khóe mắt Trần Hi không khỏi giật giật khi nhìn thấy tin tức đầu đề:
“Đoàn làm phim Mộng Trang Chu xảy ra tai nạn ngã ngựa, tình trạng chấn thương của Tô Cẩm chưa xác định.”
Trần Hi vội vàng ấn vào, bên trong viết:
“Theo người trong cuộc cho biết, trưa nay Tô Cẩm đã gặp phải tai nạn ngã ngựa nghiêm trọng trong thời gian anh chỉ đạo sản xuất bộ phim Mộng Trang Chu, nguyên nhân sự việc có liên quan tới nữ diễn viên Trần Hi, hiện giờ cả hai đều đã được đưa tới bệnh viện XX. Phía đoàn làm phim vẫn chưa đưa ra bất kì thông tin nào. Để cập nhật những tin tức mới nhất, mọi người hãy theo dõi tờ báo XX, chúng tôi đang phân tích toàn bộ nguyên nhân hậu quả của tai nạn ngã ngựa này của Mộng Trang Chu…”Nhìn thể loại tin tức này xem!
Trần Hi đã sớm đoán được số phận bi thảm sắp tới của mình. Vì cô mà Tô Cẩm bị thương trong khi cả người cô thì không có một vết xước nào, Trần Hi chẳng thể biện minh cho bản thân điều gì ngoại trừ lấy cái chết ra tạ tội.
Tô Cẩm ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy tin tức đó, anh bảo với cô: “Đăng một bài lên Weibo hộ tôi.”
Trần Hi nhanh chóng bình tĩnh lại, cô vâng một tiếng rồi mở Weibo của anh ra.
Weibo của Tô Cẩm khá bình thường, anh hiếm khi cập nhập tin tức gì. Trên đó có đúng một bức ảnh chụp ở hậu trường của anh, tin tức mới cập nhật nhất gần đây lại là tin tức phủ nhận mối quan hệ của anh với Tần Kha.
Tô Cẩm nhìn cô mở ra, anh tựa lưng vào ghế nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, hiện tại tôi vẫn ổn…”
Ngón tay Trần Hi chuyển động nhịp nhàng, từng chữ dần hiện lên.
“Đoàn làm phim của chúng tôi vẫn hoạt động bình thường, những tin đồn bên ngoài đều không có căn cứ, chỉ có điều diễn viên Trần Hi thuộc đoàn phim gặp phải chấn thương nhỏ, cần…”
Trần Hi đang gõ bỗng ngẩng đầu lên: “Tiền bối Tô, thế là sao ạ?”
Tô Cẩm nhìn cô, tỏ vẻ không hiểu hỏi lại: “Sao thế?”
“Em có bị thương gì đâu? Anh mới là người bị thương mà.” Trần Hi xấu hổ trả lời.
Tô Cẩm gật đầu: “Tôi biết, thế cô muốn được lên trang nhất à?”
Trần Hi vội lắc đầu, cô không muốn lên đâu.
Tô Cẩm: “Đúng rồi, vậy cứ làm theo lời tôi, nhân dịp này cô cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi, hoàn toàn có thể yên tâm nằm ở nhà, cô nghĩ sao?”
Cô còn nghĩ được như nào nữa, đương nhiên cô tán thành 100%.
Vì vậy ngón tay cô lại tiếp tục di chuyển.
Tô Cẩm tiếp tục đọc: “Cần nghỉ ngơi vài ngày, những chuyện khác không có gì đáng lo ngại…”
Chờ Tô Cẩm đọc xong, Trần Hi cũng nhanh chóng ghi nhớ lại để gõ chữ. Thông qua bài đăng đó, Tô Cẩm muốn nhắn nhủ mọi người rằng đoàn làm phim chỉ gặp sự cố nhỏ mà thôi, đồng thời Trần Hi mới là người gặp chấn thương chứ không phải anh, cô không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Weibo của anh vừa được đăng tải đã ngay lập tức trở thành chủ đề nóng hổi. Giới truyền thông đồng loạt thêm mắm dặm muối vào mấy lời của Tô Cẩm, sau đó biến chúng thành những tin tức tràn lan trong giới. Trần Hi thấy tin tức bùng phát dữ dội thì không kìm lòng được muốn bấm vào.
Nhưng Tô Cẩm ngồi bên cạnh không cho cô cơ hội đó.
Anh thẳng tay lấy máy tính bảng về, tắt máy rồi cất đi, chân tay nhanh nhẹn hơn hẳn người thường. Anh nói với Trần Hi: “Cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không cần quan tâm đến công việc, đọc nhiều lại nghĩ nhiều.”
Trần Hi ngồi ngay ngắn lại, cô nghĩ đã được tôi luyện thành kim cương dưới những lời lẽ công kích từ bên ngoài, không có từ nào mà cô không hiểu, tất cả đều không thể làm cô tổn thương được nữa.
Xe đi thẳng rồi rẽ vài lần, cuối cùng dừng lại tại một bãi đỗ xe.
Nhà của Tô Cẩm nằm trong thành phố có giá đắt đến kinh hồn. Ra khỏi cửa, ngay bên cạnh là những cửa hàng và trung tâm thương mại sang trọng, địa điểm hoàn hảo, muốn gì có nấy. Nơi này chỉ có duy nhất một khuyết điểm đó chính là giá quá đắt, giá của một phòng vệ sinh cũng đủ để mua được một căn nhà ở ngoại thành rồi.
Trên đường đi Trần Hi nhận được điện thoại của Đỗ Hân và Thi Dĩ, cô không nói gì nhiều, khi hai người kia hiểu được tình huống hiện tại của cô thì chỉ để lại đúng một câu: “Xin hãy giữ lại sự trong sạch cho Tô Cẩm.”
Lúc đó Trần Hi đang ngồi trên xe, vẻ mặt tỉnh bơ cúp điện thoại, cô còn quay sang nói với Tô Cẩm: “Bọn họ dặn em chăm sóc anh cẩn thận.”
Trần Hi giải quyết ổn thỏa mọi thứ, cô đã thỏa mãn ước nguyện bấy lâu… À không, ở cùng nhà với Tô Cẩm không dễ dàng gì, lại còn phải đảm nhiệm chức vụ chăm sóc người bệnh nữa o(╯□╰)o.
Cô đứng trong phòng khách của Tô Cẩm nhìn trợ lý nhanh nhẹn mang đồ của mình vào nhà. Trần Hi cảm thấy hơi giật mình, dường như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, cảm giác như cô đang nằm mơ, một giấc mơ hệt như những giấc mơ êm đẹp trước đây.
Phòng khách rất lớn, bố cục khá đơn giản, được thiết kế theo phong cách kiến trúc Châu Âu, vừa xa hoa lại vừa mang hơi hướng hiện đại. Trần Hi rất thích phong cách kiến trúc này, cô vừa đi vừa ngắm rồi tiến về phía sofa.
Tô Cẩm ngồi trên ghế sofa nghe Mạnh Thành Đức nhắc nhở chuyện công việc. Khuôn mặt anh bình thản, lúc nào cũng mang dáng vẻ bình tĩnh. Đôi lúc anh sẽ gật đầu đáp lại, sau đó sẽ sắp xếp lịch trình tiếp theo với Mạnh Thành Đức. Anh nói chuyện rất rành mạch rõ ràng, toát lên vẻ kiên nhẫn và cẩn thận.
Gò má của Tô Cẩm hướng về phía cô, mái tóc đen dài hơi lộn xộn che khuất cặp lông mày nhưng không thể nào làm lu mờ ánh sáng phát ra từ đôi mắt anh. Đường nét trên gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, hơn thế nữa anh còn có thể phát ra âm thanh rung động lòng người mọi lúc mọi nơi. Sự xuất hiện của Tô Cẩm luôn tràn ngập ánh mặt trời. Rõ ràng Tô Cẩm đang ngồi trên ghế sofa nhưng lại có cảm giác ngồi bên ban công ở Châu Âu với những khóm hoa hồng xung quanh, anh vừa cầm quyển sách vừa nhâm nhi một tách cà phê nóng hổi. Cảm giác thật thoải mái và nhàn nhã.
Mạnh Thành Đức ngồi đối diện với Tô Cẩm, anh ta đang chăm chú ghi nhớ từng lời của anh nên không chú ý đến chuyện xung quanh. Vậy mà trong lúc tập trung anh ta cũng cảm nhận được một nguồn tia sáng khác thường. Khi anh ta quay đầu sang, lập tức thấy người con gái đang ngẩn người nhìn Tô Cẩm. Anh ta cúi đầu xuống ho khan một tiếng, người kia không hề có phản ứng gì. Anh ta bèn ho thêm một tiếng nữa, người ngồi đối diện vẫn im lặng. Suốt bao nhiêu năm qua, dường như Mạnh Thành Đức chưa từng gặp ai mặt dày như thế! Anh ta âm thầm thở dài, sắp ho đến thủng cả phổi rồi đây này!
Cuối cùng Trần Hi cũng có phản ứng nhưng không phải mỗi mình cô nhận thấy.
Tô Cẩm nghe tiếng ho khan của Mạnh Thành Đức thì quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt chưa kịp đổi hướng của ai đó, anh khẽ cười, hỏi: “Cô có mệt không?”
Trần Hi vô cùng xấu hổ, thế mà cô lại ngắm một người đàn ông đến ngẩn người ư? Chẳng nhẽ Đỗ Hân nói đúng, cô thiếu đàn ông quá lâu rồi? Cô né tránh ánh mắt anh, lắp bắp trả lời: “Em hơi mệt một chút, giờ em đi xem mọi người… có cần giúp gì không, anh cứ lo chuyện của anh đi.”
Nói xong cô vội vàng chuồn vào phòng, bước chân vội vã, cảm giác như đang sợ có ai đó bắt được mình.