Chương 1+2

1,

Lần đầu tôi gặp Uông Hoài là khi tôi đến nhà cô bạn thân Uông Nguyên ăn cơm.

Vừa bước vào nhà nó, tôi đã đυ.ng phải một người đàn ông có gương mặt lạnh như băng… gương mặt này khiến tôi sợ hãi lùi lại ba bước.

Thấy bóng lưng của người đó dần khuất xa, tôi kéo tay áo Uông Nguyên, “Ai đấy? Nhìn có vẻ khó gần.”

Uông Nguyên vừa kéo tay tôi vừa nói, “Ài, đó là ông anh trai tao, tên là Uông Uông.”

(*) Cũng có nghĩa là gâu gâu, oẳng oẳn….... (tiếng chó)

Tôi thầm nghĩ, gâu gâu? Cái tên này nghe rất thú vị, chắc là vì nó có liên quan đến động vật đi.

Sau khi giới thiệu với mọi người, tôi dần trở nên thân thiết với người nhà của Uông Nguyên, bà của nó còn nắm tay tôi, muốn nhận tôi làm cháu gái nuôi, còn không ngừng gắp rau cho tôi.

“Tiểu Hoài đúng là… mãi thì chẳng sao, đến giờ ăn cơm lại có việc gấp.” Mẹ Uông tức giận trách móc.

Bà nội gắp cho tôi một miếng gà rán, sau đó giải thích với tôi, “Tiểu Hoài là người mà cháu vừa gặp ở ngoài cửa đó, nó là anh trai của Uông Nguyên, vừa đẹp trai, vừa là luật sư nổi tiếng đó…”

Tôi thầm nghĩ, đẹp trai hay không thì không nhớ, nhưng lại quá lạnh lùng, làm như tôi nợ anh mấy trăm triệu không bằng.

Ủa, Uông Nguyên vừa nói với tôi anh nó tên là Uông Uông, sao giờ lại thành Uông Hoài rồi?

Tôi quay đầu nhìn về phía Uông Nguyên đang cúi mặt gặm xương, sau khi cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của tôi, nó lập tức nở một nụ cười lấy lòng.

Biết ngay là trong đầu con nhóc này lại có những ý nghĩ xấu xa mà, thế là tôi duỗi chân ra đạp cho nó một cước.

Sau đó lại nở nụ cười tươi, quay sang nói chuyện với bà nội.

2,

Tôi đang ngủ trong kí túc xá, Uông Nguyên bỗng gọi điện thoại tới, “Doanh Doanh bảo bối, lớp 3 của tao vừa thông báo phải học bù môn luật, nhưng tao đang đi xem phim với bạn trai, không về kịp, mày đến phòng A201 học giúp tao một buổi được không? Đi mà, đi mà… Doanh bảo tốt nhất trên đời…”

“Được rồi được rồi được rồi, tao đi tao đi, được rồi.” Uông Nguyên biết rõ tôi không thể từ chối mỗi khi nó làm nũng, nên nó mới không ngừng nói những lời như vậy.

Tôi cúp điện thoại, cũng chẳng thèm trang điểm nữa, mặc một chiếc áo khoác rồi đội mũ bước ra ngoài.

Phòng A201 lớn thật đấy, bảo sao Uông Nguyên phải nhờ tôi đi học hộ, bởi vì nếu nghỉ học chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Tôi chọn một vị trí gần cửa số rồi ngồi xuống.

Đến khi chuông vào học vang lên, giảng viên bước vào tôi mới ngẩng đầu lên quan sát.

Ầy, giảng viên này khá đẹp trai, lại còn cao ráo, nhưng nhìn rất lạnh lùng, ánh mắt ấy giống như có thể g i ế t người vậy.

Tôi cứ nghĩ giảng viên trong khoa luật đều hói đầu, nhưng vị giảng viên này rất đẹp trai, tôi không cầm lòng được mà nhìn lâu hơn một chút.

Tiếc là đây chỉ là giảng viên đến dạy thay, nếu không thì lần sau tôi cũng đi theo Uông Nguyên đến học môn này để ngắm thầy ấy.

Sau khi trầm ngâm nhìn một lúc, tôi cảm thấy có vẻ anh đẹp trai này cũng đang nhìn mình, trong lòng bỗng mừng thầm, không ngờ mị lực của tôi lại lớn như vậy nha.

Thế là bốn mắt nhìn nhau tóe lửa thù, tôi cảm thấy không đúng lắm, sao càng nhìn càng thấy quen nhỉ, giống như đã từng gặp ở đâu rồi.

Tôi dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhận ra, đây chẳng phải ông anh Gâu Gâu nhà Uông Nguyên sao?

Có phải anh ấy biết tôi đến học thay cho Uông Nguyên rồi không?

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm, chỉ đành cúi đầu xuống.

Thiên linh linh địa linh linh, Bồ Tát phù hộ cho người kia đừng có nhận ra con.

Không nhận ra tôi, không nhận ra tôi, chúng tôi mới chỉ gặp nhau một lần thôi mà.

“Uông Nguyên, Uông Nguyên tới chưa?” Tiếng điểm danh cắt đứt suy nghĩ của tôi, vốn đang phân tâm, vừa nghe thấy tên Uông Nguyên tôi liền bóp cuống họng, sau đó nhỏ giọng nói, “Có”.

May mà anh ấy không phát hiện ra, tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút, sau đó dùng túi đựng bút che đi điện thoại rồi bắt đầu lướt douyin, không dám nhìn vào gương mặt kia nữa.

“Bạn học Uông Nguyên, đọc điều luật trang thứ 76… Mời bạn học Uông Nguyên đọc điều luật trang thứ 76…”

Tôi vẫn không có phản ứng gì, bạn học ngồi sau bỗng lấy bút chọc chọc lưng tôi.

Tôi ngơ ngác, quay đều hỏi lại trang bao nhiêu, sau đó đứng lên đọc.

“Xem ra bạn học Uông Nguyên không có hứng thú với tiết học của tôi lắm, tôi thấy em không hề chú ý, sau giờ học em ở lại gặp tôi.”

Uông Hoài ra hiệu cho tôi ngồi xuống rồi nhìn tôi cười, cười đến mức tôi cảm thấy nhức cả đầu.

Tên cờ hó này, nhất định là cố ý!

Chuông tan học vang lên, tôi chưa kịp chuồn đi đã bị Uông Hoài chặn lại, anh bước ra từ cửa sau à, sao không có tiếng động nào thế?

“Hello, gâu gâu… anh Uông Hoài.” Tôi nở một nụ cười công nghiệp, hơi xấu hổ nhưng cũng không được bất lịch sự.

“Uông Nguyên đâu? Tại sao em lại đến học thay nó?”

Biết ngay Uông Hoài sẽ hỏi câu này, cho nên tôi đã chuẩn bị sẵn lý do để thoái thác, “Nguyên Nguyên bị ốm, nó bị sốt nhẹ, lại còn đến ngày vào đúng lúc này, cho nên nằm bẹp trên giường không tới lớp được.”

Lý do này trước giờ dùng rất thành công, đã trở thành thói quen của tôi là Uông Nguyên.

“Thật sao?” Uông Hoài mở điện thoại ra, giơ trước mặt tôi, “Vậy em giải thích cho tôi nghe, đây là cái gì?”

Tôi nhìn vào điện thoại, cái con bé ngu ngốc này, tại sao đăng bài tìm người đi học hộ lại còn không chặn Uông Hoài? Đúng là không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.

Việc đã đến nước này, Nguyên Nguyên à, bà đây cũng không giúp được mày nữa, tôi lập tức cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ giống như vừa bị l ừa.

“Anh Uông Hoài, em xin lỗi, em không biết Nguyên Nguyên nó chạy ra ngoài chơi, nó chỉ nói với em nó cảm thấy không khỏe, nên em mới tới học thay nó…”

Ha, tôi cũng rất biết tỏ vẻ đáng thương đấy nhé.

“Anh hiểu rồi, lần sau đừng như vậy nữa.” Uông Hoài sau khi nghe xong trà ngôn trà ngữ của tôi thì lập tức rời đi, cũng không biết anh có tin hay không.

Dù sao Uông Nguyên cũng là em gái ruột của anh ấy, chắc cũng sẽ không đến mức đuổi cùng g i ế t tận đâu nhỉ?

Cuối cùng cũng trút được gánh nặng, tôi lập tức kể cho Uông Nguyên nghe, ngoại trừ chuyện tôi bán đứng nó ra, he he.