Dựa theo thứ tự vào lễ trao giải, anh và Đới Ni ngồi cùng nhau, ngồi bên cạnh anh là Lương Vũ Mạnh – người ít xuất hiện trên truyền hình trong sáu tháng qua.
Dưới ống kính, anh nhìn Lương Vũ Mạnh nở một nụ cười thân thiện.
Lương Vũ Mạnh đáp lại một nụ cười gượng gạo, sau một thời gian bình phục chấn thương, việc anh ta xin tạm dừng đóng phim đã được chấp nhận. Anh ta đã hủy hợp đồng, nghe nói do không thể quay quá nhiều cảnh, việc này chẳng khác nào đang đưa bản thân vào hố đen.
Vốn là anh ta còn muốn tiêu hao tinh lực đối phó anh, nhưng bây giờ xử lý vấn đề của bản thân còn chưa xong làm gì có tinh lực đối phó với anh? Bây giờ hai người gặp mặt nhau, ngày trước anh chỉ là một nghệ sĩ vô danh không ai biết đến, nhưng bây giờ đã biến thành người nổi tiếng, anh ta có chút khó chịu, không biết đó là cảm khái hay là ghen tị.
Khi lễ trao giải bắt đầu, hai người gật đầu với nhau, sau đó liền quay đầu về nhìn lên sân khấu.
《 Quốc nghiệp 》 đạt được giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất, nam chính xuất sắc nhất, người mới xuất sắc nhất, máy quay xuất sắc nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và nghệ sĩ xuất sắc nhất, nếu không phải có đến ba đạo diễn thì rất có thể đạt giải đạo diễn xuất sắc nhất.
《 Anh vợ đại nhân 》 giành 3 đề cử, đạo diễn xuất sắc nhất, hậu kỳ xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất.
Những nghệ sĩ được mời trao giải cho người mới xuất sắc nhất đều là nghệ sĩ có thực lực giỏi. Bầu không khí dưới khán đài đang sôi nổi khi chuẩn bị trao giải thì mọi người đều hướng về phía màn hình.
“Các tân binh được đề cử xuất sắc nhất đó là Tạ Dĩnh Dĩnh trong 《 Phong Tiêu Tiêu 》và Công Tây Kiều trong 《 Quốc nghiệp 》…” MC đọc lên 6 cái tên nghệ sĩ, sau đó mỉm cười đầy bí ẩn nói, “Không biết ai sẽ là người đạt được giải thưởng này đây?”
Máy quay lia đến sáu người, bởi vì là cận cảnh, cho nên mỗi một biểu cảm của bọn họ dù có nhỏ cũng sẽ được khán giả nhìn rõ. Có người cười cứng ngắc, có người thoải mái, nhưng là bất kể như thế nào, bọn họ cũng cố hết sức ở trước ống kính lộ ra bộ dạng đẹp nhất của mình.
“Ồ,” hai vị khách mời mở phong thư ra, lộ ra biểu cảm giống nhau, họ cùng quay xuống sân khấu đồng thanh nói, “Người đạt được giải người mới xuất sắc nhất là… Một người rất đẹp trai, tài hoa và vô cùng nhạy bén. Đó chính là…… Công-Tây-Kiều, chúng ta cùng nhau chúc mừng anh ấy!”
Anh cố gắng mở to mắt, tỏ vẻ bất ngờ sau đó lộ ra nụ cười vui sướиɠ ôm Đới Ni ngồi bên cạnh, nhận lời chúc mừng của các đạo diễn và nghệ sĩ xung quanh, sau đó cúi đầu rồi bước lên sân khấu.
Khi đi qua đạo diễn Vương và đạo diễn Lý, hai người đứng lên nở nụ cười ôn hòa rồi vỗ nhẹ vào lưng anh, bày tỏ sự kích động với anh.
Mà máy quay cũng đã quay được cảnh này một cách chân thực, giúp khán giả có thể xem một cách rõ ràng.
Đạo diễn Lý và đạo diễn Vương là người nổi tiếng trong giới, chỉ cần là tác phẩm họ làm, sẽ được đảm bảo về chất lượng, mấy cái đề cử cho diễn viên ra nước ngoài thường do các đạo diễn đề cử. Có một đạo diễn nổi tiếng như thế vỗ vai khi đi qua, cách đối xử thân mật, người bình thường có thể có đãi ngộ này sao?
Fan của anh nhảy cẫng lên khi thấy cảnh này, cứ như thể người được đạo diễn Lý và đạo diễn Vương vỗ lưng là họ vậy.
Hai tay nhận lấy cúp, anh còn rất cẩn trọng sờ vào một cái, sau khi bắt tay và cúi chào với khách mời, anh đến chỗ micro và nhìn về phía đám đông.
“Cảm ơn ban tổ chức đã trao giải thưởng này cho tôi, tôi luôn nghĩ mình sẽ không giành được giải thưởng này vì năm vị còn lại thực lực rất mạnh,” Anh cúi đầu một cái, sau đó nói, “Cảm ơn tất cả đồng nghiệp trong đoàn phim 《 Quốc nghiệp 》, nếu không có họ thì tôi cũng không cầm được giải thưởng này. Đồng thời tôi cũng cảm ơn công ty quản lý của tôi, cảm ơn họ đã bồi dưỡng tôi. Ngoài ra tôi muốn nói, ba mẹ, con yêu hai người!” Anh giơ cúp lên, tỏ vẻ khiêm tốn cúi người chào hai vị dẫn chương trình để hai người họ phỏng vấn vài câu, sau đó mới xuống đài.
Trong khách sạn, Tịch Khanh nhìn anh đứng trên sân khấu, cảm thấy lỗ tai có chút hơi nóng, để giải bớt cảm giác khô nóng, hắn lên Weibo tìm các chủ đề về anh.
Thấy trên Weibo đều là lời khen giành cho anh, hắn âm thầm like mấy bình luận khen anh.
Chờ sau khi ngồi xuống, Đới Ni có chút hâm mộ nói: “Tôi đời này chưa giành được giải thưởng này, đối với người trong giới mà nói, những nghệ sĩ mới ra mắt mà giành được giải thưởng này, cũng coi như có khởi đầu rất tốt.”
“Chị Đới, chị không giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, nhưng chị lại giành được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất,” Anh cười nhẹ nói, “Nếu như có thể giành được giải ảnh đế trong lễ trao giải Hoa Đỉnh…” Anh không nói hết câu, nhưng mọi người đều biết so với giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất thì người mới xuất sắc nhất chưa là gì cả.
Đới Ni nghe vậy cười một tiếng, cảm giác ghen tị cũng không thấy tăm hơi.
Khi trao giải nữ chính xuất sắc nhất, Đới Ni đã giành được giải thưởng này 2 năm liên tiếp, tiếp tục chiến thắng cũng chỉ là thêm một phần thưởng, không có cũng không quá mất mát.
Tác phẩm cô được đề cử là phim văn học được chú ý nhưng không quá nổi tiếng, tuy là tác phẩm dễ đoạt giải nhưng cô đã đạt 2 lần rồi, ban tổ chức chắc chắn sẽ cân nhắc khi chấm điểm, xét theo yếu tố đó, lần này cô sẽ không có nhiều giải.
Với màn thể hiện trong《 Quốc nghiệp 》, cô có thể đoạt giải nữ diên viên phụ xuất sắc nhất.
Cuối cùng cô đoán không sai, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất được trao cho nữ chính của bộ phim 《Đau khổ》. Nữ diễn viên này đã ở trong vòng này nhiều năm, đã hơn 40 tuổi còn chưa đạt được giải thưởng nào, cho nên khi được nhận giải nữ chính xuất sắc nhất, nhất thời mừng đến chảy nước mắt.
Công Tây Kiều vỗ tay, nhìn nữ nghệ sĩ đang nghẹn ngào trên sân khấu mấy lần, quay đầu nhìn Đới Ni vẫn không có tức giận chút nào, nụ cười trên mặt chân thành mấy phần.
Điều khiến anh không thể ngờ đó là anh được trao giải nam chính xuất sắc nhất. Sáu người được đề cử nam chính xuất sắc nhất đều là những nghệ sĩ nổi tiếng và có diễn xuất tốt, trong đó còn có Lương Vũ Mạnh, cho nên anh không ngờ được lần đầu tham gia lễ trao giải Hoa Đỉnh đã có thể cướp luôn hai giải.
Trong giải thưởng Hoa Đỉnh, đạt nam chính hoặc nữ chính xuất sắc nhất cũng coi là giải thưởng tương đối cao, anh đoạt giải cũng đồng nghĩa với việc địa vị của anh được nâng cao hơn rất nhiều.
Lắng nghe tiếng vỗ tay từ khán giả, anh ôm chặt chiếc cúp, nói ra một chuỗi lời cảm ơn và bước xuống bục, khi anh đi xuống tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn.
“Chúc mừng,” Đới Ni cười híp mắt nói, “Lần đầu tiên tham gia lễ trao giải Hoa Đỉnh đã đoạt 2 giải, chúc cậu về sau càng thành công hơn.”
Nhìn chiếc cúp vàng dưới ánh đèn, má anh hơi đỏ lên.
Đới Ni nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt của Lương Vũ Mạnh, cảm nhận được ánh mắt phức tạp từ đối phương, anh ta hơi nhướng mày, cười dè dặt.
Năm ngoái khi《 Quốc nghiệp 》 kết thúc, truyền thông còn nói anh ôm đùi Lương Vũ Mạnh, làm sao biết được bay giờ anh cướp được giải thưởng lớn nhất Lương Vũ Mạnh từng đoạt. Cho nên mới nói, trong giới này đừng có kết luận điều gì quá vội vàng, cũng đừng dùng sự nổi tiếng của bản thân để chèn ép người khác.
Ai biết một ngày nào đó người bị mình chèn ép lại vượt mặt mình chứ?
Chú ý tới tầm mắt Đới Ni, Lương Vũ Mạnh thu hồi ánh mắt, sau đó chuyển sang nhìn hai chiếc cúp trên tay anh, đột nhiên hối hận về quyết định ban đầu của mình.
Cuối cùng Đới Ni cũng đoạt được giải nữ phụ xuất sắc nhất như ước nguyện.
Sau lễ trao giải, khi anh vừa bước ra liền bị truyền thông vây quanh đặt câu hỏi, có nhiều khi thậm chí không nghe rõ câu hỏi của phóng viên.
.
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn”. Anh vừa cầm chiếc cúp trên tay vừa trả lời truyền thông, một bên được Hà Bằng, Trần Khoa che chở đưa lên xe.
Các phóng viên thấy anh được quản lý bảo vệ chặt chẽ đưa lên xe, có chút thất vọng, quay đầu thấy Lương Vũ Mạnh đang đi ra lại quay lại bao vây lần nữa.
Cả Lương Vũ Mạnh và anh đều được đề cử giải thưởng nam chính xuất sắc nhất nhưng cuối cùng người đoạt giải lại là đàn em của anh ta, giới truyền thông sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
“Anh Lương, anh có suy nghĩ gì khi không đạt được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất tối nay?”
“Kiều thiếu đã giành được hai giải tối nay, ngài có coi trọng sự phát triển của cậu ấy trong tương lai không?”
Mặc dù trong lòng phiền não, nhưng anh ta vẫn phải đối mặt, trên mặt vẫn luôn duy trì nét cười, nhưng khi hỏi đến hai câu hỏi này, anh ta dừng lại quay người cau mày với phóng viên đặt câu hỏi.
Khi thấy chỉ là phóng viên nhỏ, anh quay đầu tiếp tục đi bỏ lại quản lý ở phía sau, trong lòng cậu ta cảm khái, mặc dù biết chuyện này không tốt. Nếu là trước đây thì chuyện này chẳng có gì to tát cả nhưng hiện tại nhân khí của Lương Vũ Mạnh giảm xuống, lại bị người mới cướp nam chính xuất sắc nhất, làm sao giới truyền thông lại buông tha cơ hội tốt như thế chứ?
Với bộ dạng vừa rồi của anh ta không biết có thể viết bao nhiêu bài?
Nếu như hiện tại Tôn Tĩnh Tuyết bảo vệ anh ta, Lương Vũ Mạnh có thể tùy tiện nhìn vài cái, nhưng bây giờ Tôn Tĩnh Tuyết chấm dứt quan hệ, nếu không thì anh ta cũng còn được che chở. Bậy giờ thì dù cái nhìn này của Lương Vũ Mạnh không có ý gì khác nhưng trong bài viết của phóng viên sợ rằng trở thành kẻ không ra gì.
Nghĩ tới đây, người đại diện thở dài, nếu như Lương Vũ Mạnh không tìm được cơ hội trở mình, cậu ta cũng chỉ có thể tìm người khác khác, tránh cho mình cũng bị xui xẻo theo.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, anh liền thấy báo chí ngoài lời chúc mừng những người đoạt giải thì còn có 《 Ảnh đế cũ bất mãn với hậu bối khi đoạt giải thưởng, tỏ thái độ bất mãn với khi đối mặt truyền thông 》.
Mở ra nhìn một cái, quả nhiên toàn bộ là ảnh Lương Vũ Mạnh, trong bài báo không chỉ viết qua loa mà miêu tả rất kỹ mỗi tư liệu đen của Lương Vũ Mạnh tất cả đều nói về tình cảm và đến lòng người, những người không biết còn tưởng phóng viên này luôn theo dõi Lương Vũ Mạnh.
Theo quan điểm của anh, tư liệu đen này thật điên cuồng, cho dù hành vi của Lương Vũ Mạnh không tốt, nhưng cũng không giống trên báo ghi, mà Lương Vũ Mạnh cũng không phải kẻ ngốc, dù bất mãn với phóng viên đó thì cũng không dám bất mãn với truyền thông, chắc chắn là có người muốn mượn cơ hội này để đạp anh ta xuống.
Mở Weibo ra, tất cả bình luận đều là an ủi anh, cho rằng anh bị Lương Vũ Mạnh bắt nạt.
Lần này người đứng sau lưng bôi đen Lương Vũ Mạnh cũng rất có thủ đoạn, dường như hắn muốn đạp Lương Vũ Mạnh xuống đáy, cũng chả ai có tâm tư điều tra ai cố ý bôi đen Lương Vũ Mạnh, khi những truyện này được vạch trần, người được lợi cũng là anh.
Quản lý của Lương Vũ Mạnh đang sứt đầu mẻ trán để giải quyết việc này, cậu ta đã đoán được Lương Vũ Mạnh sẽ bị bôi đen nhưng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng hơn tưởng tượng, ngày trước tổng biên tập của báo đó còn cúi người đầu chào họ, bây giờ gọi điện thì không chịu nghe, đây không khác gì gián tiếp đem Lương Vũ Mạnh dìm chết.
“Ai mà làm ra chuyện ác độc như vậy!”Quản lý cúp máy nhìn Lương Vũ Mạnh đang ngồi trong góc hút thuốc, “Vũ Mạnh, chuyện này không dễ xử lý đâu, nếu như không còn cách nào khác, chúng ta liên lạc với Trần Khoa một chút, cùng bọn họ thương lượng…”
“Không phải bọn họ làm “, Lương Vũ Mạnh đem tàn thuốc ném vào trong gạt tàn, cả khuôn mặt chìm trong khói thuốc, “Cậu ta là người thông minh, tuyết đối sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để nổi tiếng.” Anh bây giờ nổi tiếng có ánh hào quang, làm sao cần hot từ đoạn tin tức đen này.
Quản lý ngẩn người, nhất thời kịp phản ứng, với đà phát triển hiện nay của anh, không cần thiết phải dính vào mấy vụ scandal này.
Ngay lúc này, điện thoại cậu ta vứt trên ghế sa lon reo lên, cậu ta khom người cầm điện thoại di động lên, ấn nút nghe.
Lương Vũ Mạnh nhìn quản lý, chờ sau khi cậu ta cúp điện thoại, mặt không chút thay đổi nói, “Là công ty gọi tới?” Lần này không có Tôn Tĩnh Tuyết chống lưng, anh ta lại bị bôi đen như vậy, công ty cũng chẳng có phản ứng, kết quả là gì anh ta cũng rõ.
Quản lý vẻ mặt phức tạp lắc đầu: “Không phải công ty, là quản lý của Công Tây Kiều, Trần Khoa.”
“Anh ta?” Lương Vũ Mạnh cười nhạo một tiếng, “Chẳng lẽ bọn họ còn có lòng hảo tâm giúp chúng ta?”
Điều Lương Vũ Mạnh không ngờ đó là anh thật sự nói giúp anh ta. Bây giờ anh trở nên nổi tiếng có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn anh, cho nên khi phóng viên hỏi đến chuyện Lương Vũ Mạnh bôi đen anh, anh lộ ra vẻ kinh ngạc: “Việc này có phải hiểu lầm hay không? Ban đầu khi ở đoàn phim, anh Lương vẫn luôn chiếu cố tôi. Sau khi đoạt giải anh ấy còn chúc mừng tôi. Huống chi anh ấy cũng đã đoạt giải thưởng nam chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải Hoa Đỉnh rồi, sao lại vì không đạt được mà khó chịu chứ. Nhưng mà tối hôm qua anh ấy có đề cập tới, mấy ngày gần đây vì chuẩn bị cho lễ trao giải nên không có nhiều thời gian nghỉ ngơi dẫn đến tinh thần không tốt, sắc mặt do quá mệt mỏi mới khiến phóng viên hiểu lầm.”
Các phóng viên cũng nghe anh giải thích, trong lòng họ có chút nghi ngờ, nếu như Lương Vũ Mạnh và anh không hòa thuận, anh cũng sẽ không nói tốt cho Lương Vũ Mạnh trước mặt mọi người, hơn nữa còn nói trong thời điểm này, xem ra lần này người đạp Lương Vũ Mạn là người khác.
Nhưng những người muốn bôi đen Lương Vũ Mạnh không ngừng tìm các tư liệu đen, coi như buông tha tin tức thái độ hôm qua của anh ta, nhưng những tin tức khác lại bắt đầu xuất hiện, thậm chí cả việc Lương Vũ Mạnh từng được phú bà bao nuôi.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, độ nổi tiếng của Lương Vũ Mạnh giảm mạnh, khi các phương tiện truyền thông hỏi nghệ sĩ về anh ta, tất cả đều phớt lờ, hiển nhiên là không muốn dính vào chuyện này.
Ban đầu Lương Vũ Mạnh có bao nhiều vui mừng, thì bây giờ có bấy nhiêu chán nản, ở trong mắt công chúng, anh ta làm việc đủ chuyện xấu xa, có thể so với gϊếŧ người phóng hỏa.
Đến cuối cùng người duy nhất nói giúp anh ta chỉ có anh.
“Trong giới này chính là như vậy, lúc nổi tiếng thì ai cũng muốn kết thân để nổi theo, lúc xui xẻo thì người không liên quan cũng đạp anh ta xuống,” Trần Khoa đem hết kịch bản đến trước mặt anh, “Suy đoán ban đầu của cậu là đúng, khi kết thúc《 Quốc Nghiệp 》 , Lương Vũ Mạnh liền bị người ta đạp xuống.”
Anh không để ý tới lời Trần Khoa, tùy ý chọn một t kịch bản trong đống Trần Khoa đưa, anh nâng tay chống cằm, “Lần này đạp anh ta xuống không chỉ một công ty?”
“Hoàn Tinh, Ngân Hà, Song Lộc cả ba công ty lớn này cùng ra tay, còn có những công ty bé khác cũng đυ.c nước béo cò,” Trần Khoa nhún vai một cái, “Công ty của Lương Vũ Mạnh còn không có ý định bảo vệ anh ta.”
Anh kể hết những chuyện đêm qua cho Trần Khoa, họ làm vậy không phải là bọn họ thiện lương mà là không muốn về sau chậu bẩn không chụp lên đầu bọn họ. Ở trong giới giải trí cẩn thận chưa bao giờ là thừa.
Lương Vũ Mạnh vốn là đã cầm lấy giải ảnh đế, lần này lại muốn mượn 《 Quốc Nghiệp 》 để nổi tiếng hơn, nếu như tiếp tục phát triển thì sẽ cướp tài nguyên của mấy công ty khác, cho nên khi nghe anh ta đắc tội với Tôn Tĩnh Tuyết, họ đương nhiên không muốn nghệ sĩ khác cản đường nghệ sĩ nhà mình, vì vậy một vài công ty giải trí hợp lực muốn dìm Lương Vũ Mạnh xuống, khiên anh ta ngay cả cơ hội trở mình cũng không có.
“Thật sự không dễ dàng.” Anh không mặn không nhạt nói một câu, sau đó không phát biểu ý kiến nữa.
Trừ khi Lương Vũ Mạnh có thể tìm được một cái đùi lớn để ôm, nếu không thì không trở mình nổi.
Lần này, Trần Khoa đã gửi tất cả các tác phẩm của những đạo diễn nổi tiếng, nhưng cũng không có nhiều kịch bản tốt, anh lật nửa ngày, cũng không cảm thấy hứng thú với kịch bản nào.
Đôi khi mắt nhìn của các nghệ sĩ khi chọn kịch bản cũng rất quan trọng, nếu cứ làm mấy bộ phim truyền hình dở dở ương ương thì dù khán giả có thích, cũng sẽ không tạo dựng được tên tuổi.
Thấy anh không hài lòng với những kịch bản này, Trần Khoa nói: “Bây giờ vừa phát 《 Quốc Nghiệp 》không lâu,《 Đại nhân Hiệp Nghĩa 》 cũng đã hoàn thành, nếu như cậu không hài lòng với những kịch bản này, thì tạm thời cứ nghỉ ngơi một thời gian đã, sau đó chúng ta tham gia chương trình thực tế.”
Bây giờ trên bảng xếp hạng, các chương trình truyền hình thực tế rất ăn khách, nhưng cũng chỉ được một thời gian rồi chìm xuống, các chương trình mới sẽ thay thế.
Anh không quá để ý đến những chương trình thực tế này, cho nên khi Trần Khoa nêu ý kiến, anh cũng không đồng ý, mà chỉ nói, “Bây giờ các chương trình cũng có rất nhiều nghệ sĩ tham gia, bị bôi đen cũng không ít, hiện tại chúng ta cứ chờ một thời gian đã.”
“Cũng được,” Trần Khoa gật đầu, sau đó giống như là nghĩ tới điều gì, có chút do dự nói, “Còn hơn tháng nữa thì《 Tu Chân 》 mới bắt đầu, cứ nghỉ một tháng đã?”
Muốn làm nghệ sĩ tên tuổi, ai không muốn nhân cơ hội này mà nổi tiếng chứ?
Công tây kiều rất muốn gật đầu luôn, nhưng khi thấy biểu cảm tan vỡ của Trần Khoa, anh không thể làm gì khác hơn là giải thích, “Chụp xong ảnh cho Ban tuyên truyền của đài quốc gia xong, tôi sẽ tham gia một hội nghi giao lưu quốc tế, đến lúc đó công tác của tôi sẽ không cần sắp xếp.”
“Giao lưu văn hóa quốc tế, đó là gì?” Trần Khoa mặt đầy mờ mịt, là người quản lí sao anh ta không biết anh tham gia hội nghị này chứ, hơn nữa còn để hai từ quốc tế trên mặt chữ, vừa nghe đã cảm thấy long trọng, thật là lợi hại.
“Ừm, tôi quên nói với anh.” Anh híp mắt nói, “Là hiệp hội truyền thống thư họa quốc gia mời tôi đi, gần đây tôi không có chuyện gì, cho nên cũng đồng ý lời mời của họ. Nếu như anh cảm thấy hứng thú, tôi có thể đưa anh một tấm vé mời.” Nói đến đây, anh còn cố ý bổ sung một câu, “Cái vé này rất khó có đó.”
Hiệp hội truyền thống thư họa quốc gia là cái gì, anh ta mặc dù không rõ lắm, nhưng luôn cảm thấy thật là cao cao tại thượng.
Không đúng! Vấn đề chính là… sao họ lại mời anh tham dự loại hội nghị quan trọng này?!