Mười năm trước, thiếu niên bị người ta dẫn tới trước mặt tôi, hai tay bị trói chặt sau lưng.
Tôi cẩn thận cúi xuống hôn lên môi anh ta.
Vừa chạm một cái liền tách ra.
Trên mặt anh tràn đầy sỉ nhục và không cam lòng.
Mười năm sau, đến lượt tôi bị đưa đến trước mặt anh.
Anh tự tay đeo còng vào tay tôi khiến tôi không thể nhúc nhích.
Người đàn ông giữ lấy cằm tôi, nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của tôi.
Hormone nam tính che trời lấp đất phả lên mặt tôi.
“Tuế Tuế, đã hôn rồi thì phải ôm nữa.”
“Nếu em không biết thì để anh dạy em.”
—--------------
01
Tôi thức tỉnh hệ thống hôn.
Trong suốt ba năm, từ năm 15 tuổi đến năm 18 tuổi, ngày nào cũng phải hôn một người, không được ngừng lại.
Nếu không, tôi sẽ bị hệ thống xóa sổ.
Người tôi cần hôn là Giang Ly - một người ghét tôi đến tận xương tủy.
02
Tôi tên An Tuế.
Tình cờ tôi phát hiện mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết. Tất nhiên, tôi không phải nhân vật nữ chính trong cuốn sách này.
Thậm chí còn không phải là nữ phụ ác độc.
Tôi chỉ là một bước đệm nhỏ giúp thúc đẩy cốt truyện.
Trong nguyên tác, tôi chính là ác mộng của nam chính thời thơ ấu.
Nam chính Giang Ly được nhà họ An nhận nuôi, từ nhỏ đã bị anh em tôi đè đầu cưỡi cổ, bắt nạt.
Mười năm trước nhà họ Giang phá sản, vì chủ nghĩa nhân đạo, cha tôi đã đưa Giang Ly về nuôi dưỡng.
Thế nhưng, địa vị của anh ta ở trong nhà còn không bằng người hầu.
Anh vừa đến không được mấy ngày đã bị tôi xem là “món đồ chơi”.
Tôi trở thành một cơn ác mộng, một sự tồn tại mà anh hận không thể gi ết ch ết.
Nhưng điều thú vị nhất vẫn chưa đến.
Để trả thù, vào ngày sinh nhật thứ 18 của tôi, Giang Ly đã mang về một cô gái.
Một cô gái có gương mặt rất giống cha mẹ tôi.
Cô ấy là nữ chính An Dĩ Khả, là thiên kim thật, mà tôi là thiên kim giả.
Sau ngày sinh nhật đó, tôi bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, không còn liên lạc với Giang Ly nữa.
Mười mấy năm được nuông chiều thành ra tôi không hề có một chút năng lực sinh tồn nào, cuộc sống vô cùng thê thảm.
Giang Ly không tước đi mạng sống của tôi - đây có lẽ là một chút thương hại mà anh ta để lại cho tôi.
Sinh nhật năm 15 tuổi, một giọng nói tự xưng là Hệ thống vang lên trong đầu tôi, nói rằng nó có thể giúp tôi thoát khỏi tương lai đó.
Điều kiện là từ giờ đến sinh nhật thứ 18, mỗi một ngày tôi phải hôn Giang Ly một cái.
03
Hôm nay là sinh nhật 15 tuổi của tôi, nhà họ An đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vô cùng long trọng và hoành tráng.
Ánh đèn chiếu xuống, ánh sáng bị khúc xạ bởi chùm đèn pha lê phía trên tạo nên một không gian thơ mộng và lãng mạn.
Tôi thờ ơ chào hỏi với những người thuộc tầng lớp cao trong bữa tiệc, ngẫu nhiên đáp lại lời chúc giả tạo của họ.
Miếng gan ngỗng vừa được đưa vào miệng là tan ra ngay, hương vị tinh tế lan khắp khoang miệng.
Ánh mắt tôi đảo quanh phòng tiệc, cuối cùng dừng lại ở một góc.
Một thiếu niên đang rúc trong góc, tay bưng đĩa đồ ăn đang liên tục nhét đồ ăn vào miệng.
Dáng người gầy gò, khuôn mặt trắng bệch như tuyết, trông rất ốm yếu.
Quần áo trên người rõ ràng đã lỗi thời từ lâu, thậm chí còn có vết mực.
Tất nhiên vết mực là do tôi làm, và nó không thể giặt sạch được.
Giang Ly không coi ai ra gì điên cuồng nhét đồ ăn vào miệng, ăn ngấu nghiến như thể bị bỏ đói nhiều ngày.
Một vài người thấy vậy thì cúi đầu thì thầm.
Giang Ly không quan tâm.
Đang ăn thì anh đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đen láy.
Trong đôi mắt đó ẩn chứa một màn sương mù sâu thẳm, vô hồn tựa vũng nước tù đọng.
Khi ánh mắt của hai chúng tôi giao nhau, anh sửng sốt một chút rồi lạnh lùng đặt đĩa xuống, quay người đi ra cửa hông, biến mất trong bóng tối.
Tôi vô thức chạm vào mặt mình.
Lẽ nào trên mặt tôi viết hai chữ “cút đi” à?
…….
Ăn uống linh đình, nhậu nhẹt chè chén, lúc bữa tiệc kết thúc đã là 12 giờ đêm.
[Ký chủ, cô chưa hoàn thành nhiệm vụ hôm nay. ] Tiếng kêu máy móc của hệ thống vang lên trong đầu tôi.
Tôi vừa mới cởi đôi giày cao gót ra, đang ngồi xoa chân nghe thấy vậy thì giật nảy mình.
Lúc đầu, tôi vẫn còn hoài nghi về cái thứ gọi là hệ thống này.
Tôi không hiểu tại sao mình sẽ .c.h.ết nếu không hôn Giang Ly.
Hệ thống âm thầm trực tiếp hỏi tôi: [Cô có tin vào thủy tinh không? ]
Tôi nhìn một chuỗi vòng trên trên cổ tay mình: Thạch anh dâu thu hút tình yêu, Thạch anh tím giúp học tập tốt, đá Hắc thạch đề phòng kẻ ác.
[Tin tôi giống như là tin vào thạch anh vậy.]
Được thôi, tôi tin rồi.
……..
Thím Lưu nói với tôi, Giang Ly đang trong phòng của anh.
"Giang Ly, cho tôi vào." Tôi gõ cửa, bên trong dường như không muốn cho tôi vào.
Được lắm, không thích ăn mềm lại thích ăn cứng.
Tôi vẫy tay, hai người đàn ông mặc đồ đen đi đến, một người cạy cửa, một người đứng bên cạnh chờ đợi.
Tôi nhìn đồng hồ, vừa đủ thời gian đi tắm một cái.
" Đưa hắn xuống hầm, nhớ còng tay hắn lại."
Hai người áo đen lớn tiếng đáp: "Vâng, thưa tiểu thư."
"Nhỏ giọng thôi, đừng để người khác nghe thấy. "
04
Gần đến giờ, tôi mới đứng dậy đi xuống tầng hầm.
Đại Hắc và Tiểu Hắc làm việc rất hiệu quả, họ đã áp giải Giang Ly xuống tầng hầm.
Một người bên trái một người bên phải ấn vào vai anh, đề phòng anh ta không vùng vẫy.
Tôi giả vờ lạnh lùng đuổi Đại Hắc và Tiểu Hắc đi để tôi và Giang Ly một mình dưới tầng hầm.
Giang Ly quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói sau lưng.
Đôi mắt cụp xuống, nhìn từ trên cao chỉ thấy hàng lông mi đang khe khẽ run.
Khóe miệng anh nở nụ cười thê lương: “An tiểu thư lại muốn làm gì nữa?”
"Quay người lại, quỳ xuống, nhìn thẳng vào gương."
Trong tầng hầm có một cái gương lớn, trước đây là nơi tập nhảy của tôi.
Tôi không muốn nhìn thấy mình hôn hắn.
Giang Ly ngoan ngoãn quay người lại.
Sau khi đã xác nhận chắc chắn anh ta sẽ không thể thoát khỏi còng tay, tôi mới hít một hơi, nhắm mắt lại, thấy ch ết không sờn hôn xuống.
Môi của Giang Ly mềm như thạch, vừa chạm vào một cái giống như có một dòng điện xoẹt qua trong đầu, khiến tôi rùng mình.
[Nhiệm vụ hoàn thành.] Hệ thống lên tiếng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đỏ mặt bỏ chạy.
Đây là lần đầu tiên tôi hôn một người khác giới đấy!
Dù chỉ là một khoảnh khắc nhưng nó vẫn để lại cho tôi chút… dư vị vô tận?
[Ký chủ, xin đừng suy nghĩ nhiều, hai người còn phải hôn nhau ba năm nữa lận.]
Ngươi biến đi!!
………
Trong tầng hầm.
Giang Ly vẫn còn ngơ ngác.
Anh vừa bị An Tuế tự cao tự đại kia cưỡng hôn?
Đây là cách sỉ nhục mới mà cô ta mới nghĩ ra?
"Hừ." Mái tóc đen nhánh rũ xuống che khuất đi đôi mắt của anh khiến người ta khó mà nhìn thấy rõ biểu cảm, anh cố gắng kìm chế cảm xúc kì lạ trong lòng "Ghê tởm."
Về tới phòng, anh nhìn miếng bánh vị dâu tây được đặt trên bàn, gợn sóng trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Anh vốn định ném cái bánh đó đi.
Nhưng đúng lúc bụng réo lên.
Nên anh đành phải bưng cái bánh lên, không cảm xúc ăn hết nó.